Sau khi Trương Tịch Nhan rời giường, kéo bức màn ra thì nhìn thấy bên ngoài lá cây bắt đầu héo úa, xem lịch mới phát hiện thế nhưng đã trôi qua một tháng.
Trương Tịch Nhan và Liễu Vũ căn bản không có đồ đạc gì cần thu dọn. Lúc ấy tình huống nguy cấp, Liễu Vũ cũng không rảnh đem theo đồ đạc gì nhiều, chỉ lấy tiền rồi bắt đầu lên đường. Cô theo Lê Vị đến nơi này xong cũng chưa từng rời đi, không hề liên hệ với bên ngoài, vẫn luôn ở bên cạnh canh giữ Trương Tịch Nhan, một tấc không rời, lau người cho Trương Tịch Nhan, cho nàng uống những thứ thuốc kỳ kỳ quái quái mà Lê Vị đưa tới, nhìn Trương Tịch Nhan từ da bọc xương biến xinh xinh đẹp đẹp trở lại.
Liễu Vũ nhìn Trương Tịch Nhan biến thành Trương xương khô, chỉ cảm thấy lo lắng và sợ hãi, chờ nhớ tới phải ghét bỏ nàng xấu muốn ói thì Trương Tịch Nhan đã xinh đẹp trở lại.
Liễu Vũ nghĩ thầm, lúc Trương Thập Tam xấu đau xấu đớn như vậy, mình cũng không ghét bỏ nàng, đây nhất định là chân ái.
Cô nghĩ nghĩ, cảm thấy mỹ tư tư ôm lấy cánh tay của Trương Tịch Nhan, nói: "Chúng ta như vậy có được tính là một đôi phu thê sinh tử không rời hoạn nạn có nhau hay không?"
Trương Tịch Nhan lười đến phản ứng Liễu Vũ, nếu không phải tại Liễu Vũ, hiện tại nàng còn đang ngồi điều hòa uống cà phê thảnh thơi làm việc ở tòa nhà 5A Office Building kia kìa, nào đến như bây giờ mạng nhỏ bị treo trên mũi kiếm, đi sai nửa bước thôi là vạn kiếp bất phục.
Hai người các nàng bước ra khỏi tòa nhà mới phát hiện đây không phải là khách sạn, mà là một hội sở vô cùng xa hoa. Hội sở này chiếm diện tích rất lớn, các dịch vụ và tiện ích còn đầy đủ hơn cả khách sạn 5 sao, thậm chí còn nhận dịch vụ tổ chức hôn lễ này nọ. Không biết nhà ai đặt tiệc cưới ở đây, không khí vô cùng náo nhiệt khí phái, bãi đỗ xe đỗ đầy những chiếc xe hơi sang trọng, trong đó còn có không ít siêu xe, những chiếc siêu xe này còn có vài chiếc có biển số đặc biệt được làm riêng.
Hai người các nàng bước qua đường, một chiếc siêu xe chạy tới, trên xe là một gã đàn ông trung niên, gã vừa nhìn thấy hai nàng liền nhíu mày ra tiếng mắng chửi: "Đen đủi, Lê tổng không biết làm cái gì, con chó con mèo cũng cho vào đây, người ngợm chẳng ra gì cũng không chặn lại từ ngoài cửa."
Liễu Vũ kinh ngạc quay đầu nhìn lại thì thấy gã đàn ông kia biểu tình như dẫm phải shit nhìn cô: Đây là đang ghét bỏ cô sao?
Tài xế lái xe nhìn thấy hai người các nàng nhìn ông chủ của hắn, nhanh mồm mắng chửi: "Nhìn cái gì mà nhìn, còn không cút mau, không biết bản thân mình lớn lên bộ dáng ra làm sao à, đυ.ng phải ông chủ của tôi, coi chừng ông ấy kêu bà chủ nơi này đuổi cổ các người à."
Liễu Vũ cúi đầu nhìn bộ quần áo mình đang mặc, vẫn là bộ đồ Miêu tộc cô mặc từ trong núi ra tới, bị giặt tới sắp bạc màu, đôi giày thì do leo núi xuyên đêm đã rách tươm, còn tóc tai do vài tháng chưa chăm sóc kỹ càng nên rối bời, xác thật ngoại hình bây giờ của cô không tốt cho lắm, nhưng con mẹ nó dùng mắt chó xem thường người khác là có ý gì. Liễu Vũ tuy tức giận, nhưng sẽ không hạ thấp bản thân đi cãi nhau với một tên tài xế. Cô đi thẳng về phía gã đàn ông trung niên kia, nhưng sau đó lại bị Trương Tịch Nhan giữ chặt. Trương Tịch Nhan nói: "Đừng gây sự, đi thôi."
Liễu Vũ nghĩ thầm: "Tôi không thu thập được Lê Vị, chẳng lẽ không thu thập được gã này sao." Cô nhấc chân tính tiến lên, lại bị Trương Tịch Nhan mạnh mẽ lôi đi ra ngoài.
Cô tức giận kêu lên: "Trương Tịch Nhan, chị đâu phải là người sợ sinh sự đâu a."
Trương Tịch Nhan nói: "Gã ta đáng lẽ không nên có được khối tài sản như bây giờ." Nàng liếc nhìn biển số xe, gửi tin nhắn cho Lão Lỗ: "Giúp tôi tra thông tin của chủ xe, còn có, tất cả chuyện làm ăn liên quan tới gã không tiếp." Nàng nói xong, nhìn thấy Liễu Vũ dùng ánh mắt hoang mang nhìn mình, bèn khoa tay múa chân chỉ những vị trí mệnh cách trên khuôn mặt giải thích cho Liễu Vũ: "Khi gã ta lộ ra biểu tình chán ghét, làn da nơi này sẽ hiện lên một cái hoành văn, khiến cho khuôn mặt của gã trở nên vô cùng khả ố."
Liễu Vũ nói: "Cho nên chúng ta mới cần đấm vô mặt gã."
Trương Tịch Nhan nghiêm túc: "Đó là tướng đột tử."
Liễu Vũ bỗng dưng cảm thấy sau lưng phát lạnh, không nói thêm nữa.
Trương Tịch Nhan nghĩ nếu Liễu Vũ đã bước vào một hàng này, thì không thể vẫn luôn đần độn, cái gì cũng không hiểu, ít nhiều gì thì cũng phải chậm rãi học thêm. Nàng giải thích: "Mọi người hay nói tới từ 'vận mệnh', trong đó ba phần 'mệnh', bảy phần 'vận'. Người nọ vô luận là tướng mạo hay khí chất, giáo dưỡng đều biểu hiện rằng gã ta xuất thân từ một gia đình phố phường bình thường. Đây là mệnh số, chú định xuất thân. Vận, là sau này bồi dưỡng và làm ra tới. Ví dụ như, anh trai của cô tuy rằng là số con rệp, nhưng anh ấy làm người ôn hòa hiền hậu khiêm tốn, chẳng sợ có đôi khi cảm thấy anh ấy nơi này không hảo chỗ đó không tốt, nhưng lại không thể nào chán ghét anh ấy, vẫn duy trì mối quan hệ qua lại. Nếu anh ấy gặp chuyện khó xử, có phải hay không cô cũng sẽ giúp đỡ một phen, sẽ nguyện ý tương trợ một chút?"
Liễu Vũ suy tư gật gật đầu, hình như là đạo lý này nha.
Trương Tịch Nhan nói tiếp: "Cái này gọi là có quý nhân phù trợ, cũng có thể gọi là chắn tai chặn cướp, người sống trên đời đại tai tiểu kiếp luôn luôn không ngừng. Ví dụ như chúng ta làm rơi bóp tiền, vừa lúc có người nhắc nhở một tiếng, chúng ta có thể hóa giải cái tiểu kiếp hao tiền nho nhỏ. Còn như gã đàn ông kia, cô nguyện ý làm ăn buôn bán chung với gã sao?"
Liễu Vũ hừ một tiếng, ném cho Trương Tịch Nhan một cái xem thường.
Trương Tịch Nhan nói tiếp: "Tiền bạc của cải của gã không phải là do gã tự kiếm, trong nhà gã hẳn là có một người thân thích là quý nhân, quý nhân này mệnh cách rất lớn nên có thể trấn được cái hoành văn trên mặt của gã. Nói cách khác, mọi người đều là vì quý nhân thân thích trong nhà của gã, cho nên dù xem gã không vừa mắt, cũng phải bóp mũi cùng gã lui tới làm ăn."
Lão Lỗ trả lời tin nhắn: "Phó tổng giám đốc tập đoàn Lạc thị Lạc Quốc Phú, chú hai của đồ đệ phượng hoàng của Hoài Dương Lão Long."
Trương Tịch Nhan: "..." Phượng hoàng chuyển thế linh đồng là quý nhân thân thích nhà gã ta? Quý nhân này địa vị có chút lớn. Nàng đang hoài nghi Lạc Linh là Ô Huyền chuyển thế, liền gặp được chú hai của Lạc Linh, vẫn là ở địa bàn của Lê Vị, ngay dưới mí mắt của Lê Vị! Nàng khó có thể tin nhìn chằm chằm tin nhắn ba lần, sau đó quay lại nhìn gã Lạc Quốc Phú kia.
Lạc Quốc Phú bỗng nhiên quay đầu lại, nhìn thấy hai con cẩu ăn mặc rách nát chặn đường gã lúc nãy giống như đang khó chịu nhìn gã chằm chằm, hiển nhiên là có ý kiến với gã, tức khắc sôi máu chỉ vào hai nàng mắng mỏ: "Hai con ả rách nát kia, nhìn cái gì mà nhìn! Mắng hai người các ngươi là đồ đui mù thì sao hả."
Mặt Liễu Vũ vô cùng nghiêm túc nói: "Tôi muốn đánh gã ta."
Trương Tịch Nhan phục hồi lại tinh thần, nhìn về phía tòa nhà văn phòng đối diện bên đường, vội vàng lôi kéo Liễu Vũ chạy lấy người: "Lát nữa Lão Lỗ đến đón chúng ta, mua xong trang thiết bị liền vào núi."
Trước khi xảy ra những sự kiện lớn thường sẽ có điềm báo trước, giống như trước khi có động đất sẽ có mây động đất, trước khi bão lớn đến sẽ có những đám mây cuốn tầng dày đặc. Bộ lạc Hoa Tế ngăn cách với thế giới bên ngoài hơn hai ngàn năm bị người ngoài phát hiện, đám người Hoài Dương Lão Long hơn ba mươi mạng toàn quân bị diệt trong tay Lê Vị, hiện giờ Lạc Quốc Phú đầy mặt tử tướng xuất hiện trong địa bàn của Lê Vị, mà Lê Vị cũng ở ngay chỗ này. Nàng phỏng chừng cho dù Lê Vị không đi tìm Lạc Linh, thì Lạc Linh cũng sẽ thực mau tìm tới. Rốt cuộc Lê Vị thiếu Lạc Linh một cái mạng, mà Lạc Linh lại mang đi ba giọt máu phượng hoàng của bộ tộc Cửu Lê, này đó đều là nợ. Người bình thường thiếu nợ không trả, nếu là có năng lực quỵt nợ thì nói không chừng có thể xù được nợ. Nhưng người trong Đạo môn rất coi trọng duyên pháp, thiếu nợ, cho dù là chạy đến chân trời góc biển, vòng đi vòng lại cũng phải vòng trở về, tựa như nàng không nghĩ học Đạo, tựa như nàng trúng cổ, nàng xuất thân trong một gia tộc như vậy, nàng muốn tránh đi, trốn hai mươi năm lại bị Liễu Vũ vạch trần thân phận đá về quê. Nhà nàng có được truyền thừa từ bộ lạc Hoa Tế, nghiên cứu Vu cổ chi thuật để đối phó Vu cổ, xoát kinh nghiệm tích góp uy vọng thu lợi hơn hai ngàn năm, ba nàng, anh hai nàng cùng với bà nội ba của nàng đều thua trong tay của bộ lạc Hoa Tế và Lê Vị, đây là duyên pháp. Những cái ân ân oán oán giữa Lê Vị và Ô Huyền sắp phải thanh toán, bánh răng vận mệnh sẽ chuyển động lên, tới lúc đó đến đại lão cũng gồng không nổi, hai con cá nhái như nàng và Liễu Vũ nếu bị cuốn vào thì chỉ có nước bị nghiền ra bã. Nếu Lạc Linh thật sự là Ô Huyền, như vậy, ngẫm lại Hoài Dương Lão Long kia pháo hôi đã đi đời rồi, một thân công lực của ba nàng, hai chân của anh nàng, nàng và Liễu Vũ...
Nàng cảm thấy vẫn nên chui vào trong núi sâu trốn mấy năm đi. Nàng trúng Hoa Thần Cổ, muốn không học cổ thuật cũng không được, thuật không phân biệt thiện ác, chỉ xem người tu luyện sử dụng nó như thế nào, đừng nói tới chuyện bài xích, chỉ cần ngẫm lại những thứ đồ vật trong nhà tổ thôi, nàng thật sự không có mặt mũi đi bài xích.
Lão Lỗ lái xe đến cổng lớn bên ngoài của hội sở Cửu Lê đón cô chủ và Liễu Vũ.
Cô chủ mặc bộ quần áo lao công rộng thùng thình, sắc mặt tái nhợt như vừa mới bị bệnh nặng một trận, trừ bỏ điện thoại di động, cái gì cũng không mang theo. Liễu Vũ mặc một bộ trang phục Miêu tộc giá rẻ, tóc tai rối bời như thể vài tháng chưa được chăm sóc. Hai người các nàng thoạt nhìn có vẻ nghèo túng chật vật.
Lão Lỗ chỉ hỏi nên đưa cô chủ đến chỗ nào rồi thôi, những chuyện khác một chữ cũng không nhắc.
Mấy ngày nay anh ấy cũng đã nhìn ra, Trương gia về quê dưỡng thương, cô chủ chỉ là tạm thời đến trấn tràng, nàng còn có việc riêng của chính mình, xuất quỷ nhập thần còn hơn cả Trương gia. Có vết xe đổ của chuỗi nhà thuốc và giáo sư Mã, lại có vợ của ông chủ nhìn chằm chằm, cho nên hiện tại không ai dám nhảy ra kiếm chuyện nữa. Rốt cuộc cô chủ và Trương gia không giống nhau, dưới trướng Trương gia còn có một đám thuộc hạ cần tiền nuôi gia đình, nhiều ít gì cũng muốn xem trọng vấn đề tiền bạc, ví dụ như chuyện của chuỗi nhà thuốc và lão Mã kia, nếu Trương gia ra mặt thì chỉ cần có thể lấy lại tiền, lăn lộn mấy chuyến cũng không sao. Cô chủ tài đại khí thô, công việc bận rộn, chọc đến trên đầu nàng, nàng liền tự xuất tiền túi dao sắc chặt đay rối, đem người đấm rớt xuống hố muốn bò lên cũng bò không được. Muốn hướng nàng chịu thua cầu tình cứu vãn, lại không tìm thấy nàng ở đâu, nhưng nhìn thấy nàng có thể đem ra nhiều dược liệu từ trong cổ trại như vậy, ai cũng không dám xem thường nàng. Hiện tại bên ngoài mỗi khi nhắc tới cô chủ, đều nói đó là một người trẻ tuổi nhưng có bản lĩnh, tàn nhẫn độc ác chiêu số dã.
Trương Tịch Nhan và Liễu Vũ không đi đến nhà chị dâu của nàng mà đến một khách sạn để ở. Hai người thu thập hình tượng bên ngoài một phen, rửa mặt làm tóc, đem bản thân xử lý đến thần thái sáng láng, sau đó phân công Liễu Vũ đi mua trang thiết bị để vào núi, còn Trương Tịch Nhan thì đến nhà thuốc và văn phòng xử lý công việc tích lũy cả tháng nay, tuần tra một vòng thuận tiện lên dây cót tinh thần cho đám tiểu nhị, tránh cho có ai sấn nàng không ở liền nhào ra nháo sự gây chuyện.
Liễu Vũ làm việc phi thường có hiệu suất, hơn nữa vật tư trang bị vào núi cũng không phải đồ vật khan hiếm, chỉ mất một ngày đã mua đủ. Liễu Vũ một người oa ở khách sạn thập phần buồn chán, cô cũng tò mò chuyện làm ăn buôn bán của Trương Tịch Nhan, cho nên cố ý đi theo xem náo nhiệt, sau đó phát hiện khứa này chỉ đem văn kiện tồn đọng và báo cáo tài chính xử lý, hạch toán tài vụ kiểm kê kho hàng, xem xong báo biểu liền bỏ chạy lấy người, giống hệt giám đốc bù nhìn.
Cô hỏi Trương Tịch Nhan: "Chị không sợ công ty sẽ phá sản à?" Nàng không ở, sổ sách có thể làm giả, còn có đối thủ cạnh tránh quấy phá, công nhân lười biếng chậm trễ, khách hàng dần sẽ không thèm đến hợp tác, chuyện làm ăn rất khó tiếp tục phát triển.
Trương Tịch Nhan hỏi Liễu Vũ: "Đạo quan nhỏ kia của tôi đã không mở cửa mấy tháng, cô nói xem chờ sau khi tôi trở về, ba của cô có đến bỏ thêm tiền nhang đèn không?"
Liễu Vũ ha hả một tiếng, đáp: "Này còn cần phải hỏi à."
Trương Tịch Nhan nói: "Biển hiệu còn đó, người cũng còn đó, đồ vật vẫn là những thứ kia, khách hàng nhận danh tiếng, không dễ dàng phá sản." Ổn định con đường cung cấp hàng hóa, chất lượng dược liệu không giảm, giá cả vẫn giữ nguyên, còn có chị dâu của nàng nhìn chằm chằm không cho người xen vào phá rối, lượng khách hàng sẽ ổn định không xói mòn. Đây là bán dược liệu, không phải mở quán ăn, không thích ăn quán nào thì tự về nhà nấu, không lẽ không thích dược liệu nào còn có thể về nhà tự chế ra chữa bệnh chắc? Trương Tịch Nhan nhanh nhẹn xử lý nốt những chuyện còn lại, kêu Lão Lỗ lái một chiếc xe SUV lớn đến đưa hai người các nàng quay trở về thôn Hoa Tập.
Hành lý của hai nàng nhiều, cốp xe SUV lớn nên có thể chứa đủ. Trương Tịch Nhan và Liễu Vũ vừa mới quăng hết hành lý lên xe xong, đóng cửa xe lại thì thoáng nhìn thấy một người đàn ông trung niên ngồi xổm hút thuốc bên bồn hoa, thảnh thảnh thơi thơi nhìn các nàng.
Trương Tịch Nhan run lập cập đi qua, đứng trước đầu gió cách xa ba của mình ba mét, hỏi: "Ba, sao ba lại tới đây?"
Liễu Vũ nhìn thấy ông Trương Trường Thọ, sợ tới mức giật mình thon thót, lập tức chui vào trong xe ngồi xuống băng ghế sau, khóa cửa xe lại. Oan gia một mất một còn, vẫn là đánh không lại cái loại này. Ông Trương Trường Thọ tuy đã bị phế đi một thân công lực, nhưng gì chứ ba cái dược liệu đuổi cổ và bùa này nọ linh tinh thì nhà ông ấy đầy, lấy ra chọi thôi cũng đủ chọi chết cô, không thể trêu vào, không thể trêu vào.
Ông Trương Trường Thọ nói: "Ba cảm thấy kỳ quái lắm nha, nghe chị dâu của con nói con đã trở lại, còn đến công ty, nhưng con lại không chịu về nhà. Đây là lại muốn đi ra ngoài nữa à?"
Trương Tịch Nhan gật đầu, đáp: "Dạ, có chút việc gấp."
Ông Trương Trường Thọ bóp tắt tàn thuốc, đứng dậy nói: "Thường đi bên bờ sông, khó tránh khỏi việc ướt giày, công lực của ba đều bị phế hết cũng không có trốn tránh không trở về nhà, chút chuyện này của con tính là cái rắm gì. Mẹ con làm đồ ăn ngon, ăn xong rồi đi."
Trương Tịch Nhan biệt nữu nói: "Con trúng cổ."
Ông Trương Trường Thọ đáp: "Bà nội ba của con còn thảm hơn con kia kìa, tốt xấu gì con vẫn còn giữ được hình người."
Trương Tịch Nhan bị ba nàng nói cho nghẹn họng: Ba đây là đang an ủi con đó hả?
Ông Trương Trường Thọ leo lên xe ngồi vào ghế lái phụ, nói với Lão Lỗ đang ngồi ở ghế lái: "Về nhà."
Liễu Vũ co rúm lại một góc, nỗ lực làm bộ như bản thân mình không tồn tại. Cô thật sự rất muốn nói: để tôi đi trước nhen, tạm biệt. Cô nghĩ nghĩ, lén lút mở cửa xe ra tính trộm chuồn đi.
Ông Trương Trường Thọ quay đầu lại hỏi Liễu Vũ: "Cổ là con hạ à?"
Cả người Liễu Vũ căng chặt, theo bản năng tính nói "con không phải, con không có", nhưng khi mở mồm ra lại là: "Đúng nha, con thích nàng, hạ cổ, sau này nàng sẽ không rời khỏi con được nữa." Cô nói xong, ý thức được chính mình vừa nói cái gì, sợ tới mức hai mắt trợn tròn, tưởng nói "không phải con, con không có nghĩ như vậy" nhưng khi há mồm lại biến thành: "Chú có thể làm gì con nha, con chính là muốn khi dễ nàng." Liễu Vũ ngây người mất vài giây, sau đó nội tâm chỉ còn biết phẫn nộ mắng to: Lê Vị, tôi hỏi thăm cả nhà cô!