Hô hấp Thù Đồng run lên, lấy hết can đảm cầm lấy cặp sách trong tay, thấp giọng nói: “Mình đi trước.” Rồi cúi đầu, nhanh chân bước về phía nhà ga.
Cô không biết liệu ánh mắt của Trì Tư Việt có nhìn theo mình không, nhưng đoạn đường ngắn ngủi này thực sự giống cây kim chích trên lưng cô, hai chân cô lúng túng đến mức không biết đi như thế nào.
Cuối cùng, lúc đến chỗ ngã rẽ, Thục Đồng không nhịn được, lặng lẽ quay đầu nhìn lại.
Trên con đường rộng lớn sạch đẹp sớm đã không còn bóng dáng của cậu nữa.
Hai tay nắm chặt quai cặp sách chán nản buông thõng xuống bên người, Thù Đồng thở dài một hơi, trong lòng cảm thấy phiền muộn một cách khó hiểu.
Cho đến khi về tới nhà, trong đầu cô vẫn cứ tua đi tua lại những hình ảnh khiến người khác đỏ mặt tía tai.
Trong nhà vẫn yên ắng như ngày nào.
Thù Đồng treo chìa khóa trên móc ở cửa, trong lúc thay giày, cô nhìn thấy hai chiếc dép lê nằm loạn xạ.
Cô thở dài, vươn tay đặt nó trở lại chỗ cũ.
Chắc sáng nay ‘mẫu hậu’ Lãnh Minh Khiết lại vội vã ra ngoài.
Thù Đồng đi vào bếp, mở tủ lạnh ra, làn sương mùa và hơi lạnh phả vào mặt, xua đi không ít oi bức của mùa hè.
Cô nghiêng đầu nhìn vào bên trong.
Quả nhiên, bữa sáng vẫn được đặt nguyên vẹn ở đó, chưa hề bị đυ.ng đến.
Như vậy cũng tốt, tiết kiệm được thời gian nấu cơm tối, và có thể hoàn thành bài tập về nhà sớm hơn.
Chỉ là điều ước thì đẹp đẽ nhưng thực tế thì ngược lại.
Ngồi vào bàn học gần một tiếng đồng hồ, các câu hỏi trong vở bài tập vẫn dừng lại ở câu đầu tiên.
Giấy nháp đầy chữ viết, tất cả đều là tên của Trì Thư Việt.
Ánh mắt lơ đãng nhìn thoáng qua, Thù Đồng thấy mặt mình đỏ rần qua chiếc gương trên bàn.
Từ cổ đến vành tai đều đỏ bừng như bị thiêu đốt.
Lòng bàn tay cầm bút cũng lấm tấm mồ hôi.
Nắp bút ‘cùm cụp’ đóng lại, Thù Đồng chán nản nằm gục xuống bàn.
Trong đầu vang lên câu nói kia của Trì Tư Việt - “Lần sau sẽ dùng gậy thịt cắm vào tiểu huyệt của cậu.”
Thù Đồng giơ tay che mặt lại.
Sao cậu ấy lại có thể biếи ŧɦái như vậy chứ.
Sau giờ học trên sân thể dục không còn một bóng người, nhưng mà, sao cậu ấy có thể nói ra những từ như thế mà mặt không đổi sắc.
Rõ ràng là cực kỳ vô liêm sỉ, nhưng lúc nghe cậu ấy nói xong, bên dưới lại không tự chủ được mà tiết ra ít dâʍ ŧᏂủy̠.
Điện thoại trên bàn rung lên, Thù Đồng lấy lại tinh thần.