Cái thằng quỷ nhỏ kia, dám xem thường mình á, tức! Tức quá! Tức muốn nổ phổi luôn mà.
Lan Y Ninh ngoài mặt rất ít nói, lại không hay tiếp xúc và trò chuyện nhiều với người khác.
Có điều, việc mắng chửi người khác Lan Y Ninh làm rất giỏi, tính cách cô có phần buông thả lại hơi sỗ sàng, rất khác biệt so với mấy em gái tình cách nhu mì, còn hay dịu dàng.
Dùng nắm đấm nhỏ, sử dụng hết uy lực mà mình có, Lan Y Ninh đấm mạnh lên gối ngủ thân thuộc.
Tiếng “bộp bộp” lặp đi lặp lại nhiều lần, Lan Y Ninh tức đến nỗi l*иg ngực thở phập phồng.
Cứ đánh vào gối mãi thì cũng chẳng có ích gì, chi bằng tìm người kể khổ là được.
Nghĩ vậy, Lan Y Ninh gấp rút tìm điện thoại di động, sau đó bấm số gọi cho cô bạn thân Cao Dương Ân.
Màn hình vừa chuyển cuộc gọi, Lan Y Ninh như bắt thóp được gì đó, vội bấm nút hủy cuộc gọi.
Cô thế mà quên mất, tâm sự với Cao Dương Ân chuyện nào cũng được, nhưng nhất định không thể là chuyện liên quan đến Điền Vu Lang.
Chẳng lẽ cô đi kể rằng, có thằng nhóc thối khi dễ cô, chiếm đoạt nụ hôn đầu của cô?
Cao Dương Ân mà nghe thấy, chắc sẽ chế giễu cô, còn cười ha hả vào mặt cô cho mà xem.
Mà khoan đã, hình như nụ hôn đầu là do cô tự trao cho cậu. Cậu chỉ là tiếp nhận và cưỡng hôn cô ở đợt sau mà thôi.
Nên tính ra, Điền Vu Lang không có cướp nụ hôn đầu, mà là do cô tự tình nguyện trao cho người ta trước.
Nghĩ đi nghĩ lại thì cũng đúng, Lan Y Ninh đâu còn là cô gái nhỏ tuổi vừa dậy thì, chỉ là một nụ hôn mà thôi, cần gì phải gắt gỏng đến thế.
Càng không thể bàn cãi, khi Lan Y Ninh thật sự cố tình mê hoặc cậu, muốn chiếm được trái tim của cậu.
Chốt ý, Lan Y Ninh cũng là vừa đạt được một trong những mục đích của mình. Cô khẽ cười, dẹp bỏ mấy cái bực tức khi nãy đi.
Có điều khoé môi vừa giương lên, trong giây lát liền xụ xuống. Lan Y Ninh quên mất, mới vừa nãy chính Điền Vu Lang đã ra trận và cảnh cáo cô.
Bây giờ Lan Y Ninh hơi lưỡng lự đôi chút, lỡ cô cứ bày trò, thì với tính tình ác bá như Điền Vu Lang, cô sợ cậu sẽ thật sự nổi giận. Nói đánh cô thì chắc cậu sẽ chẳng làm, nhưng nếu cậu lớn tiếng, e là cô run người mất.
Lan Y Ninh rất nhút nhát, hay mít ướt, bởi vậy ai mà to tiếng với cô, cô đều rất sợ hãi.
Cắn môi suy nghĩ, Lan Y Ninh đứng dậy, đi tới đi lui giữa phòng ngủ, miệng thì cứ suýt xoa phân vân, vẻ mặt hết sức rối loạn, đầy đắn đo.
Nhớ đến tiền lương tháng này, tiền học, tiền điện nước, tiền sinh hoạt,… Nếu lần này Lan Y Ninh không hoàn thành xong bản thảo đúng hạn, coi chừng tháng này cô phải ăn mì gói đủ ba bữa suốt tháng.
Miếng thịt cũng chẳng có để ăn, Lan Y Ninh đau khổ, lòng đầy day dứt.
Cuối cùng mím môi, não nề quyết định, thôi thì cứ diễn cho trọn vai đi, đã làm là phải làm cho tới, nhất định phải đem về kết quả.
Lòng đầy quyết tâm, Lan Y Ninh gật mạnh đầu, nhìn bản thân ở trong gương, cô vỗ nhẹ vào hai bên má của mình, rồi thì thầm nói:
“Lan Y Ninh, cố lên, mày làm được mà!”
…
Lần này Điền Vu Lang đặc biệt giống Lan Y Ninh, bên phòng ngủ, cậu mệt mỏi, cảm giác như bản thân vừa làm chuyện gì đó rất cắn rứt lương tâm.
Tự mình đã hứa sẽ không có suy nghĩ bất chính nào với chị ruột của Lan Hải Nhiên, thế mà trong phút nông nổi, cậu mê mẫn đôi môi gợi cảm của Lan Y Ninh, trực tiếp kéo cô lại gần và hôn sâu.
Dù biết chị ấy cũng có ý với mình, nhưng chung quy Điền Vu Lang vẫn không có can đảm mà ra tay sắc bén hơn.
Khi nãy nhận ra mình đã hành động nông nổi, thiếu thận trọng, Điền Vu Lang vô thức gắt gỏng lớn tiếng với Lan Y Ninh.
Cậu thật sự không hề cố ý.
Nhìn dáng vẻ yếu ớt của Lan Y Ninh, cô cúi đầu thấp, bước đi chậm chạp về phòng, Điền Vu Lang cảm thấy rất áy náy và vô cùng có lỗi.
Điền Vu Lang thở dài vài tiếng, để làm phân tâm đi tâm tư đang bấn loạn, cậu lôi máy tính xách tay của mình ra, tự mình làm mấy cái lập trình mới.
Cậu chuyên về lập trình game, nên nhân lúc những thời gian rảnh rỗi, cậu thường tự mình tạo những web game mới, sẵn tiện đem thành phẩm của mình tìm nhà đối tác để bán ra.
Gia thế của Điền Vu Lang rất tốt, nhà cậu kinh doanh bất động sản, xem như có tiếng tăm ở trong nền kinh tế.
Điền Vu Lang vốn chẳng cần phải ngồi còng lưng cực khổ để lập trình game, mỗi tháng mẹ cậu đều gửi vào tài khoản tận 1 vạn tệ, tha hồ mà tiêu xài.
Có điều Điền Vu Lang là người rất có chí cầu tiến, cậu luôn thích tự làm rồi tự tiêu tiền của chính mình hơn. Tiền của cha mẹ, cậu vốn không muốn đυ.ng vào.
Ngồi làm việc với máy tính, đầu óc Điền Vu Lang đều tập trung hết lên nó, cậu ngồi làm đến hơn 5 tiếng buổi chiều vẫn chưa có ý định ngưng tay.
Đến khi ngoài cửa có tiếng gõ, là Lan Y Ninh, Điền Vu Lang dừng phím gõ, mắt ngước lên nhìn ra phía cửa, thấp giọng nói:
- Vào đi.
Cạch. Lan Y Ninh mở cửa tiến vào trong, trên môi luôn đặt thêm nụ cười, cô nói:
- Có cơm tối rồi, cậu mau ra ăn đi.
- Ừm, tôi biết rồi.
Điền Vu Lang cúi đầu tắt mát tính, chuẩn bị dùng nạng đỡ đi ra ngoài, mắt nhìn thấy hai bàn chân mang dép lê của Lan Y Ninh vẫn đứng im một chỗ.
Cậu nhướng mày lên nhìn, hỏi:
- Sao chị còn chưa đi?
- Chị… Chị đỡ cậu ra ngoài.
Lan Y Ninh dùng cặp mắt sáng rực, chớp chớp nhìn Điền Vu Lang. Cậu mím môi lắc đầu từ chối:
- Không cần, tôi tự đi được.
Người ta đã lên tiếng, Lan Y Ninh nào dám ương bướng cãi lại.
Bản thân chỉ có thể cúi thấp đầu, nhanh chân bước ra ngoài phòng.
Lúc đi qua khúc rẽ, khuất đi tầm nhìn của Điền Vu Lang, Lan Y Ninh hớn hở yeah một cái.
Thầm lặng khen chính mình quá nhanh trí, nhờ mua cây nạng tốt cho cậu, bây giờ cô sẽ chẳng cần phải đau lưng, nhức vai đỡ cậu đi nữa.
Tuy là hiện tại chẳng thể dùng cách này để tiếp cận cậu, nhưng điều đó vẫn không làm ảnh hưởng tâm trạng tốt đẹp của cô lúc này.
…
Tối nay ăn cơm vẫn như mọi lần, Lan Y Ninh nấu ăn rất ngon, nhưng Điền Vu Lang vẫn là luôn miệng chê bai, cùng lắm sẽ thêm vài câu, " Tạm được, có thể ăn được,…"
Đầu bếp chính trong nhà hiện giờ đã quá quen thuộc cái tính hay chê của cậu, nên cô bỏ ngoài tai mấy lời đó, chuyên tâm ăn cơm của mình.
Giải quyết xong bữa tối, Lan Y Ninh thu dọn chén bát, sau đó lấy ra dĩa trái cây cô mới cắt đem tới cho Điền Vu Lang.
Cậu cũng không từ chối việc làm này của cô, mặt khác còn ra vẻ rất bình thường, y như cô thật sự là kẻ hầu, việc tận tâm đưa cơm rót nước cho cậu đều thuộc trong phạm vi nhiệm vụ của người hầu.
Lan Y Ninh hơi bực bội, lại nhớ trước đó, cô cũng chuyên gia hầu hạ tiểu tổ tông Lan Hải Nhiên kia, thành ra bây giờ chăm lo cho Điền Vu Lang, khác nào chăm lo cho em trai Lan Hải Nhiên.
Cô nhìn thấy Điền Vu Lang đặt điện thoại lên bàn, giờ cô mới nhớ ra, mình vẫn chưa có Wechat của cậu.
Thấy thế, cô nhanh chóng đi lấy điện thoại của mình ra, đem đến trước mặt Điền Vu Lang, nói:
- Chúng ta add Wechat đi…
- Không cần thiết.
Còn chưa để cô nói hết câu, Điền Vu Lang lạnh lùng cắt ngang.
Lan Y Ninh vẫn chưa có bỏ cuộc dễ dàng, nói tiếp:
- Cậu hiện tại đi đứng không tiện, nếu muốn ra ngoài mua đồ thì phải thế nào? Chi bằng cứ nhắn cho chị, chị đây sẽ dốc l*иg đi mua hộ em.
- Tôi không cần phải mua gì cả, nếu có thì order người giao hàng là được.
Kiên định từ chối, Điền Vu Lang không muốn gặp phiền toái, có Wechat của nhau, lỡ như ngày nào cũng nhắn tin qua lại, cậu không kiềm lòng được thì thế nào.
- Chị thích cậu, nên muốn tự mình làm chân chạy vặt cho cậu. Dù sao đó cũng là niềm vui của chị.
Thẳng thừng đến phát sợ? Đây mà là người thích sống hướng nội đấy à?
Điền Vu Lang bị sặc miếng táo trong miệng, cậu ho khan vài cái, ngước mắt nhìn người mặt dày đối diện, thấy Lan Y Ninh nhe răng cười với cậu, bộ dáng hết sức đáng yêu.
Cậu nhìn đến mức quên luôn toan tính ban đầu, vẻ mặt đầy ghét bỏ nhưng tay vẫn mở vào mã vạch Wechat, sau đó đưa tới trước mặt Lan Y Ninh.
Cô thấy mình thuận lợi đạt kết quả, lòng không khỏi vui mừng, đầu nhỏ lắc lư qua lại, miệng ngân nga hát vài câu nhạc yêu đời.
Nhìn thấy nụ cười này, Điền Vu Lang không nỡ thêm Lan Y Ninh vào danh sách đen, thôi thì đã lỡ rồi, coi như là quen thêm một người chị trong danh bạ.
Chẳng muốn để ý nhiều bộ mặt cao hứng của Lan Y Ninh, Điền Vu Lang đứng dậy, nhảy lò cò đi về phòng.
Lan Y Ninh giờ chỉ chăm chú nhìn kết quả mình có được, cứ ở trong trang cá nhân Điền Vu Lang, lướt lên lướt xuống tìm tòi thêm chút thông tin mới mẻ.
^^#Xíu_Xíu^^