Thượng Quan Huệ Văn nhìn qua chẩn bệnh của mình, phía trên cũng viết như thế, cái này cũng không vấn đề gì.
Thế nhưng cô đang yên đang lành, tại sao lại bị suy đa tạng?
Tuổi cô còn trẻ, không mắc phải bất kỳ loại trọng bệnh nào, nội tạng không hư hoại, cũng không bị trúng độc, thậm chí ngay cả trên người cô cũng không tồn tại bất cứ vết thương nghiêm trọng nào.
Vậy thì rốt cuộc làm sao cô lại vào bệnh viện?
Lúc vừa tỉnh lại, Thượng Quan Huệ Văn có thể nói chuyện liền đã hỏi qua cha mẹ cô vấn đề này.
Bọn họ nói cô gặp phải chuyện ngoài ý muốn tại khu khảo cổ, được đưa tới bệnh viện.
Phải, Thượng Quan Huệ Văn nhớ rõ, cô là nghiên cứu sinh khoa lịch sử của đại học X, đi theo Chu giáo sư làm đề tài… Sau đó thì sao?
Không có người nào nói cho cô biết cô gặp phải chuyện ngoài ý muốn thế nào, chính cô cũng không nhớ ra nổi.
Sau khi Thượng Quan Huệ Văn tỉnh lại, hu giáo sư cũng đến thăm cô, đồng học của cô học đệ, học muội trên dưới cũng nhiều lần đến thăm, trò chuyện cùng cô.
Tên của bọn họ, tướng mạo của bọn họ Thượng Quan Huệ Văn đều nhớ.
Cô cùng bọn họ nói chuyện phiếm, muốn biết thêm chuyện ngoài ý muốn của mình từ chỗ bọn họ.
Thế nhưng không có người nào cho cô đáp án chuẩn xác.
Thậm chí cả Chu giáo sư cũng vậy, đều không cho cô một đáp án chính xác.
Chu giáo sư nói với cô, không nên phân tâm, hiện tại chỉ cần an tâm dưỡng bệnh cho tốt, mọi chuyện liên quan tới việc học sẽ thay cô xử lý chu toàn.
Lúc nghe Thượng Quan Huệ Văn hỏi, rõ ràng Chu giáo sư đã nhìn trái nhìn phải một lát rồi mới nói với cô.
Thượng Quan Huệ Văn âm thầm nhíu mày.
Lão sư mà cô am hiểu, trước nay rõ ràng là một người thẳng tính, có sao nói vậy. Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì mà ngay cả một Chu giáo sư ngay thẳng lại trở nên chột dạ như thế?
Còn nữa, tại sao cô lại cảm nhận mình đang ngửi thấy mùi âm mưu gì trong đây chứ?
Thượng Quan Huệ Văn nghi ngờ mình đã nghĩ nhiều rồi.
Chỉ là một chuyện ngoài ý muốn mà thôi, cô có thể tỉnh lại đã là hạnh phúc lắm rồi, bên phía trường học cũng nhận phần lớn phí chữa trị cho cô, còn có bảo hiểm được người thân đảm nhiệm, gia đình cô hầu như không phải chịu tốn kém chi phí nào.
Thế nhưng, phía trường học lại phóng khoáng ôm lấy chi phí tổn thất lớn như vậy sao?
Thượng Quan Huệ Văn cũng không cảm thấy mình thuộc loại nhân vật quan trọng như vậy, có thể làm cho Đại học X “đổ máu” vì mình.
Về sau thì…
Thượng Quan Huệ Văn đột nhiên ôm đầu.
Đây chính là chuyện xảy ra sau đó ——
Liên quan tới chuyện ngoài ý muốn xảy ra thế nào, làm sao cô lại hôn mê, cô không thể nghĩ nổi, một khi liên tưởng tới liền sẽ bị đau đầu.
Cô không biết đây có phải là loại tự vệ của não bộ, giúp cho bản thân tránh khỏi chấn thương ẩn hình nào đó trong đầu hay không.
Tóm lại chỉ có một câu: Không thể nhớ lại chuyện kia.
Mà “chuyện kia” biểu thị cho cái gì, rốt cuộc cũng sẽ theo thời gian trôi qua, biến thành một loại ẩn ngữ nan giải hơn.
Đừng lại nghĩ tới nó chứ?
Thượng Quan Huệ Văn tự nhủ.
Cô dừng lại, đầu óc loạn chuyển tựa như có con ruồi vây lấy, mở cửa sổ ra, để mặc cho không khí đầu hạ chảy vào trong phòng.
Không khí sạch sẽ, mang theo chút khô nóng nhét đầy đại não, đồng thời những bực bội khó hiểu cũng được hoá giảo, làm cho lòng cô dịu đi mấy phần ——
Nói không rõ vì sao, cô lại không nỡ từ bỏ việc tìm tòi nghiên cứu “thứ kia”.
Đó nhất định là một thứ rất quan trọng đi?
--------------------------------
Vài lời nhắn nhủ của tác giả:
Toạ Trứ Khuẩn (danh xưng thường dùng của tác giả đối với độc giả) ta không dựa theo chân dung thật của nhân vật lịch sử, ta chỉ viết tiếp cố sự của vị Nữ Hoàng Đế Chu Tắc trong đoạn thời không song song kia, xuyên không tới xã hội hiện đại cùng Thượng Quan Huệ Văn mà thôi!!! *lớn tiếng nói*
Chúng ta sống trong hoàn cảnh rộng lớn liền phải tuân thủ quy tắc của hoàn cảnh rộng lớn.
Cho nên, để bản văn này được thuận lợi từ trên xuống, mong mọi người yêu mến bản văn đừng bình luận thêm những điều liên quan tới “Chiếu”; “Võ Tắc Thiên” hay “Thượng Quan Uyển Nhi”; vì những danh tự này rất dễ gây liên tưởng tới hình tượng có thật của nhân vật lịch sử, xin đa tạ! Thương mọi người!
Lần nữa ta tuyên bố, đây đều là do ta tự viết ra, không liên quan tới nhân vật có thật trong lịch sử!!! *Lớn tiếng nói*