Đạo Trưởng Đã Lâu Không Gặp

Chương 56

Tiểu Vương và A Đạt khiêng cổ thai đặt lên băng ghế phía sau xe, hai người có chút không yên tâm nhìn cô chủ của mình. Tuy biết rằng cô chủ có bản lĩnh, nhưng nhìn tình huống bên dưới tầng hầm kia thì ai cũng rõ ràng thứ này không phải là thứ tốt lành gì, bọn họ lo lắng trên đường lỡ như xảy ra chuyện gì thì sẽ không có người tiếp ứng cho cô chủ.

Lão Lỗ và mấy người Khu tổng cũng ra tới. Lão Lỗ lấy dây bùa và bùa vàng kết thành bùa trận, trói kín mít quanh cổ thai.

Khu tổng, tài xế và hai trợ lý đều có chút đứng không vững, dựa vào xe không ngừng run rẩy, nhìn thấy Lão Lỗ đem cổ thai bó thành cái kén, vẻ đề phòng ngàn vạn lần, e sợ nó sẽ nhảy ra quấy phá lần nữa hay gì, bọn họ nghĩ lại mà sợ hãi không thôi.

Trương Tịch Nhan chuẩn bị trước khi xuất phát vô cùng kỹ lưỡng, trước tiên nàng gọi điện thoại cho ba, nói ông xem tin nhắn, sau đó dùng điện thoại chụp ảnh cổ thai rồi gửi ảnh chụp và vị trí hiện tại của nàng qua, xong hết nàng mới quay sang nói với Lão Lỗ: "Các anh đi rắc thuốc bột cả trong lẫn ngoài nhà đi, bên trong và bên ngoài sảnh chính là vị trí đề phòng trọng điểm, còn lại thì chờ ba tôi đến xử lý. Cần phải thật cẩn thận, ban đêm cho người canh gác, khi gác đêm phải kết trận trước."

Lão Lỗ, Tiểu Vương và A Đạt đều đồng ý.

Trương Tịch Nhan bàn giao xong mọi chuyện, ngồi vào vị trí phó lái, lúc đóng cửa xe lại thì thấy Liễu Vũ đang nhìn nàng cười tủm tỉm, không biết lại muốn phát bệnh thần kinh gì nữa. Nàng tức giận nói: "Làm phiền cô, lái xe."

Liễu Vũ đáp: "Trương Thập Tam, tôi phát hiện chị không khách khí chút nào hết nha, dám trực tiếp kêu tôi làm tài xế cho chị." Nói về gia thế, bản lĩnh, thực lực, đầu óc, cô giống tài xế lái xe chỗ nào chứ?

Trương Tịch Nhan nói: "Không vui hả? Vậy cô ói mấy thứ vừa mới ăn ra đây." Nàng chỉ bắt Liễu Vũ làm tài xế, chứ chưa đánh cho cái khứa này ói ra hết đã là thủ hạ lưu tình rồi.

Liễu Vũ tức khắc hiểu rõ "ờm" một tiếng, khoan thai chỉ vào băng ghế phía sau: "Thứ ngon nhất đưa tới bên miệng tôi đều giữ lại cho chị hết trơn mà." Bộ dáng như thể kêu Trương Tịch Nhan mau chóng cảm ơn cô, còn nghiêm trang nói: "Làm việc nhiều nhất, xuất lực nhiều nhất, còn cứu mạng chị một lần, đều là công của tôi hết nha."

Trương Tịch Nhan mắt lạnh liếc Liễu Vũ: Cô nên giữ mặt mũi chút đi được không? Chuyện làm ăn này là do Liễu Vũ nhận sao? Địa phương là do Liễu Vũ tìm chắc? Nàng lạnh giọng nói: "Chơi game đoạt BOSS của người khác sẽ bị báo thù, còn trong hiện thực cướp chuyện làm ăn của người ta... Còn là cướp thịt mỡ đã đến bên miệng... Hừ hừ?"

Liễu Vũ khởi động xe, nhẹ nhẹ nhàng nhàng đáp trả: "Tôi đây là hỗ trợ, tiền đều do bên chị thu."

Trương Tịch Nhan cười lạnh: "Hỗ trợ ăn đến chỉ còn có mỗi cái cổ thai?"

Liễu Vũ lái xe ra khỏi chỗ đỗ xe: "Tôi là người làm ăn mà, dù sao cũng phải trả chút thù lao chứ."

Trương Tịch Nhan lười phản ứng Liễu Vũ, thắt dây an toàn, nhắm mắt lại, dưỡng thần.

Liễu Vũ lén lút liếc nhìn Trương Tịch Nhan, nhỏ giọng kêu: "Trương Thập... Trương Tịch Nhan, giận thiệt hả?"

Trương Tịch Nhan tới mí mắt cũng không thèm nâng, lạnh lùng đáp: "Nếu cô không có chuyện gì thì đừng có nói chuyện với tôi."

Liễu Vũ nói: "Có việc nha, dù sao thì chị cũng phải nói cho tôi biết là bây giờ cần chạy đi đâu chứ."

Trương Tịch Nhan lấy điện thoại di động ra, mở bản đồ gõ vị trí, sau đó đặt lên giá đỡ điện thoại: "Đi theo hướng dẫn là được."

Liễu Vũ: "..." Cô vừa muốn khóc vừa muốn cười. Muốn khóc chính là, một mình cô phải lái xe vượt tỉnh; muốn cười chính là địa chỉ quê quán của Trương Tịch Nhan đã lộ ra rồi, không bao giờ sợ Trương Tịch Nhan sẽ kéo cô vào danh sách đen chạy trốn mất tiêu nữa. Sau này nếu như cô không tìm được Trương Tịch Nhan, có thể chạy thẳng về quê nàng đứng rình một phát là chộp được ngay. Tưởng tượng như vậy, lái xe vượt tỉnh thì tính cái gì, dù sao hiện tại cũng đã có cao tốc rồi.

Liễu Vũ vui vẻ ư ử hát hò, thảnh thơi lái xe, chở vợ tương lai về nhà mẹ đẻ: Nghĩ kiểu gì cũng thấy sướиɠ hết biết!

Trương Tịch Nhan nghe Liễu Vũ hát ư ử chứng tỏ tâm tình hiện tại đang tốt vô cùng, nàng quay đầu nhìn sang, phát hiện khứa này đâu chỉ có tâm tình tốt không thôi, nếu hiện tại cô nàng có cái đuôi thì chắc hẳn đã nhỏng đuôi lên trời rồi. Nàng nghĩ thầm: Làm culi miễn phí mà còn làm đến vui vẻ như vậy, đúng thật là lần đầu mới thấy.

Hai người dừng lại nghỉ ngơi ở một trạm dừng chân trước khi vào cao tốc, trên xe có cổ thai, cho nên không thể không có người ở lại trông, hai người đành phải thay phiên nhau ở trên xe trông chừng.

Liễu Vũ ăn cơm xong, mua trái cây, đồ uống và ít đồ ăn vặt quay trở lại xe, ngồi vào ghế điều khiển.

Trương Tịch Nhan nói: "Lái xe hơn 20 tiếng, nếu mệt mỏi mà lái xe sẽ rất nguy hiểm."

Liễu Vũ cười ha hả đáp: "Trương bảo bảo thiệt là ngoan, còn biết tuân thủ luật giao thông nữa cơ đấy." Cô chỉ chỉ cổ thai ở băng ghế sau: "Có cái này ở, an tâm mà nghỉ ngơi à?"

Trương Tịch Nhan nói: "Mệt mỏi lái xe còn nguy hiểm hơn, cô ngủ một chút đi, tôi trông, chờ cô tỉnh ngủ thì lái xe tiếp."

Liễu Vũ nhìn thời gian, đáp: "Còn sớm. Đến trạm dừng chân tiếp theo rồi ngủ." Cô nói xong, tiếp tục lái xe lên đường.

Cô chạy đi không bao xa, quay sang nói với Trương Tịch Nhan: "Trong túi có đồ ăn vặt."

Trương Tịch Nhan nhẹ nhàng "ừm" một tiếng, nhìn túi của cửa hàng tiện lợi, thấy bên trong có rất nhiều thứ.

Liễu Vũ nói: "Làm phiền lột dùm tôi viên kẹo với."

Trương Tịch Nhan quay đầu nhìn Liễu Vũ.

Liễu Vũ nhanh nhẹn hướng nàng cười một cái, sau đó quay lại tiếp tục nhìn đường, dùng giọng điệu buồn nôn làm nũng: "Người ta muốn ăn kẹo nha, người ta vừa làm tài xế vừa làm vệ sĩ cực khổ muốn chớt, vậy mà chị tới cái vỏ kẹo cũng không thèm lột giúp người ta nữa."

Trương Tịch Nhan: Thật là muốn đem khứa này đánh cho tới ông Liễu Sĩ Tắc cũng nhìn không ra.

Nàng hừ lạnh một tiếng, lột viên kẹo nhét vào trong miệng Liễu Vũ, bịt mồm!

Liễu Vũ ngậm kẹo, nịnh nọt khen: "Ngọt ghê." Cô cười tới nỗi miệng không khép lại được.

Cô ăn xong kẹo, bắt đầu kêu khát.

Trương Tịch Nhan rất muốn nói, ngừng xe trong làn đường khẩn cấp đi, rồi cô muốn uống nước bằng tư thế gì thì uống bằng tư thế đó. Nàng biết Liễu Vũ là đang lợi dụng cơ hội để làm yêu, nhưng ai kêu nàng có việc nhờ người ta cơ chứ, vì vậy đành phải vặn nắp bình nước khoáng cho Liễu Vũ, thuận miệng hỏi: "Có cần tôi đút cho cô uống luôn không?"

Liễu Vũ đáp: "Tôi sợ chị rót nước vào trong lỗ mũi tôi mất." Cô duỗi tay nhận lấy bình nước khoáng.

Trương Tịch Nhan lạnh lùng liếc cô một cái: "Tuy rằng tôi không có thanh đại đao dài 40 mét, nhưng ba tôi lại có thanh trường kiếm dài ba thước, còn là loại đã được khai phong. Thần của bộ lạc Hoa Tế thả ra Hoa Thần Cổ, tới cổ còn bị ăn mất, huống chi là ăn một viên kẹo uống một chai nước."

Liễu Vũ uống mấy ngụm nước, đưa cái chai lại cho Trương Tịch Nhan: "Người mình thích đút cho ăn khác hoàn toàn so với dùng cổ ăn. Nếu tôi không lợi dụng hiện tại, chờ đến lúc tới nơi rồi, quỷ mới biết chị có còn để ý đến tôi nữa hay không. Chị luôn dùng tôi xong liền ném, kéo vào danh sách đen cũng không do dự chút nào." Cô lại tiếp tục ra yêu cầu: "Tôi muốn ăn kẹo."

Trương Tịch Nhan tức giận đến thật muốn có một thanh đại đao dài 40 mét bổ cho Liễu Vũ một nhát.

Liễu Vũ thả Hoa Thần Cổ ra vây lấy cổ thai, cô lạnh giọng cảnh cáo: "Thành thật chút."

Trương Tịch Nhan sửng sốt, lúc này mới phản ứng được Liễu Vũ đây là đang cảnh cáo cổ thai ở phía sau. Nàng không cảm thấy cổ thai có chút dị động nào. Bất quá cũng không có gì, có thêm Liễu Vũ nhìn chằm chằm nó cũng yên tâm hơn. Nàng lột một viên kẹo đút vào trong miệng Liễu Vũ, quay đầu nhìn phong cảnh bên ngoài cửa sổ xe.

Liễu Vũ ngậm kẹo, thỉnh thoảng quay sang nhìn Trương Tịch Nhan một cái, trong lòng vừa vui vừa ngọt. Có Trương Tịch Nhan ngồi bên ghế phụ, hiện tại cô còn có tinh thần hơn cả bệnh nhân tâm thần, một chút cũng không buồn ngủ.

Trương Tịch Nhan làm việc và nghỉ ngơi khá tốt, từ trước đến nay ngủ sớm dậy sớm, ngồi trên xe vốn dĩ sẽ dễ dàng buồn ngủ, không bao lâu đã có chút mơ màng.

Liễu Vũ nói: "Chị ngủ một chút đi, tôi canh nó cho, đảm bảo nó không dám manh động đâu."

Trương Tịch Nhan nhìn lại phía sau, thấy Hoa Thần Cổ đã đem cổ thai vây kín mít, nghĩ thầm: "Cô như vậy ai còn dám động nữa." Nàng yên tâm ngả ghế ra một chút, thực mau liền ngủ rồi.

Liễu Vũ tắt nhạc, giảm âm lượng của bản đồ dẫn đường, chỉnh nhiệt độ đến 28 độ, chuyên tâm lái xe.

Trong xe đột nhiên an tĩnh, Liễu Vũ thu hồi cười đùa, thỉnh thoảng nhìn sang Trương Tịch Nhan một cái, trong mắt mang theo ý cười nhàn nhạt và sự ôn nhu. Cô có chút đắc ý, cũng thực cảm khái.

Trương Tịch Nhan ngủ ở bên cạnh cô, mang cho cô cảm giác an toàn và thỏa mãn, đó là cảm giác mà dù cho có kiếm rất nhiều tiền cũng không bao giờ cảm nhận được.

Mặc kệ đã trải qua chuyện gì, cô còn sống, còn nhớ rõ bản thân mình là ai, biết bản thân mình như thế nào, còn đem Trương Thập Tam tìm trở về, ông trời như vậy đã đối với cô rất không tệ.

Cô biết Trương Tịch Nhan giận cô ăn hết cổ bên trong tầng hầm, trừ bỏ con BOSS lớn, một con bé xíu cũng không chừa lại. Cô đúng thật là không tính toán chừa cho Trương Tịch Nhan, về sau cũng sẽ không chừa.

Vu Cổ dù sao cũng là tà thuật, tu luyện cổ thuật ăn chính là độc trùng và cổ trùng, Hoa Thần Cổ cũng là cổ, ăn cổ trùng càng nhiều thì càng cường đại, Hoa Thần Cổ trong cơ thể cũng sẽ sinh sản ra càng nhiều, cô không biết tu luyện như vậy đến cuối cùng sẽ biến thành cái dạng gì, nhưng cô chỉ có một con đường tu luyện này, chỉ có một con đường duy nhất để đi đến cuối, không có lựa chọn khác. Trương Tịch Nhan không giống cô, nàng là đệ tử chính thống của Đạo gia, có công pháp tu luyện của Đạo gia, cũng có thể trấn trụ cổ tính, không dựa vào việc tu luyện cổ thuật cũng có thể trở nên cường đại, sẽ sống được càng tốt.

Đêm khuya, Liễu Vũ lái xe vào trạm dừng chân, tìm một góc tương đối xa dừng xe, ngủ bổ giấc, chuẩn bị hừng đông lại lên đường.

Lái xe xuyên đêm rốt cuộc cũng rất nguy hiểm, cô nắm chắc bản thân sẽ không buồn ngủ, nhưng lại sợ gặp phải những tay tài xế đã mệt rã rời mà còn cố chạy xuyên đêm.

Cô nhắm mặt lại nghỉ ngơi, nghĩ thầm: "Không biết Trương Thập Tam có trộm ngắm mình không nhỉ?" Hai mắt lén lút hé ra một cái khe nhìn thử, phát hiện khứa kia đã dọn xong tư thế nhắm mắt — đả tọa. Cô tức giận nói: "Đả cái gì tọa, làm như cao tăng đắc đạo chắc, kêu chị gác đêm kia mà, chị đả tọa xong ngủ luôn rồi làm sao bây giờ?"

Trương Tịch Nhan tới mí mắt cũng không thèm nhấc lên, nhạt nhẽo đáp: "Không phải chỉ có một mình cô biết dùng Hoa Thần Cổ bao vây cổ thai."

Liễu Vũ quay đầu nhìn ra sau thì thấy cổ thai đã bị Trương Tịch Nhan dùng một tầng Hoa Thần Cổ khá mỏng bao vây lại. Hoa Thần Cổ của Trương Tịch Nhan nhỏ tới mức đáng thương, cả một đám chụm lại với nhau cũng không to bằng quả trứng gà, lúc này tản ra thành một tầng mỏng manh, lụa mỏng chắc còn dày hơn chúng nó. Cô 'chậc chậc' hai tiếng: "Thiệt là em bé nhỏ đáng thương." Cô tụ đám Hoa Thần Cổ của chính mình thành một đoàn rồi đưa đến trước mặt Trương Tịch Nhan: "Có bự không nè?"

Trương Tịch Nhan hít hà một hơi: Khứa này ăn xong cả cái tầng hầm giờ bự thấy ớn! Vốn dĩ chỉ là một đoàn nho nhỏ, bây giờ đã phát triển đến to bằng cái chậu rửa mặt.

Liễu Vũ nói: "Biểu tình của chị đã trả lời cho tôi biết rồi. Ngủ ngon." Cô vô cùng mỹ mãn nhắm mắt lại ngủ.

Trương Tịch Nhan lạnh lùng nhìn chằm chằm Liễu Vũ một lúc lâu, sau đó mới giận dữ xoay đầu đi: Trên đời này thiệt không có ai quá đáng như Liễu Vũ hết. Cổ thai kia tiêu tốn hơn trăm năm tích lũy mới được bao nhiêu đó cổ trùng, cùng với con cổ xà có đạo hạnh gần trăm năm kia tất cả đều cho chó ăn... cho Liễu Vũ ăn. Còn nàng thì ăn được cái gì? Một ít độc trùng từ trong đám xương trắng bỏ chạy ra ngoài, cùng với một ít độc trùng ở ngoài sảnh lúc vừa mới bước vào, lúc ấy Liễu Vũ cũng đã ngoạm hết một nửa rồi. Ngẫm lại đều là nước mắt chua xót.

May mắn nàng tu luyện cổ thuật chỉ là nghiệp dư, bằng không nàng tuyệt đối có thể cùng Liễu Vũ liều mạng.

Lái xe hơn 20 tiếng đồng hồ, lúc tới thị trấn đã là chạng vàng.

Liễu Vũ dựa theo hướng dẫn của bản đồ chạy đến một cái đình, còn chưa dừng xe đã nhìn thấy một ông lão hơn 80 tuổi ăn mặc đạo bào ngồi ven đường đánh cờ, cô sợ tới mức da đầu căng hết cả lên. Người này cô biết a — ba của ông Trương Trường Thọ.

Cô nói với Trương Tịch Nhan: "Chị sai sử người trong nhà không khách khí chút nào hết trơn ha." Này thật đúng là cả nhà già trẻ đều xuất động. Cô gõ gõ cổ thai: "Hết hy vọng đi, đừng giãy giụa, đến nơi rồi. Tổ tôn ba đời nhà người ta đều ra tới để thu thập bà kìa." Cô hỏi Trương Tịch Nhan: "Đỗ xe ở đâu vậy?" Có sân không? Cần phải lái vào sân à?

Trương Tịch Nhan đáp: "Đỗ ở bên phía đình là được rồi." Nàng đẩy cửa bước xuống xe, thưa: "Ông nội."

Trương lão quan chủ nghe vậy lập tức giơ tay làm lộn xộn bàn cờ đang đánh, nói: "Không chơi nữa, cháu gái của tôi đã về rồi." Sau đó cười tủm tỉm đi về phía Trương Tịch Nhan, liếc mắt một cái nhìn thấy Liễu Vũ đang bước từ ghế lái xuống, ông đánh giá một lúc, sau đó xoay người đi vào bên trong đình, lúc trở ra thì tay trái cầm chuông phép, tay phải nắm phất trần, cười đến vô cùng hòa khí: "Tiểu hữu từ đâu tới đây? Có gì phải làm sao?"

Liễu Vũ đứng thật xa vẫn có thể ngửi được mùi vị trên cây phất trần không đúng cho lắm, mặt không biểu tình trốn đến sau lưng Trương Tịch Nhan, cười tủm tỉm chào hỏi: "Con chào ông nội Trương. Con về cùng với chị Tịch Nhan để thăm ông đấy ạ." Cô vừa nói vừa lén lút mở cửa hàng ghế sau rộng ra, làm cho Trương lão quan chủ nhìn thấy cổ thai đặt bên trong, sau đó nhanh chóng đóng cửa lại. Cô len lén kéo tay áo của Trương Tịch Nhan, nhỏ giọng nói: "Tích phúc chút đi nha, đừng có dùng xong rồi ném à." Trời đất mẹ ơi, lúc trước chỉ chú ý đến chuyện đi theo Trương Tịch Nhan về quê để biết chỗ sau này người có trốn còn đi tìm người, nhưng lại quên mất nhà bọn họ làm nghề gì, lúc này thật sự là tiến vào hang ổ của thiên địch. Tạo nghiệt a!

Chị Tịch Nhan? Trương Tịch Nhan quay đầu lại nhìn Liễu Vũ: Giữ lại chút liêm sĩ có được không?

Trương lão quan chủ nhìn bộ dáng hai người rất quen thuộc, cháu gái nhà ông cũng không giống như là bị bắt cóc, ông thu hồi chuông phép và phất trần, hỏi Trương Tịch Nhan: "Bạn của con à?"

Trương Tịch Nhan đáp: "Con gái xui xẻo của ông Liễu Sĩ Tắc."

Trương lão quan chủ lúc này mới nhận ra Liễu Vũ: "À, thì ra là con bé." Ông vẫy vẫy tay với mấy người phía sau: "Không có việc gì, là con của khách hàng quen ấy mà."

Trương Tịch Nhan tiến lên khách khí chào hỏi. Này đó đều là người của Trương gia thôn, cùng tổ tông thân thích với nhà của nàng, trong núi không có xe, bậc thang nhiều, tới xe máy cũng không chạy được, việc vận chuyển dược liệu và vật tư sinh hoạt đều dựa vào nhân lực khuân vác lên.

Bọn họ đã sớm có chuẩn bị, lấy ra một tấm vải đỏ thẫm che cổ thai lại, vài người hợp lực khiêng nó xuống xe đặt vào bên trong một l*иg gỗ lớn, gia cố thêm mấy cây gỗ chặn lại, rồi đóng đinh loảng xoảng loảng xoảng một hồi, bó đến kín mít, sau đó dùng mấy sợi dây thừng cột lại, thuận tiện cho việc dùng đòn gánh khiêng lên. Lúc sau, bọn họn khiêng cổ thai lên một cái xe công nông chở đi, những người còn lại chạy xe máy điện đuổi theo, đi sạch sẽ. Từ trong thị trấn tới dưới chân núi vẫn có thể dùng xe, nhưng khi vào núi rồi thì cũng chỉ có thể dựa vào nhân lực khuân vác lên.

Liễu Vũ kinh ngạc hỏi Trương Tịch Nhan: "Chỉ tùy tiện như vậy là xong rồi sao? Hàng xóm xung quanh không ai tò mò nhà chị đem cái gì về hết hả?" Bọn họ không những không có nhào lên vây xem, mà còn trở về nhà hết trơn. Cô suy nghĩ một chút, rốt cuộc hiểu rõ: "Đã hiểu, đều biết nhà chị làm gì, nên chủ động né tránh."

Trương lão quan chủ nói với Trương Tịch Nhan: "Về nhà thôi."

Trương Tịch Nhan chỉ chỉ Liễu Vũ: "Con còn có khách."

Trương lão quan chủ nói: "Bà nội ba của con nói con ở ngoài bôn ba vất vả, kêu con về nhà ăn cơm."

Trương Tịch Nhan: Con không vất vả. Con không thiếu một bữa cơm. Nàng cường điệu thêm một lần nữa: "Con muốn chiêu đãi khách nhân."

Trương lão quan chủ nói: "Trên thị trấn có khách sạn, người đã lớn vậy rồi, có thể tự lo cho bản thân mình." Ông sờ soạng lấy ra một lá bùa hình tam giác ném cho Liễu Vũ: "Đeo trên cổ, đừng đi long nhong làm cho người ta bắt được." Bên cạnh chính là tổ đình đạo môn ngàn năm a.

Trương Tịch Nhan nhìn Liễu Vũ rồi hỏi ông nội của nàng: "Ông nội thấy cái này đảm bảo được à?"

Trương lão quan chủ liếc Trương Tịch Nhan một cái, nhả ra: "Được rồi, kêu con bé về nhà chung đi." Tình huống của con gái nhà họ Liễu như thế nào, ông vẫn biết được một chút, trừ bỏ trúng cổ, cái gì cũng không biết không hiểu. Bên trong núi có trận pháp, dù có nói cho con bé đi như thế nào, nhưng không dắt đi thì con bé vẫn sẽ đi lạc như thường.

Liễu Vũ tức khắc vui vẻ, vừa thấp thỏm vừa chờ đợi: "Đi về nhà chị hả? Gặp người lớn trong nhà à?"