Mặt Lan Y Ninh nghệch ra, lẽ nào là cái chân đang bó bột giở chứng bị đau.
Sắc mặt Lan Y Ninh mới nãy còn có chút hồng hào, chớp mắt cái liền trắng bệt lo sợ.
Cô vội vàng hỏi:
- Cậu khó chịu? Lẽ nào chân lại bị đau. Đây? Mau cho tôi xem.
Nhìn cô thập phần căng thẳng. Điền Vu Lang thở dài lắc đầu, ngón tay chỉ chỉ xuống dưới đũng quần của mình.
Theo hướng tay của cậu, Lan Y Ninh đuae mắt nhìn xuống, cuối cùng phát hiện có cục u to lên giữa quần.
Cô tuy là trạch nữ trong trắng, lại còn chưa từng trải qua quen hệ yêu đương mặn nồng của giới trẻ, nhưng mấy hiện tượng sinh lý của con người, ngay từ lúc nhỏ cô đã được học qua giáo dục giới tính.
Cho nên, cô rất rõ, cái cục sưng kia chính là cái gì, và cũng biết rõ nguyên nhân khiến nó bị như thế.
Lan Y Ninh run người khϊếp sợ, cắn răng quay đầu nhìn sang chỗ khác, hai mang tai đỏ đỏ rực cả lên, làm sao có thể che giấu đi sự xấu hổ này của cô được.
Thấy cô lơ đi, Điền Vu Lang mím môi, nắm lấy bàn tay phải của cô rồi dứt khoát đặt lên tiểu đệ đệ của mình.
Sức nóng dữ dội truyền đến lòng bàn tay, Lan Y Ninh sửng sốt, thêm lần nữa quay sang nhìn hành động không chút liêm sĩ của thanh niên kia.
Ánh mắt mơ màng tầng nước, cô rụt tay về không thành, Điền Vu Lang hắng giọng bên tai cô:
- Do chị cả đấy, chị phải là người dập lửa mới được.
Hơi thở nóng thổi phù qua mang tai Lan Y Ninh, cô nhột nhột, vội rụt cổ lại.
Không để cô tiếp tục phản kháng, Điền Vu Lang kéo tay Lan Y Ninh vào trong quần thun của mình, ôm trọn bàn tay nhỏ, dụ dỗ mơn trớn vào cục than nóng muốn bỏng tay kia.
Nhiệt độ cơ thể Lan Y Ninh đối lập hoàn toàn so với Điền Vu Lang, cơ thể cậu thuộc khí nhiệt nên lúc nào cũng toả ra hơi nóng, mùa đông thì ấp, mùa hè thì rực như tia lửa.
Còn với Lan Y Ninh, cô thuộc thể hàn, cả người lúc nào cũng mát mẻ.
Khi cả hai người tiếp xúc thân mật với nhau, rõ là duyên trời định, một lực hút dương âm cực kỳ phù hợp.
Sự mềm mại và man mát từ lòng bàn tay Lan Y Ninh truyền đến, Điền Vu Lang suýt thở không nổi, cậu cắn răng chịu đựng, hít ngụm khí sâu.
Lan Y Ninh cũng chịu không nổi kí©ɧ ŧɧí©ɧ xa lạ này, trong lòng thập phần đều sợ hãi, cả người run lên lẩy bẩy.
Miệng bắt đầu nức nở van xin:
- Không thể được, mau thả tay chị ra đi.
Bỏ ngoài tai lời cầu xin gian nan, Điền Vu Lang tiếp tục dùng lòng bàn tay Lan Y Ninh đè chặt lên tiểu đệ đệ nóng hổi của mình.
Dự định lột bỏ luôn cả quần trong ra, nào ngờ chân Điền Vu Lang bắt đầu mỏi nhừ, từ nãy giờ cậu chỉ đứng có một chân, chân trụ vốn chịu đựng quá 15 phút rồi, có chút tê tái.
Cậu khó chịu kéo bàn tay của Lan Y Ninh trong quần mình ra, sau đó nhanh chóng ngồi phịch xuống cái ghế cạnh đó.
Đầu óc Lan Y Ninh bây giờ vô cùng hỗn loạn, cái gì cũng nghĩ không thông.
Đến khi Điền Vu Lang lôi kéo cô ngồi quỳ xuống chân cậu, mặt đối mặt với cái thứ sừng sửng của đàn ông.
Đúng vậy! Khi vừa đặt mông ngồi xuống ghế, Điền Vu Lang nhanh chóng và không chút động tác thừa mà cởi bỏ hai lớp quần mình mặc ra.
Sửng người vì cái thứ to kinh người kia, Lan Y Ninh mặt mũi như là hộp màu đa sắc vậy, lúc trắng, lúc xanh, cuối cùng là đỏ ửng cả lên.
Lan Y Ninh lắc đầu không muốn tin, lùi người ra phía sau, nhưng cô nào có ngờ rằng, Điền Vu Lang tuy hiện tại bị què một chân, thế mà sức chống trọi rất khủng khϊếp.
Cậu nắm chặt bàn tay cô và kéo cô ngồi yên dưới chân cậu. Sau đó đem tay cô đặt lên cục than to nóng.
- Chỉ cần vuốt là được.
Đâu để cho Lan Y Ninh có cơ hội phản ứng, Điền Vu Lang trực tiếp ra lệnh, dùng tay cô lên xuống phần nhạy cảm nhất của cơ thể đàn ông.
Lan Y Ninh ban đầu đúng là sợ hãi thật, có điều suy nghĩ kỹ lại, thì rõ cô đã đủ tuổi phải đối mặt với những du͙© vọиɠ đời người rồi.
Tự bản thân cô cũng nhận định, mình thực sự không thể đóng vai em gái bạch liên hoa thuần khiết được.
Cái gì cần học tập, cần biết, cần trải nghiệm thì phải nên tự đối mặt.
Giây trước cô có chút hốt hoảng vì hành động lưu manh của cậu, giây sau cô có chút mong chờ muốn trải nghiệm thử cảm giác của người trưởng thành.
Khi thấy Điền Vu Lang thoát y, cô cảm thấy cổ họng hơi khô ran, muốn tìm nước lạnh uống giải khát.
Quay về hiện tại, Điền Vu Lang trực tiếp sử dụng bàn tay mềm mại của Lan Y Ninh để mà giải quyết nhu cầu sinh lý.
Lan Y Ninh e thẹn cúi đầu không dám nhìn, tùy ý để cậu muốn làm gì thì làm.
Mãi tận hơn 15 phút, Điền Vu Lang mới thoả mãn xong bản thân, chút giống nồi quý bàu của cậu bắn tung toé dính lên mép môi Lan Y Ninh.
Cô hơi ngây ngốc dùng tay lau sạch đi.
Nào có ngờ hành động vô ý này khiến cho bụng dưới của Điền Vu Lang bắt đầu sục sôi.
Cứ thế, hai mươi phút tiếp theo, Điền Vu Lang đem tay Lan Y Ninh ra mà hỗ trợ cậu giải quyết nỗi bức nghẹn ở chỗ dưới đũng quần.
Lan Y Ninh bị tê hết cả hai bàn tay, ánh mắt đầy sự ai oán, mắt rưng rưng rớm nước nhìn Điền Vu Lang.
Bị cái liếc nặng liếc nhẹ đấy làm cho buồn cười. Điến Vu Lang thoải mái cười thành tiếng.
Mặt dày nói thêm:
- Lần trước xem chút đoạn tử tuyệt tôn, xem ra lần này cái đó vẫn còn hữu dụng.
Nhắc đến quá khứ đen tối đấy, Lan Y Ninh im chặt miệng không dám nói tiếng nào.
Đúng thật là do cô nên cậu mới thành ra bộ dáng thảm hại như lúc này.
Sợ cậu lại nổi hứng muốn tiếp tục, Lan Y Ninh nhân lúc tâm trạng Điền Vu Lang vui vẻ, và không để ý đến mình. Lan Y Ninh hớt ha hớt hải chạy về phòng của mình.
Tiếng đóng cửa Rầm lên rõ to, phá vỡ bầu không khí yên ắng, nhưng cũng có chút ai muội vừa rồi.
^^#Xíu_Xíu^^