Cao Dương Ân đập tay lên bả vai của Điền Vu Lang, sau đó hỏi như có như không:
Tiểu Lang, em có muốn đi ăn lẩu Tứ Xuyên với bọn chị không?
Vừa nghe thấy Cao Dương Ân hỏi như thế, Lan Y Ninh bất giác ngẩng đầu lên nhìn cô bạn thân này, vẻ mặt cô hơi bối rối.
Nhưng giây sau Lan Y Ninh liền đưa mắt sang nhìn Điền Vu Lang, đôi mắt to trò chớp chớp nhìn cậu, ỷ như muốn nói “Đồng ý đi, chị đây cũng muốn được đi ăn lẩu”.
Tâm tư của bạn gái nhỏ thật quá dễ thấu hiểu, Điền Vu Lang khẽ cười, đầu gật gật đồng ý:
- Được thôi, em cũng đang muốn ăn cay đây.
Thiếu niên dứt lời, tiếng cười khanh khách của chị họ cất lên, Cao Dương Ân chưa từng nghĩ rằng mình có thể mời em họ đi ăn dễ như vậy.
Ngày thường rủ đi ăn chút thôi mà Điền Vu Lang đã lạnh nhạt lắc đầu không đi, nhiều lần năn nỉ rủ đi ăn, cô phải tốn cả tấn nước bọt mới có thể rủ được thằng em họ này. Thế mà giờ chỉ mới hỏi vu vơ một câu, cậu liền đồng ý!
Có vấn đề! Chắc chắn thằng nhóc mày có vấn đề rồi!
Tuy hơi bất ngờ nhưng tâm tình của Cao Dương Ân cực kỳ hưng phấn. Nhưng mà chưa kịp vui quá hai giây, cô liền nhớ đến việc Lan Y Ninh vừa nãy không muốn đi ăn.
Vậy là giờ chỉ có mỗi mình cô và em họ đi ăn cũng nhau thôi sao…?
Cao Dương Ân ủ rũ, đầu gục lên bả vai nhỏ của Lan Y Ninh, cô thấp giọng buồn phiền nói:
- Tiếc quá đi, Tiểu Ninh cậu không thể đi ăn với mình. Hu hu…
- Ai bảo mình không đi, mình đi, mình đi!
Lan Y Ninh nhảnh nhảu thay lời, đầu gật lịa lịa nói muốn đi.
Chưa kịp để cho Cao Dương Ân phải thắc mắc hỏi thêm, Lan Y Ninh vội vàng kéo tay cô bạn này rồi đi.
Điền Vu Lang che miệng cười thầm, bước chân vững vàng nối đuôi theo phía sau lưng Lan Y Ninh.
Còn Cao Dương Ân, ánh mắt ngây ngô chưa kịp hiểu chuyện đời, trong lòng thầm nghĩ, từ đó tới giờ sao chưa từng phát hiện ra Lan Y Ninh còn có thể lật bánh tráng nhanh như vậy? Có lẽ thành bà chủ bán sỉ lẻ cũng được đấy!
Có điều… Thôi kệ vậy, bữa nay đúng là ngày may mắn đối với Cao Dương Ân, bản thân vừa rủ được Lan Y Ninh và cả em họ Điền Vu Lang đi ăn cùng nhau, đúng là điều tốt hiếm có.
Cả ba người cùng đi ăn quán lẩu gần trường, mọi khi ở đây xếp hàng rất đông, nhưng chắc có lẽ ông trời thấu hiểu sự tình, thế nên cả ba người vừa đến là có bàn ngay.
Cao Dương Ân là phấn khích nhất, vừa rủ được hai “tiểu khả ái” và “tiểu cục đá” đi ăn cùng, đã thế đến quán lẩu còn không cần phải xếp hàng.
Quá tuyệt vời…!
Thời gian ăn lẩu trôi qua khá lâu, đến tận tối 6 giờ hơn mới ăn xong. Vì lẩu ở đây ăn rất ngon, Lan Y Ninh cũng rất thích ăn lẩu cay, cho nên suốt quá trình ăn đều rất nhiệt tình. Kể cả Cao Dương Ân cũng nhiệt tình không kém.
Riêng mỗi Điền Vu Lang thì khác, cậu ăn cay không được tốt cho lắm, thế nên khi vừa thấy nhân viên bê ra một nồi lẩu đầy ớt, màu nước đỏ ngầu, còn sôi sùng sục lên, mùi cay hắc vào mũi rất khó chịu.
Lúc nhìn thấy nồi lẩu này, Điền Vu Lang ngỡ như chính mình nhìn thấy “lẩu Địa ngục” vậy.
Cậu nhăn mày che mũi.
Lan Y Ninh biết cậu cũng không ăn được cay cho lắm, suốt thời gian ở chung với nhau, cô đương nhiên rất rõ khẩu vị của cậu.
Bất giác trong lòng nổi lên một cỗ chua xót và áy náy.
Tất cả cũng là do bản tính háu ăn của mình, hại cậu phải đi ăn lẩu cùng.
Sợ ăn cay nhiều không tốt, Lan Y Ninh chu đáo gọi thêm vài món xào không cay, và kèm theo là bát cơm trắng.
Cao Dương Ân nhìn thấy Lan Y Ninh gọi món, chân mày khẽ nhíu lại khó hiểu.
Mọi lần đi ăn lẩu Tứ Xuyên, Lan Y Ninh làm gì gọi thêm mấy món ăn thanh đạm này
Bắt gặp được ánh mắt ngỡ ngàng đầy tò mò của cô bạn, Lan Y Ninh liếʍ khoé môi, chột dạ giải thích:
- À, dạo này dạ dày của tớ hôm nay không được tốt lắm, nên là tớ gọi thêm vài món thanh đạm dễ ăn chút.
- Thì ra là vậy. Nhưng cậu bị đau dạ dày? Có cần uống thuốc gì không? Sao còn cứng đầu chiều theo ý mình thế kia…
Cao Dương Ân trừu trừu môi đáng thương, cô tự trách bản thân vì quá vội vàng mà “ép” Lan Y Ninh đi ăn lẩu cay.
Biết cô bạn này hay suy diễn đủ điều, Lan Y Ninh cười cười xua tay nói:
- Không sao hết, mình vốn đã thích ăn cay rồi mà. Chỉ là hạn chế không ăn nhiều quá thôi.
Cao Dương Ân nghe được lời này của cô, nên tâm trạng có vài phần thư giãn một chút.
Cô bạn thân Cao Dương Ân thở phảo nhẹ nhõm, tay vuốt nhẹ l*иg ngực lên xuống vài cái.
Đối diện chỗ ngồi của Lan Y Ninh, Điền Vu Lang dùng ánh mắt trìu mến nhìn cô. Hai tay đặt dưới bàn, từng khớp ngón tay tinh tế đan xen vào nhau, duy có hai ngón cái thì quay quay vài vòng với nhau.
Chân Điền Vu Lang rất dài, nên chỉ cần đưa ra phía trước một chút là đυ.ng ngay chân của đối phương.
Cậu bắt đầu giở trò, vẻ mặt thích thú quan sát người con gái đối diện, giây sau liền thấy người đối diện mang vẻ mặt bối rối, hai má đỏ ửng cả lên.
Đâu đó dưới chân bàn, hình ảnh đôi chân thon dài đang đẩy đưa, trêu ghẹo bắp chân trắng nõn của thiếu nữ.
Điền Vu Lang lướt từ từ lên đùi của Lan Y Ninh, vốn dĩ hôm nay cô mặc váy, cho nên việc Điền Vu Lang chen chân đi vào trong làn váy là điều rất dễ dàng.
Lan Y Ninh biết cậu là tên hắc ám lưu manh, nhưng không nghĩ rằng cậu lại có thể giở trò như vậy trước chốn đông người này.
Đã thế còn là ngay cạnh Cao Dương Ân.
Ngay lúc này Cao Dương Ân đang mải mê nhắn tin với ai đó, cho nên chưa thể phát hiện được hành động ngông cuồng này của Điền Vu Lang, nhưng mà chỉ cần Cao Dương Ân đảo mắt nhìn sang phía của Lan Y Ninh thôi, thì chắc chắn mọi chuyện sẽ bị phơi bày ra.
Lan Y Ninh cắn răng chửi thầm Điền Vu Lang, hai cặp mắt ngây ngô trừng to người đang gây hoạ kia.
Nào có ngờ, tên thiếu niên lưu manh này còn hứng thú bày ra bộ mặt chiêm ngưỡng cảnh tình xung quanh.
Hít sâu vài hơi để giữ bình tĩnh, Lan Y Ninh đập tay xuống đùi của mình, vừa đúng chạm vào cái bàn chân xấu xa của Điền Vu Lang.
Lan Y Ninh đẩy nó xuống, sau đó nhanh chóng đứng dậy:
- Mình đi vệ sinh một chút!
- Ừm được, mình đợi cậu.
Cao Dương Ân nhấc nhẹ mắt lên nhìn, tay vẫy vẫy rồi nói.
Nửa giây sau em họ cũng đứng dậy, âm giọng khàn khàn nhưng lẫn lộn ý tứ vui vẻ:
- Em cũng đi vệ sinh một chút.
- Ừm, ừm.
Lần này Cao Dương Ân không rảnh rỗi mà nhìn đến cậu, đầu chỉ gật gù trả lời, tầm mắt và ngón tay thì chỉ chăm chăm nhìn vào màn hình điện thoại.
…
Nhà vệ sinh nữ, Lan Y Ninh rửa mặt cho thật tỉnh táo.
Vỗ hai má ướt dẫm và nhìn trong gương, Lan Y Ninh thấp giọng tự nhủ với bản thân:
- Không được lơ là, không được để cho nhóc Lang kia ức hϊếp mình.
- Em gọi ai là “Nhóc Lang”?
Giọng nói trầm thấp đầy quen thuộc cất lên, Lan Y Ninh giật mình nhìn trong gương, thấy Điền Vu Lang không chút xấu hổ đi vào nhà vệ sinh nữ, còn lẽo đẽo đứng núp phía sau lưng mình.
Lan Y Ninh nhanh chóng xoay đầu nhìn, sốt sắng lên tiếng:
- Cậu, cậu sao lại ở đây? Không được đi vào!
Điền Vu Lang bị cô đẩy đẩy ra ngoài, sắc mặt cậu liền trở nên không vui, cậu dùng thân người khoẻ khoắn chặn lại, với sức lực của Lan Y Ninh không thể nào đẩy cậu đi được.
Lan Y Ninh tức giận lấy tay đánh vài cái vào người cậu, nhưng có lẽ là do không nỡ, nên chỉ như khều khều vài cái cho có lệ.
^^#Xíu_Xíu^^