Thân người cao thẳng lao đến bồn tắm, tiến sát lại gần chỗ Lan Y Ninh, khắc sau lại bước vào trong bồn tắm nhỏ ấy.
- Là anh đây!
Tầm nhìn đã được rõ, khuôn mặt mỹ nam của Điền Vu Lang được khắc hoạ rõ nét, Lan Y Ninh thở phào nhẹ nhõm, nhưng giọng nói có phần nức nở:
- Sao anh lại xuất hiện bất ngờ vậy chứ, làm em sợ muốn đau tim.
- Xin lỗi, xin lỗi.
Điền Vu Lang cười khẽ, cậu quỳ ngồi ở trong bồn tắm, bàn tay to áp lên gò má hồng hồng của cô, cậu vuốt nhẹ an ủi.
Lan Y Ninh bất ngờ oà khóc lên, lao vào lòng của cậu, thủ phạm khiến cho thiếu nữ bật khóc đang rơi vào mớ hỗn loạn.
Cậu bối rối quơ tay loạng quạng, thực không biết phải làm sao để dỗ cô nín, đầu óc chỉ biết dùng cách vuốt ve lưng cô, dỗ dành an ủi.
Phút chốc mọi thứ đều rơi vào khung cảnh thân mật đầy ngại ngùng.
Lan Y Ninh cả thân đều trần trụi, Điền Vu Lang thì vẫn còn mặc cái quần đùi thể thao, nhưng áo thì chẳng thấy đâu, từ sớm cậu đã cởi bỏ ra và để ở trên giường của cô.
Tên lưu manh không biết đạo lý, nhân lúc tiểu cô nương ngây ngốc khóc nấc, tên lưu manh này trượt tay trên làn da mịn màng của tiểu cô nương, từ phía bờ lưng di chuyển đến hai bầu hoa quả đẫy đà ở phía trước, bàn tay không biết ngượng mà bóp mạnh vào, vết hằn in ấn trên hai quả ngọt.
Tiếng kêu khẽ của tiểu cô nương vang lên:
- A…~~~~~
Lan Y Ninh ngồi thẳng người, đôi mắt lúc này mới chịu sáng lên, lướt dọc xuống cơ thể mình, rồi lướt ngang sang người đối diện, cuối cùng lại phát hiện bản thân không một mảnh vải che thân, còn người kia cũng không có quy củ mà để lộ cơ ngực săn chắc, cùng cái eo nhân ngư đầy cơ.
Lan Y Ninh cả kinh đứng bật dậy, miệng mếu máo quở trách Điền Vu Lang, vừa nói cậu biếи ŧɦái, vừa nói cậu là trứng thối.
Thiếu niên Điền Vu Lang vốn dĩ sinh ra đã được Thượng Đế ban cho da mày siêu dày, cho nên dù có bị mắng chửi là sắc lang hay gì đi nữa, cậu cũng chỉ cười khoái trí, cứ như bản tính ấy là điểm sáng trong con người của cậu vậy.
Muốn thoát ra khỏi phòng tắm này đâu có dễ, người ta cũng thường nói, “Đã vào hang cọp, có muốn chui ra cũng khó, ít nhất cũng phải chịu thiệt một vài tứ chi trên cơ thể”.
Có điều Lan Y Ninh không phải là rơi vào hang cọp, mà là rơi vào hang sói, một hàng sói có kẻ đứng đầu chế ngự chính là “Sói Sắc Lang”.
Điền Vu Lang nở nụ cười đầy ma quái, mí mắt nhếch lên, tay cậu kiềm chặt cánh tay mềm mại của cô, quyết không cho cô có cơ hội chạy ra ngoài.
Con mồi đáng thương biết mình sắp bị đưa lên thớt làm thịt, đôi mắt run rẩy đầy lo sợ, cả cổ cũng rụt vào, người run lên lập cập.
Thời gian kéo gian nửa phút sau, một giọng la thét đầy yếu ớt cất lên:
- A, tha cho em~~~
Và rồi chuyện gì đến cũng sẽ đến, Lan Y Ninh tội nghiệp đóng vai chú cừu non bị tên sói lưu manh “hành hạ” lên thớt không chút lưu tình.
Đợi đến lúc cơ thể thiếu nữ trở nên rã rời, nhất là phần eo, Lan Y Ninh cảm giác chính mính thiếu chút nữa là không thể sống được nữa rồi.
Điền Vu Lang tận tâm đem cơ thể ngọc ngà của Lan Y Ninh bao bọc bằng váy ngủ hai dây, sau đó lại bế cô đem ra ngoài phòng khách.
Cậu vô cùng tự nhiên mà xem ở đây là nhà mình.
Một tay ôm mỹ nhân, một tay cầm điều khiển ti vi. Đôi chân thẳng tắp vô ý mà gác lên bàn trà.
Lan Y Ninh đã sớm không còn để ý đến cách hành xử này của cậu. Cô mặc kệ lại tùy ý cho cậu muốn làm gì thì làm.
Vả lại bây giờ cả người cô đều mệt rã rời, làm gì có sức lực mà lý luận với Điền Vu Lang.
…
Ngồi xem phim ở phòng khách đã tốn đi hai giờ đồng hồ.
Lan Y Ninh đang dựa đầu vào ngực Điền Vu Lang, bất chợt cô ngồi thẳng người lên, vẻ mặt đầy hốt hoảng, tay chân bắt đầu luống cuống và nói:
- Thôi chết, Hải Nhiên sắp về nhà rồi, anh mau trở về đi.
- Đừng có lo, thằng nhóc đấy tối nay không có về nhà đâu.
Điền Vu Lang bình tĩnh kéo cô ngồi vào lòng mình, cậu vuốt ve lọn tóc mai bên vành tai của cô, rồi cậu tùy tiện đùa giỡn, nghịch ngợm lọn tóc ấy.
Lan Y Ninh tựa đầu lên l*иg ngực săn chắc của Điền Vu Lang, ngón tay cũng không an phận mà nghịch nghịch cơ bụng của cậu, đồng thời cô lại mang vẻ mặt ngờ hoặc hỏi cậu:
- Làm sao anh biết?
- Trước khi đến đây là anh đã biết rồi, nếu không anh làm gì chạy đến đây để quậy phá em.
Nghe được câu trả lời, Lan Y Ninh có vài phần bất lực, ánh mắt gắt gao nhìn xuống cơ bụng của cậu, sau đó cô “dại khờ” đùa giỡn bằng ngón tay trắng nhỏ của mình.
Bàn tay to lớn khác bắt lấy bàn tay đang nghịch ngợm kia, Điền Vu Lang thổi phù một hơi vào bên mép tai của Lan Y Ninh, cậu trầm giọng lên tiếng khích tướng:
- Em muốn bức anh chết chứ gì?
Lan Y Ninh cười khúc khích, rụt tay về, bước chân khẩn trương chạy về phòng ngủ của mình.
Điền Vu Lang cười sảng khoái, đứng dậy nối đuôi theo cô và đi vào phòng, cậu cũng chẳng quên bấm chốt nút khoá cửa.
Nửa đêm, đâu đó trong căn phòng nhỏ thuộc căn hộ cấp 4, tiếng thở dốc đầy ái muội kêu lên không ngừng, xen lẫn là tiếng “bộp bộp bạch bạch”, ai nghe thấy cũng phải đỏ mặt theo.
Sau một chuỗi dài lăn lộn trên giường, Lan Y Ninh chẳng còn sức lực để mà cử động, cứ thế mấy việc như tắm rửa, lau mình rồi mặc đồ đều là trông cậy vào tên chủ mưu gây chuyện kia.
Mà vốn dĩ những lần bị Điền Vu Lang hành hạ, Lan Y Ninh đều bị trút đi hết khí lực, mọi việc còn lại đều là dựa vào cậu, nhiều lần cô cũng coi như đây lẽ việc nên làm của cậu, và cậu thì cũng coi đây là thói quen và trách nhiệm cao cả của mình.
^^#Xíu_Xíu^^