Hứa Mễ Nhạc ở bên kia cười ngây ngô trong chốc lát, chợt nhớ ra điều gì đó, tiếp tục nói: “À đúng rồi, Đồng Đồng! Kiều Dương có kêu là trường chúng ta sẽ đấu bóng rổ với các trường khác vào chiều mai, cậu ấy có tham gia. Cậu đi xem với mình được không?”
Nghe thấy câu này, Thù Đồng do dự vài giây.
Không biết…Trì Tư Việt có tham gia hay không, nếu cậu ấy có chơi thì…
Thù Đồng không dám nghĩ thêm nữa, cô không biết mình nên đối mặt với cậu ấy như thế nào.
Tuy nhiên, kiểu thi đấu như này, hình như cậu ấy thường không tham gia thì phải? Trước kia cũng chưa từng nghe cậu ấy tham gia đội thi đấu của trường bao giờ.
Vậy nên…chắc là sẽ không chạm mặt đâu nhỉ.
“Đồng Đồng? Cậu có đang nghe không? Không phải ngủ rồi chứ? Đi với mình được không? Nếu không mình đi một mình ngại lắm.”
Thù Đồng đặt tay lên gò má nóng bừng của mình, nhỏ giọng đồng ý.
Trong nháy mắt, bên kia vang lên tiếng Hứa Mễ Nhạc hào hứng la lên, kèm theo tiếng mắng của mẹ Hứa Mễ Nhạc: “Hứa Mễ Nhạc! Khuya rồi không ngủ! Phát điên cái gì đấy! Mau bỏ điện thoại xuống ngủ đi!”
Trong tiếng ồn ào, Thù Đồng cúp điện thoại.
Hơi nóng trên mặt vẫn chưa tan hết.
Làm sao bây giờ, hình như, hình như mỗi khi nghĩ đến cậu ấy, trái tim cô rõ ràng sẽ tăng tốc đập loạn xạ.
‘Cạch’ một tiếng, chốt lon bị ngón tay nhẹ nhàng kéo mở, chất lỏng sẫm màu trong chiếc lon được bọc bởi lớp bọt nhỏ phun trào ra ngoài, tỏa ra một tia hơi nước ngọt ngào.
Hai mắt Hứa Mễ Nhạc sáng lấp lánh nhìn Thù Đồng, đẩy cốc Coca mờ sương về phía trước, đυ.ng vào ly trà sữa của cô trên bàn.
“Đồng Đồng! Cụng ly!”
“Chúc mừng Hứa Mễ Nhạc mình, tiến thêm một bước trên con đường thoát kiếp độc thân!”
Nước coca trong lon bật ra do va chạm mạnh, Hứa Mễ Nhạc hét lên một tiếng, lùi lại vài bước.
“Tiểu Mễ, cậu chậm một chút, cẩn thận dính vào quần áo.” Thù Đồng lấy mấy tờ khăn giấy trên bàn, cẩn thận lau giúp cô ấy.
“Ây da, do mình vui quá đó mà. Đồng Đồng à, cậu không biết đâu, hôm qua trò chuyện với Kiều Dương, mình sướиɠ đến mức cả đêm ngủ không ngon!”
Hứa Mễ Nhạc vô cùng phấn khích, căn bản không để ý đến ga coca trong lon đang trào ra ngoài.
“Ối! Đồng Đồng! Mau đưa thêm giấy cho mình, sao nó lại chảy tới chỗ bàn cậu rồi!”
Hứa Mễ Nhạc cuống quýt đặt lon coca sang một bên, vội vàng lau đồ uống dính trên bàn.