Trùng Sinh Đánh Tác Giả

Chương 3: Tuệ Lâm báo thù

Mục tiêu đầu tiên là Hoàng Trang. Tôi mở laptop của mình lấy ra đoạn video cô ta lái xe đâm tôi ở thời điểm hơn 1 năm trước, may mắn là lúc đó tôi đã có ý định đưa cô ta ra pháp luật về hành vi “gϊếŧ người” nên chút chứng cứ được thu về và lưu trữ lại.

Bên cạnh đó tôi còn giữ một số hình ảnh và video việc cô ta thừa nhận yêu em trai mình. Dù không cùng huyết thống nhưng trên danh nghĩa họ vẫn là chị em một nhà, việc cô ta giữ danh phận con gái lớn nhà họ Phan suốt 25 năm qua giờ bị phát hiện chỉ là gà rừng cũng đủ khiến cô ta mất hết mặt mũi rồi, lộ chuyện này ra thì địa vị Hoàng Trang trong giới thượng lưu coi như bị đá bay. Tôi muốn cô ta phải chịu cảm giác nhục nhã, có thể còn phải ngồi tù.

Nghĩ là làm, tôi viết đơn tố cáo cùng video gửi ngay trong buổi sáng cho cơ quan công an. Sợ áp lực từ gia thế của nhà họ Phan sẽ làm vụ này chìm, tôi phải thông qua Gia Huy, quên chưa nói tuy anh ấy làm bác sĩ nhưng cũng là con trai của viện trưởng Viện kiểm sát thành phố, nhờ mối quan hệ này chỉ sau 2 ngày đơn của tôi đã được thụ lý.

Tôi ngồi trong quán café, đang có em bé nên chỉ uống chút nước hoa quả. Từ xa tôi thấy Tuấn Anh bước nhanh đến, đôi mắt thâm quầng của cậu ấy khiến tôi có chút xót xa, 2 ngày nay sau khi Hoàng Trang bị triệu tập đến cơ quan cảnh sát điều tra có lẽ Tuấn Anh phải chạy đi chạy lại lo lắng, tìm cách cứu người yêu.

Năm ngày kể từ khi trùng sinh, tôi đã khiến Hoàng Trang bị điều tra về hành vi “cố ý gϊếŧ người”, về bà nội, người khiến chồng tương lai hiểu nhầm tôi cũng bị giam lỏng trong nhà, bà bị cao huyết áp nhưng tôi đã cắt thuốc hàng ngày. Thỉnh thoảng bà sẽ ngất xỉu, tôi lại cứu bà khỏe lại, đấy là sự trừng phạt cho những người rắp tâm phản bội tôi.

“Sao cậu lại hại Hoàng Trang? Cô ấy đã biết lỗi, đã sửa chữa sai lầm đó, hiện tại cậu và Hoàng Nguyên sắp kết hôn rồi chẳng lẽ còn muốn mọi thứ rắc rối hơn nữa?”

“Hại Hoàng Trang?”. Tôi cười mỉa mai nhìn Tuấn Anh “Rõ ràng là cô ta hãm hại tôi trước. Nếu không phải tôi may mắn tránh được thì người nằm trong bệnh viện hoặc ở dưới suối vàng đang là tôi mà. Tuấn Anh, cậu yêu cô ta nhưng cậu là bạn thân 20 năm của tôi đấy. Cậu mở não ra suy nghĩ xem tôi có lỗi gì?”

“Nhưng quá khứ đã trôi qua lâu vậy rồi, cô ấy đã ăn năn xin lỗi cậu, chính cậu là người nói không tính toán nữa. Hơn 1 năm rồi cậu lại lật lọng. Giờ cậu mau rút đơn tố cáo đi. Nhà họ Phan và nhà tớ sẽ làm vụ này thành tai nạn giao thông, được không Tuệ Lâm?”

“Không thể”. Tôi gằn giọng trả lời.

Tuấn Anh bất lực nhìn tôi, ánh mắt cậu ấy chính là quá thất vọng, có lẽ từ giây phút này tình bạn 20 năm của chúng tôi sẽ chấm dứt bởi cậu ấy chọn Hoàng Trang rồi.

Tuấn Anh đi khỏi quán café, còn tôi mệt mỏi lái xe về nhà. Đã đi tới bước đường này thì không thể rút lui được nữa, tôi tiếp tục công khai chuyện Hoàng Trang là con nuôi nhà họ Phan, ngay sau khi thân phận cô ta bại lộ, ông Thanh Sơn, bố nuôi của cô ta, người đứng đầu nhà họ Phan đã gọi điện yêu cầu tôi đính chính lại thông tin nếu không sẽ chấm dứt hôn lễ 2 ngày sau, đồng thời không bao giờ chấp nhận tôi làm con dâu nhà họ.

Tôi chỉ đáp lại không thể. Tôi không cần lễ cưới, không cần làm con dâu họ Phan, cái tôi muốn là những gì mình phải chịu đựng trước khi thay đổi cốt truyện sẽ trả giá vì họ xứng đáng phải chịu.

22h tối. Như thường lệ, ba người gồm tôi, Vũ Linh và Nhật Vy lại gặp nhau.

Tình hình bên Vũ Linh cũng khá thuận lợi. Cô ấy nói bố của Vương Nguyên và Vương Tuấn Khải, chủ tập đoàn Dịch Dương đã bị công an bắt. Nguyên nhân là do Vũ Linh gài ông ta lộ bằng chứng phạm tội, kẻ đầu xỏ buôn ma túy xuyên quốc gia. Hiện tại ba người họ đang bị công an truy lùng, hơn nữa là những thế lực ngầm xã hội đen đắc tội trước kia cũng truy sát họ. Nhưng mọi thứ vẫn ổn. Dự kiến ngày kia ba người sẽ đến được nơi mẹ Vũ Long ẩn nấp, Vũ Linh sẽ phá bỏ lời nguyền của bà ta, thay đổi kết truyện.

“Còn Vy? Tình tình bên em thế nào?”

“Em…ổn”

Vũ Linh nhìn Nhật Vy, trầm ngâm nghĩ gì đó. Tôi cũng bắt đầu cảm thấy phía Nhật Vy có chuyện gì không tốt.

“Em sao vậy? Từ hôm sống lại chị thấy em lạ lạ, rốt cuộc có chuyện gì mà em chưa bao giờ kể cho bọn chị? Hay bệnh của em không có hy vọng gì?:

Nhật Vy lắc đầu nhìn tôi, cúi đầu, tôi nghe thấy giọng em ấy hơi buồn.

“Em phát hiện bệnh sớm, mới ở giai đoạn đầu, khối u còn chưa di căn nên việc chữa trị rất khả quan. Hai ngày nữa em sẽ nhập viện phẫu thuận. Tỷ lệ thành công cao nên các chị yên tâm.”

“Vậy tại sao em lại kỳ lạ như vậy? Chúng ta là một nhóm có gì cũng phải chia sẻ với nhau”

Nhật Vy mím môi nhìn tôi và Vũ Linh, chán nản trả lời

“Ngày đầu tiên sống lại em đã gọi nói chia tay với anh ấy…”