Lan Y Ninh úp mặt vào rãnh lưng phía sau của cậu, nước mắt nước mũi tèm lem, ướt đẫm vùng áo sạch sẽ thẳng tắp của cậu.
Điền Vu Lang có tính sợ bẩn, bị cô làm cho áo quần bẩn hết cả lên, khoé mắt giật giật không vui, nhưng nếu là người khác, chắc bây giờ đã bị cậu đá ra ngoài xa.
Cô tỏ tình bất ngờ nhưng vẫn không làm cho Điền Vu Lang thay đổi sắc mặt, chút gợn sóng nhỏ còn chẳng hề xuất hiện.
Bởi lẽ suốt mấy ngày liền, Lan Y Ninh lần nào cũng mặt dày thả thính cậu, nghe riết cũng thành quen.
Lần này cô lại nói thêm lần nữa, chẳng biết là thật hay là tiếp tục lừa dối cậu nữa.
Điền Vu Lang gạt bỏ hai bàn tay đang ôm chặt thắt lưng mình. Cậu không hề có ý định quay người đối mặt với Lan Y Ninh, cậu chỉ lạnh lùng lên tiếng:
- Đừng tự dối lòng nữa, bát nước đã đổ đi rồi, thì không thể nào làm đầy lại được nữa.
Lan Y Ninh cứng rắn tiếp tục ôm chặt cậu, cô liên tục lắc đầu nói:
- Không đâu, chị nói thật, bát nước này đổ thì chúng ta múc thêm nước khác đổ vào.
Còn muốn cố gắng nói thêm vài câu để níu kéo cậu, bỗng dưng ngoài cửa có tiếng chuông.
Lan Y Ninh đứng im không muốn tách ra khỏi người cậu, vòng tay càng siết chặt thắt lưng thiếu niên chặt hơn nữa.
Điền Vu Lang lạnh nhạt, dứt khoát kéo tay cô ra, cậu nhanh chân đi tới cửa ngoài mở cửa. Chắc là chị họ của cậu đã đến.
Cạch. Cửa mở ra, cô chị họ của Điền Vu Lang vô thức ngẩn người, chân đi nhanh vào nhà, bước qua em trai họ Điền Vu Lang, một mạch đi vào trong. Cứ như đây là nhà của người chị họ đó vậy.
Điền Vu Lang khó hiểu hành động hơi thất thố này của chị họ, dù sao đây cũng là của người khác, chị ấy vốn không nên làm càn như vậy.
Cậu xoay người muốn lên tiếng nhắc nhở chị họ, nào ngờ vừa quay người, cậu liền thấy chị họ nhỏ giọng kêu: “Tiểu Ninh Ninh”.
Sau đó trong chớp mắt ôm lấy Lan Y Ninh.
Nhìn cô cũng ngơ ngác chưa kịp hiểu chuyện, hồi sau mới nhấp môi lên tiếng:
- Ân Ân! Sao cậu lại ở đây?
- Tớ tới đón em họ, là thằng nhóc Điền Vu Lang này này.
Cao Dương Ân buông nhẹ Lan Y Ninh ra, tay chỉ về hướng ngoài cửa, vị trí Điền Vu Lang đang đứng.
Hai bạn trẻ vừa rồi còn đang bất đồng tâm tư với nhau, ngay lúc này đều có chung một biểu cảm, chính là khó tin đến mức muốn hộc máu.
Lan Y Ninh nuốt nước miếng, âm thầm kêu than, “Trời ơi, bạn thân của em trai cũng là em trai của bạn thân!”
Số trời, đúng là số trời mà.
…
Cao Dương Ân ngồi im ở vị trí ở giữa ghế số pha ngoài phòng khách. Ánh mắt gắt gao nhìn vài lượt về phía cặp đôi trai gái ngồi phía đối diện.
Lan Y Ninh cùng Điền Vu Lang ngồi ngay ngắn ở trên hai ghế đơn, vị trí đối diện với Cao Dương Ân.
Cảm giác cứ như cả hai bị bắt tang yêu đương tại nhà, và đang ngồi chờ đợi sự thẩm vấn từ người nhà vậy.
Cao Dương Ân mang theo thần thái lạnh lùng, ánh mắt dừng trên người Lan Y Ninh, miệng mấp máy tính hỏi chuyện, nhưng sau đó lại quay sang hỏi Điền Vu Lang:
- Tiểu Lang, em tại sao mà quen biết được với Tiểu Ninh Ninh của chị?
- Chị ta là chị ruột của Lan Hải Nhiên. Mà Lan Hải Nhiên là bạn thân của em.
Rành mạch lại rất rõ ràng.
Cao Dương Ân nhận được câu trả lời từ cậu, xem như cũng đã hiểu được mối quan hệ vòng vòng này rồi.
Đúng là trái đất quá tròn rồi đấy! Đi đến đâu cũng có thể gặp được người quen.
Hồi sau, Cao Dương Ân chuyển sang hỏi chuyện Lan Y Ninh, cô ấy hỏi rất dồn dập, nào là tại sao chân Điền Vu Lang bị thương, câu sau lại hỏi vì sao em họ mình lại sống tạm nhà Lan Y Ninh.
Bị hỏi tới tấp, Lan Y Ninh nói còn nói không nổi, cổ họng có hơi khô khát, nhưng mà bản thân vẫn cố chịu đựng và không dám đòi hỏi gì nhiều.
Tưởng đâu Cao Dương Ân sẽ làm khó dễ cô vì cô đã làm cho em họ của cô ấy bị gãy chân.
Nào có nghĩ tới, chuyện mà Cao Dương Ân quan tâm chính là chuyện khác:
- Này Tiểu Ninh Ninh, hôm trước cậu bị sốt mà chẳng thèm gọi cho mình gì cả, qua ngày hôm sau hết bệnh rồi mới chịu nói cho mình biết. Cậu có biết là mình rất lo cho cậu không.
Cao Dương Ân bĩu môi, giận dỗi nhìn Lan Y Ninh. Thấy cô bạn vẫn quan tâm yêu thương mình, Lan Y Ninh âm thầm thở dài, nói vài câu có lệ để cho qua vấn đề này.
Cô bạn kia xem ra cũng rất dễ tính. Được Lan Y Ninh nói vài câu dỗ ngọt, Cao Dương Ân thoả mãn bỏ qua sự vô tâm này của Lan Y Ninh.
Vài phút sau, cả ba người cũng hơi “hài hoà” mà nhấp môi uống trà thư giãn.
Chỉ là chưa yên bình được bao lâu, Cao Dương Ân bất thình lình nói một câu gây sốc người:
- Đúng rồi, lần trước người phiền toái mà cậu nói chính là em họ mình.
- Phụt.
Lan Y Ninh phun trà trong miệng ra ngoài, may mà trời đang nóng, nên cô cũng chỉ pha trà thường, không hề bị nóng quá.
Khoé mắt Lan Y Ninh giật giật, im lặng không nói tiếng nào. Chỉ là cô bạn kia vẫn chưa thức thời mà chịu dừng lại, miệng liên tục nói:
- Khó trách chuyện mà cậu kể về người oan gia đó lại giống chuyện Điền Vu Lang bị thương đến vậy.
Không xong rồi, giờ cô biết tìm cái lỗ nào mà chui xuống đây.
Lan Y Ninh khỏi cần nhìn cũng biết rõ vẻ mặt hiện giờ của Điền Vu Lang, chắc chắn sẽ là rất tức giận cho mà xem.
Cô thở dài, hôm nay số lần mình thở dài có khi còn vượt quá số tuổi hiện tại của mình.
^^#Xíu_Xíu^^