Thời gian: Năm 20xx, ngày mùng 1 tháng 6
Thời tiết: Trời quang, trong trẻo
Tình trạng cơ thể: Tốt
Tình trạng tâm lý: Nhiều mây
Đầu bút lông trên tay Thượng Quan Huệ Văn đột nhiên dừng lại, kinh ngạc nhìn hai chữ “nhiều mây” trong nhật ký.
Cô cau mày, nhanh chóng lật nhật ký về trang trước ——
Thanh âm “bốp bốp” tựa như tiếng đồ sứ vỡ nát, lộn xộn văng ra khắp nơi.
Mãi cho tới khi lật đến tờ đầu tiên, nội dung bên trong mục “tình trạng tâm lý” kia chỉ viết hai chữ, hoặc là “nhiều mây”, hoặc là “trời râm râm”.
Thượng Quan Huệ Văn ngơ ngác nhìn chữ viết quen thuộc trong nhật ký.
Không sai, những chữ kia đều do chính cô viết xuống.
Theo yêu cầu của bác sĩ, mỗi ngày cô đều kiên trì viết ra tình trạng của bản thân, coi như một dạng viết nhật ký.
Đương nhiên đây không phải nhật ký y học chuyên nghiệp, Thượng Quan Huệ Văn cũng không phải xuất thân từ hệ đào tạo chính quy chuyên nghiệp, cô chỉ tuân thủ theo lời dặn của bác sĩ với thân phận bệnh nhân mà thôi, ghi chép những thay đổi trong cơ thể mấy ngày này.
Đúng vậy, bệnh nhân, một người thực vật, một sinh mạng từ con đường tử vong giãy dụa trở về.
Thượng Quan Huệ Văn bực bội khép laptop lại, phủi phủi người đứng dậy, nhanh nhẹn di chuyển qua lại mấy bước trong phòng.
Cô rất rõ ràng tình huống của mình bây giờ, không bình thường.
Nói chính xác là tình trạng tâm lý của cô bây giờ không giống như một người bình thường.
U uất cường độ thấp, đây là do cô tự kết luận.
Đó là một dạng áp lực chất cao như núi của mỗi một người trên thế giới, tựa như mỗi người đều mắc phải bệnh trầm cảm vậy.
Trầm cảm, trở thành một loại bệnh truyền nhiễm thời thượng, giống như không nói mình u uất cũng không có nghĩa là bản thân đang phải cố gắng phấn đấu.
Thượng Quan Huệ Văn cũng rất rõ ràng ý vị của loại bệnh này như thế nào, bởi vì đó là thứ mà mỗi ngày cô đều phải chân thực trải qua.
Bực bội khó hiểu, mất ngủ, tâm trạng sa sút… Thậm chí có lúc, cô đặc biệt muốn khóc, muốn lên mở miệng khóc thật lớn.
Thế nhưng nghĩ lại, lại cảm thấy mình như thế rất buồn cười, buồn cười đến độ làm cho tâm tình của cô liên tiếp đi lệch sang hướng cực đoan ——
Có vài lần, cô đã muốn, tự tử.
Đương nhiên là Thượng Quan Huệ Văn không thể tự tử.
Trên thế giới này không có mấy người rơi vào tình trạng giống cô, đã mất đi tư cách quyết định chuyện sinh tử của bản thân.
Bởi vì mệnh của cô, đã sớm không phải là của cô nữa.
Khổng Tử nói rằng “Thân thể tóc da là thứ nhận của cha mẹ, không dám làm tổn thương, đó là bắt nguồn của lòng hiếu thảo”; nghe rất cổ xưa, xưa nay hiếm có con cái nào làm ngược lại.
Với Thượng Quan Huệ Văn mà nói, không chỉ có thân thể của cô, mà toàn bộ bộ phận trên người lúc này đều là cha mẹ cho, thậm chí bây giờ cô có thể sống sót trở lại cơ hồ cũng là hoàn toàn dựa vào bao tâm huyết tổn hao của cha mẹ mới có thể đem sinh mạng này kéo từ con đường tử vong quay lại.
Cô là một người thực vật, vô tri vô giác nằm trên giường bệnh ròng rã hai mươi ngày.
Bị bác sĩ tuyên án trở thành người thực vật, liền có ỹ nghĩa rằng người đó đã đánh mất ý nghĩa tồn tại cơ bản của “con người”.
Không có tư tưởng, không có ý thức, chỉ có thân não tồn tại chức năng cơ bản và sự trao đổi chất dựa trên các thiết bị y tế và dinh dưỡng nhân tạo để sinh tồn tiếp, không đến mức một giây sau sẽ bị tuyên bố thực sự đã chết.
Thượng Quan Huệ Văn rơi vào trạng thái hôn mê này trong hai mươi ngày, cũng là hai mươi ngày cha mẹ cô không ngủ không nghỉ chăm sóc cô.
Trong y học, người thực vật là một loại trạng thái hôn mê không thể cải thiện, cho dù khoa học kỹ thuật y khoa hiện tại đã phát triển đi nữa cũng căn bản không giải quyết được gì.
Người thực vật tỉnh lại, đều là dựa vào phần lớn may mắn chứ không phải nhờ khoa học kỹ thuật.
Trong thực tế, không biết có bao nhiêu người thực vật hôn mê mười năm tám tháng, cuối cùng vẫn bị từ bỏ mà kết thúc sinh mệnh.
Thượng Quan Huệ Văn cảm thấy may mắn mạng cô vẫn còn đủ tốt, đủ chắc, chỉ tồn tại trong hai mươi ngày mà không phải hai mươi năm, cô cũng cảm thấy may mắn cho gia cảnh của gia đình mình, có thể chèo chống chi phí chữa trị khổng lồ trong hai mươi ngày này.
Mà điều cô cảm thấy may mắy nhất chính là cả cha và mẹ cô đều không hề từ bỏ cô.
Ngẫm lại, chỉ cần đặt mình vào hoàn cảnh của người khác, cha mẹ nhìn cô không còn một tia tri giác nằm đó, lúc nào cũng có thể đối mặt với tình cảnh thê lương - người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh, lòng Thượng Quan Huệ Văn liền rút lại vô cùng đau đớn.
Từ trước đến nay cô là người cảm tính trội hơn lý tính, nghĩ đến đây thật không thể chịu nổi.
Cô tỉnh lại từ trong hôn mê, nhìn thấy lệ rơi đầy mặt cha mẹ, chỉ trong hai mươi ngày ngắn ngủi, mái tóc họ đã ngã màu bạc trắng, nước mắt của cô không ngăn được, liền sụp đất vỡ bờ đê.
Từ một khắc kia trở đi, Thượng Quan Huệ Văn liền biết được: Bất luận tương lai cô phải đối mặt cái gì, cô cũng không có tư cách làm cho cha mẹ vì mình mà tiêu hao nửa phần tâm sức.
Thượng Quan Huệ Văn nằm viện gần một tháng, thời gian đã chuyển từ đầu xuân đẩy về cuối xuân.
Thời điểm xuất viện, cô nhìn thấy hoa bên ngoài đều đã nở.