Đạo Trưởng Đã Lâu Không Gặp

Chương 41

Ngay đêm đó giáo sư Mã được đưa vào bệnh viện, vợ, con gái và con rể của ông ta cũng theo tới. Vợ của ông ta sợ hãi vô cùng, vừa nhìn thấy con gái và con rể thì lập tức đem chuyện ngày hôm qua Trương Tịch Nhan tới nhà uy hϊếp đe dọa, rồi hôm nay trong nhà xảy ra đủ chuyện cổ quái kể một mạch: "Bọn họ nói là ba của các con thiếu tiền bọn họ không trả, nhưng một thân bệnh của ba các con đều là do bọn họ gây ra, hiện giờ ba các con đang khởi tố bọn họ, vậy mà bọn họ lại dám trắng trợn táo bạo tới cửa kiếm chuyện."

Con gái và con rể hỏi đã báo cảnh sát chưa?

Bà vợ trả lời: "Báo cảnh sát rồi, nhưng họ nói không có chứng cứ."

Giáo sư Mã làm kiểm tra xong được đưa ra ngoài, ông ta nhìn thấy con gái và con rể liền kêu bọn họ lập tức đem tiền tới Côn Minh, đi tìm giáo sư Trình để ông ấy đưa đi gặp Trương Tịch Nhan.

Con gái tức giận không thôi, nhưng bị con rể giữ lại khuyên nhủ: "Thân thể của ba quan trọng hơn." Hắn ta hỏi số điện thoại của giáo sư Trình, trước tiên liên hệ với ông ấy.

Trương Tịch Nhan đã duỗi móng vuốt ra cào người, Trình Côn Minh tự nhiên không dám nói nhiều cái gì, nhưng ông ấy vẫn đơn giản nói cho con rể giáo sư Mã nghe về mâu thuẫn tranh chấp giữa hai bên. Con rể lái xe trở về nhà của giáo sư Mã xem thử xem tình huống có thật sự nghiêm trọng tới nỗi như vậy không, hắn ta mở cổng lớn ra liền nhìn thấy chuột, gián, rắn, rết nằm la liệt trên mặt đất giãy chết, côn trùng và muỗi kết đoàn kết đội bay vào trong nhà, sau đó rào rạt rớt xuống đất.

Con rể suốt đêm chuẩn bị tiền mặt, sáng hôm sau mang theo luật sư lên chuyến bay sớm nhất đuổi đến Côn Minh, hắn ta đi tìm giáo sư Trình trước, nhờ ông ấy ra mặt liên hệ với Trương Tịch Nhan.

Trương Tịch Nhan không có ở văn phòng, nàng đang ở kho hàng của chuỗi hiệu thuốc kiểm kê dược liệu. Giáo sư Mã đã bị nhân viên ở đây cho vào danh sách đen, nhưng giáo sư Trình lại là bạn bè có mấy chục năm giao tình với ba nàng, dù sao cũng phải cho ông ấy một chút mặt mũi, nàng gửi địa chỉ kho hàng cho giáo sư Trình, nói ông ấy dẫn người tới đây.

Tay luật sư vừa đến nơi liền lén lút mở bút ghi âm và camera mini để thu bằng chứng.

Trương Tịch Nhan thấy giáo sư Trình đến bèn lên tiếng gọi: "Chú Trình.", mặt không biểu tình nhìn hai người đi theo phía sau, tới nỗi bọn họ muốn nói gì nàng cũng lười hỏi.

Con rể hơn 30 tuổi, từ cách ăn mặc là có thể nhìn ra gia cảnh không tệ. Hương vị trên người hắn ta có lây dính giáo sư Mã, chứng tỏ hắn ta từng tiếp xúc với giáo sư Mã, cũng đã đến nhà của ông ta. Tay luật sư thì hơn 40 tuổi, bộ dáng rất là giỏi giang.

Con rể vừa nhìn thấy Trương Tịch Nhan thì lập tức vô cùng thành khẩn thay bố vợ nhận lỗi, tỏ vẻ chỉ cần Trương Tịch Nhan có thể nhấc bàn tay cao quý lên tha cho bố vợ của hắn ta một con đường sống, đem mớ chuột, gián, rắn, rết và côn trùng này nọ ở trong nhà điều đi thì nàng muốn bao nhiêu tiền bọn họ cũng đều nguyện ý chi trả.

Trình Côn Minh đứng ở bên cạnh, không lên tiếng. Tình huống của giáo sư Mã bên kia không thể kéo dài được lâu, ông ấy thấy con rể của giáo sư Mã nguyện ý bồi thường tổn thất cho Trương Tịch Nhan cho nên mới đứng ra dẫn người tới đây, những chuyện mà giáo sư Mã đã làm thật sự làm ông ấy cảm thấy quá đáng đến không được.

Trương Tịch Nhan lạnh lùng nhìn bọn họ, nói: "Người không tin thì không làm được gì, mời về đi." Nàng hướng Trình Côn Minh gật gật đầu xem như chào hỏi, xoay người đi ra khỏi kho hàng đến chỗ xe riêng của nàng đang chờ sẵn, kêu: "Lão Lỗ, đi thôi." Người đi chung với gã con rể kia, từ đầu cổ tóc tai đến cách ăn mặc đều không chút cẩu thả, nơi chốn thể hiện rằng: "Tôi là tinh anh nhân sĩ, tôi rất chuyên nghiệp, tôi thực ưu tú", quần áo là tây trang được cắt may riêng, túi xách, đồng hồ và dây thắt lưng đều là hàng hiệu nổi tiếng thế giới, có thể đưa một nhân viên như vậy đi theo bên cạnh mình, thì nhân viên kia chỉ có thể là luật sư. Mời đạo sĩ làm pháp sự thì không cần phải có luật sư bên cạnh cố vấn pháp luật, gã con rể kia mang theo luật sư, mục đích duy nhất chỉ có thể là lấy bằng chứng.

Gã con rể tiến lên vài bước, nói: "Trương đạo trưởng, Trương đại sư, tiền chúng tôi đã mang đến rồi." Hắn ta khẩn cầu: "Tình huống của ba tôi thật sự không thể kéo dài thêm được nữa, dù cho tội của ông ấy có như thế nào thì cũng không đáng phải chết."

Trương Tịch Nhan vô cùng lãnh đạm đáp lại: "Tốt lời hay khó khuyên đáng chết quỷ, đại từ bi không độ tự tuyệt người*. Tự giải quyết cho tốt đi." Nàng ngừng lại vài giây, đem tầm mắt dừng trên người tay luật sư đi bên cạnh gã con rể: "Cầu thần bái Phật còn mang theo luật sư, thiệt hiếm lạ." Nàng ngồi vào trong xe, không thèm quay đầu lại nữa.

*Tốt lời hay khó khuyên đáng chết quỷ, đại từ bi không độ tự tuyệt người: lời hay lời tốt cũng không thể khuyên được ác quỷ, lòng từ bi dù có lớn như thế nào cũng không thể độ được cho người tự đi tìm chết.

Lão Lỗ đứng cạnh giúp nàng đóng cửa xe lại, ngồi lên ghế điều khiển khởi động xe rồi đạp chân ga rời đi.

Giáo sư Trình nhìn nhìn hai người kia, lắc đầu, xoay người đi ra ngoài.

Gã con rể đuổi theo Trình Côn Minh, hỏi: "Giáo sư Trình, nếu việc này nháo ra mạng người, nàng không sợ sao?"

Trình Côn Minh hỏi hắn ta: "Giáo sư Mã là bị cảm nhiễm ký sinh trùng, liên quan gì đến nàng? Lúc ông ta bệnh tình nguy kịch nằm trong phòng chăm sóc đặc biệt ICU, tiền viện phí mỗi ngày cả mười ngàn tệ đều là do Trương Tịch Nhan ứng ra trả trước giúp, một câu cảm ơn còn chưa nói, không chỉ không trả tiền còn đi tố cáo ngược lại người ta." Ông dùng sức chọc chọc lên người gã con rể: "Cả nhà các người đều là rác rưởi." Ông ấy vậy mà đi tin tưởng bọn hắn sẽ trả tiền, thật là gặp quỷ! Ông ấy không thèm quay đầu lại, đi thẳng một mạch.

Gã con rể la lên: "Dùng mấy thứ đó đi hại người không sợ sẽ bị điều tra hay sao? Nàng nghĩ rằng nàng trâu bò nhất thiên hạ này chắc?"

Một nhà cung cấp hàng hóa vừa đến nghe vậy liền châm một câu: "Nhà nàng làm đạo sĩ từ thời Hán triều đến bây giờ đã hơn hai ngàn năm, chú em nói thử xem trâu bò hay không trâu bò?"

Luật sư nhanh nhẹn lặng lẽ tắt bút ghi âm và camera mini.

Gã con rể đột nhiên không nói ra lời, trực tiếp mang theo luật sư trở về. Hắn ta bắt đầu đánh bàn tính, nếu bố vợ trả nợ cho Trương Tịch Nhan, rồi chạy chữa thân thể thì trên cơ bản sẽ không còn lại được bao nhiêu tiền, chuyện dưỡng lão sau này còn phải rơi xuống trên đầu hắn ta. Nếu bố vợ không còn nữa, mẹ vợ sẽ do hai vợ chồng hắn ta phụng dưỡng, ít nhất còn có thể giữ lại được căn nhà. Tài sản trên danh nghĩa của bố vợ nên sang tên trước, dưới tình huống là lúc còn sống tặng cho, sau này nếu Trương Tịch Nhan có bắt đền thì bọn hắn sẽ không phải gánh nợ của bố vợ, bởi vì tài sản đó bọn hắn không phải là được thừa kế sau khi ông ta mất, mà là được tặng cho lúc ông ta còn sống.

Trương Tịch Nhan nếu đã cho giáo sư Mã vào danh sách nợ khó đòi thì nàng cũng không tính toán để ý đến bọn hắn nữa. Văn phòng và chuỗi nhà thuốc còn có một đống việc vặt vãnh cần xử lý, nàng còn phải vội vàng tìm dược liệu cho anh hai, vì thế đành phải bắt chị dâu làm culi. Chị dâu tuy ở nhà làm việc nội trợ đã nhiều năm, nhưng dù sao lúc trước cũng từng tốt nghiệp đại học chính quy, xử lý mấy chuyện vụn vặt ở văn phòng và hiệu thuốc cũng dễ dàng, vì vậy chỉ cần học lại cơ bản là có thể bắt tay vào làm việc ngay.

Chị dâu sau khi trải qua sự kiện chồng mình xảy ra chuyện, tài sản của công ty nhà mình bị người hố cũng không biết, nên đã rút ra được kinh nghiệm xương máu. Hiện giờ chồng chị đã tàn tật, còn có con gái nhỏ phải nuôi nấng, vì vậy nên chị nghĩ rằng bản thân mình tự lập vẫn tốt hơn để cho cô em chồng phải gánh vác mọi thứ. Cô em chồng vì chuyện của chồng chị mà bận rộn không thôi, chị chỉ đứng nhìn không đi hỗ trợ thì thật đúng là hết nói nổi, vì thế chị cũng bận rộn lên, chạy qua chạy lại phụ giúp bên văn phòng lẫn nhà thuốc.

Trương Tịch Nhan an bài tốt cho văn phòng và hiệu thuốc, lúc này có thêm chị dâu phụ giúp, ít nhiều cũng yên tâm hơn, nàng thu thập hành lý chuẩn bị lần nữa vào núi. Ông Liễu Sĩ Tắc liên hệ với nàng, hỏi nàng có rảnh tiếp một công việc hay không. Vợ chồng ông Liễu Sĩ Tắc đã mấy tháng không gặp Liễu Vũ, chỉ gọi hai lần video call với cô, tuy rằng Liễu Vũ nói cái gì cũng tốt nhưng bọn họ vẫn muốn tự mình đến nhìn xem. Bọn họ cũng sợ vào núi sẽ xảy ra chuyện, hiện giờ đại sư Trương Trường Thọ đã về hưu, tự nhiên nên tìm tới cô con gái Trương Tịch Nhan vừa kế thừa sự nghiệp của ông ấy.

Trương Tịch Nhan cũng không dám tùy tiện nhận việc dẫn hai vợ chồng ông Liễu Sĩ Tắc vào núi, nàng gọi điện thoại đến cửa hàng bán thổ sản của thôn Hoa Tập ở Độc Long Giang, liên hệ với đại trưởng lão, nhờ ông ấy truyền tin hỏi ý kiến của Liễu Vũ, gần đây nàng thiếu nợ có chút nghiêm trọng, mà ông Liễu Sĩ Tắc lúc nào cũng ra tay rất hào phóng, Trương Tịch Nhan vô cùng vui lòng nhận việc này để kiếm thêm khoản thu nhập, vì thế nàng dự định hoãn việc vào núi, trước chờ tin tức bên phía Liễu Vũ.

Lão Lỗ thông báo cho nàng một tin, giáo sư Mã đã chết.

Trương Tịch Nhan thực kinh ngạc, tuy rằng tình trạng thân thể của ông ta không tốt cho lắm, nhưng sống thêm vài năm thật sự không thành vấn đề, trị liệu thích đáng còn có thể kéo dài lâu hơn. Rốt cuộc làm trong nghề này dù sao cũng phải chừa chút đường sống, cho đối phương, cũng là cho chính mình.

Lão Lỗ nói: "Người nhà của ông ta từ bỏ việc điều trị, trước khi chết giáo sư Mã đã đem tài sản dưới danh nghĩa của ông ta chuyển dời cho vợ và con gái."

Trương Tịch Nhan: ? Đây là lấy mạng đổi tiền? Đây là chuyện do vợ và con gái ruột ông ta làm ra? Hành động bỉ ổi gì thế này? Nàng hỏi: "Giáo sư Mã có mấy đứa con?"

Lão Lỗ dựng thẳng một ngón tay: "Một đứa. Lấy tài lực của ông ta, thực sự việc trả nợ là không thành vấn đề."

Trương Tịch Nhan: ? Vì quỵt nợ, rõ ràng còn có thể cứu giúp, nhưng tới ba ruột của mình cũng từ bỏ trị liệu cứu chữa...? Này thật đúng là không phải người một nhà thì không thể nào sống chung một chỗ. Một đám đem tiền coi trọng hơn cả mạng. Bọn hắn không trả tiền, nhà ở không ở được cũng không bán được thì lấy tiền đâu ra. Gia tộc nhà nàng nhiều thế hệ làm đạo sĩ, ở trong ngành cũng có danh tiếng, chỉ cần không phải bọn giang hồ bịp bợm không có bản lĩnh, người trong nghề chỉ cần có chút sư thừa đạo hạnh nhìn thấy ấn ký nàng lưu lại trên cửa thì sẽ nhận ra ngay. Giữa người trong nghề với nhau khó tránh khỏi có lúc giao lưu, trên cơ bản sẽ không có ai vì một chút tiền tài của khách hàng xa lạ mà cùng nhà nàng nhào lên đấu pháp cả. Nàng ngây người nửa ngày mới phun ra một câu: "Sống lâu mới thấy."

Cửa hàng bán thổ sản của thôn Hoa Tập bên Độc Long Giang gọi điện thoại đến truyền đạt ý tứ của Liễu - thần: "Điều kiện trong núi gian khổ, đường núi khó đi, đi đường cẩn thận một chút." Kêu đại trưởng lão kết bạn Wechat với Trương Tịch Nhan, gửi một bản danh sách đồ cần mua đến nhờ Trương Tịch Nhan hỗ trợ mua vật phẩm dùng hằng ngày, đồ ăn cay nóng kí©ɧ ŧɧí©ɧ vị giác và công cụ linh tinh này nọ.

Trương Tịch Nhan mua sắm xong những đồ dùng mà Liễu Vũ nhờ, chờ vợ chồng ông Liễu Sĩ Tắc đến rồi cùng nhau vào núi.

Lần này hai vợ chồng ông Liễu Sĩ Tắc không chỉ mang theo tài xế lái xe mà còn mang theo cả vệ sĩ.

Tám tay vệ sĩ cao to lực lưỡng, thân thủ còn rất không tồi, thuộc dạng một người có thể chọi mấy người cái loại này, bọn họ còn mang theo cả dao găm để phòng thân, khiến cho Trương Tịch Nhan có cảm giác vợ chồng ông Liễu Sĩ Tắc không phải đi thăm con gái mà là vào núi để cứu đứa con bé bỏng bị lừa bán của mình.

Nếu không phải có chút xấu hổ, nàng thật sự rất muốn nói: Chủ tịch Liễu à, ngài suy nghĩ nhiều rồi, con gái của ngài không đem người khác khi dễ đến quá thảm cũng đã là cô ấy giơ cao đánh khẽ.

Bọn họ đi từ Côn Minh đến Độc Long Giang, vẫn như cũ lái xe bôn ba trên đường một ngày, sáng sớm xuất phát, chạng vạng đến nơi.

Đại trưởng lão và tộc trưởng đã chờ sẵn ở cửa hàng bán thổ sản.

Ở trong mắt bọn họ, ba mẹ của Liễu Vũ không có quan hệ gì đến thần của họ cả, nhưng thần muốn nhận bọn họ, tiền mà bộ lạc Hoa Tế dùng còn là do hai vợ chồng bọn họ cung cấp cho, đại trưởng lão và đại tư tế còn từng đến nhà bọn họ ăn ngon uống tốt hai năm. Đủ loại nguyên do, vì thế cho nên bộ lạc Hoa Tế từ trên xuống dưới đều dùng thái độ đối đãi khách quý kính trọng nhất dành cho bọn họ. Rốt cuộc Liễu - thần của bộ lạc Hoa Tế còn dám đặt bẫy thú, nhét vớ thúi vô mồm của tiểu Trương đạo trưởng, nhưng chắc chắn không dám làm gì hai vị này, bị đánh cũng không dám đánh trả. Đoàn người nghỉ ngơi ở khách sạn trong thôn Độc Long Giang một đêm, sáng sớm ngày hôm sau mới bắt đầu vào núi.

Bọn họ đầu tiên là ngồi xe, lại đến cưỡi ngựa, sau đó là đi bộ leo núi.

Hai vợ chồng già tuổi lớn, cho dù có chú ý bảo dưỡng nhưng cũng chỉ là tiết chế cường độ làm việc, nghỉ ngơi ăn uống hợp lý mà thôi, chứ không phải rèn luyện thể lực này nọ, cho nên leo núi là việc hơi quá sức, leo một đoạn phải dừng lại nghỉ một chút, gặp nơi nguy hiểm khó đi thì sợ tới mức hai chân nhũn ra, phải dựa vào dây bảo hiểm để cho người hỗ trợ kéo qua.

Hai ngày đường núi, bọn họ đi gần một tuần. Trên đường còn bỏ qua quán trọ duy nhất của người dân trong thôn Hoa Tập dựng nên, vì thế có năm đêm là phải dựng lều trại ngủ ngoài núi hoang rừng già.

Trương Tịch Nhan chỉ cảm thấy may mắn vì hai vợ chồng ông Liễu Sĩ Tắc mang theo vệ sĩ đủ nhiều, cõng vật tư rất đầy đủ, có mang cả lều trại nên mới không tới mức ăn ngủ ngoài trời nơi núi hoang rừng vắng.

Mẹ Liễu mỗi ngày khóc mấy lần, ngẫu nhiên là do bị dã thú và sâu trùng trong núi dọa khóc, còn phần lớn là vì đau lòng cho cô con gái cưng, nghĩ đến việc con bé sống nơi núi sâu rừng già chịu biết bao nhiêu khổ sở, não bổ vô số thảm trạng.

Hai vợ chồng ông Liễu Sĩ Tắc đi đến nỗi chân đầy vết phồng rộp, rốt cuộc cũng tới được thôn Hoa Tập.

Mẹ Liễu nhìn những túp lều tranh nghèo nàn còn hơn cả dân chạy nạn, lại bắt đầu chấm chấm nước mắt: Con nhóc quậy này, còn lừa bọn họ rằng cuộc sống trong thôn đã càng ngày càng tốt hơn, nếu không phải chính mắt bà nhìn thấy thì cũng không tài nào biết được cái thôn này có thể nghèo đến như vậy.

Bà quay sang đấm đấm lên người ông chồng của mình: Con bé xin ông một chút tiền tiêu xài thì có là gì đâu, ông toàn sợ con bé đem tiền tiêu pha hết, giờ nhìn xem con bé sống như thế nào kìa.

Ông Liễu Sĩ Tắc phân phó cho nhóm vệ sĩ: Nếu Liễu Vũ thật sự sống không tốt, như thế nào cũng phải cứu cho bằng được con bé đem về nhà.

Chủ tịch Liễu - giàu một cách vô nhân đạo lập tức quyết tâm chi ra một số tiền lớn, lấy khí thế người cha già chuẩn bị đi cứu vớt con gái cưng của mình, mang theo một đám vệ sĩ hùng dũng oai vệ, khí phách hiên ngang đi vào thôn, sau đó nhìn thấy cô con gái cưng bảo bối của ông đang mặc một thân trang phục truyền thống đính đầy lông gà ngồi ở trên đài cao nơi chỉ dành cho thần linh hoặc đấng tối cao tiếp nhận các thôn dân quỳ bái. Ông cầu Thần Tài cũng chưa thành kính được như các thôn dân này. Đại tư tế già nua còn đang nhảy đại thần ở bên cạnh cô con gái cưng của ông, trận thế giống như đang có lễ hội bái thần.

Chủ tịch Liễu bị đứng hình: Chuyện này có điểm không giống như trong dự đoán của ông.

Đám vệ sĩ nhìn về phía chủ tịch Liễu: ông chủ, nếu chúng ta dám nhào lên đoạt người thì nhất định sẽ bị các thôn dân kia điên cuồng vây ẩu.

Liễu Vũ nhìn thấy ba mẹ, biểu tình lập tức biến thành: Cái đệt, sao mọi người lại tới ngay lúc này cơ chứ.

Sắp đến thu hoạch vụ thu, mọi người đang cử hành hiến tế để cầu được mùa a! Cô cúi đầu nhìn bộ trang phục đính đầy lông gà của mình, cô có thể lên tiếng giải thích cái này chỉ là lễ phục hay không đây.