Trương Tịch Nhan ngồi hàn huyên với ba của nàng thêm vài câu rồi đi tìm bác sĩ hỏi thăm tình huống của ông ấy, sau đó đến thăm anh hai. Bên ngoài phòng bệnh của Trương Hi Minh chen đầy người, vợ và con gái của anh ấy đang bị một đám người tự xưng là người nhà của mấy tay tiểu nhị chặn đường.
Nàng đứng nghe bọn hắn nói chuyện, hình như là lo lắng công ty muốn phá sản, trả không nổi chi phí điều trị, bây giờ muốn bà chủ lập tức phải chuyển tiền viện phí vào tài khoản cho bọn hắn, còn phải bồi thường thêm phí thương tật này nọ linh tinh.
Chị dâu của nàng mỗi ngày đều chỉ biết ở nhà cắm hoa, làm đẹp, nấu ăn và lo cho con gái, chưa bao giờ quản lý chuyện làm ăn bên ngoài, căn bản không thể nào ứng phó được tình huống trước mắt, bị những tên kia ép tới trong góc run bần bật, liều mạng bảo vệ con gái vào lòng.
Trương Tịch Nhan ngây ngẩn, người bị thương vừa mới được đưa vào bệnh viện không tới mấy tiếng đồng hồ, bây giờ đã nháo chuyện bắt bồi thường?
Chị dâu nhìn thấy Trương Tịch Nhan như nhìn thấy cứu tinh, chị ấy ôm con gái trốn đến sau lưng nàng, tức giận khóc lên: "Mấy hôm trước những người này đã đến nhà gây chuyện, nói rằng Hi Minh đưa người nhà của bọn họ đi đâu rồi, bọn họ muốn tìm người. Bọn họ còn chạy đến cả trường học của Chiêu Quân gây chuyện, làm Chiêu Quân cũng không thể đi học được. Bây giờ Hi Minh vừa nhập viện, bọn họ lại đuổi tới."
Trương Tịch Nhan : "..." Một cái công ty trừ bỏ ông chủ còn có cao tầng, mấy người quản lý cao tầng lại không xuất hiện giúp vợ của ông chủ giải vây mà mặc kệ để cho người nhà tiểu nhị kiếm chuyện chặn đường. Này đúng là có ý tứ. Càng có ý tứ hơn chính là lúc nãy nàng đi ngang qua phòng bệnh của mấy tay tiểu nhị kia, chưa hề nhìn thấy người nhà của bọn họ đến chăm nom, mà tất cả những "người nhà" lại đang ở chỗ này gây sự kiếm chuyện.
Một tên rõ ràng là người cầm đầu đứng ra hỏi Trương Tịch Nhan: "Cô là ai?"
Câu trả lời của Trương Tịch Nhan là một cú đá thẳng lên huyệt vị ngay đầu gối của gã ta.
Gã ta kêu thảm thiết một tiếng, thẳng tắp quỳ một gối xuống đất, đầu gối đập lên trên sàn gạch vang lên một tiếng khá to. Nàng không đợi cho đám người xung quanh kịp phản ứng lại, nhanh chóng nắm tóc gã ta mạnh mẽ buộc gã ngẩng đầu lên, nàng lấy một viên thuốc thanh tâm giải độc từ trong túi thơm đeo bên người nhét vào trong miệng gã ta, rồi dùng tay ấn mạnh cằm gã bắt gã ngậm miệng lại, "ừng ực" một tiếng, viên thuốc trôi xuống bụng gã. Động tác của nàng như nước chảy mây trôi, liền mạch lưu loát, hung hãn hệt như yêu nữ trong phim truyền hình rót thuốc độc cho người uống, hơn nữa hiện tại nàng đang mặc bộ quần áo của Miêu tộc, trên cánh tay còn có vết sẹo vô cùng khủng bố, hiệu quả kinh dị mười trên mười.
Gã đàn ông quỳ trên mặt đất, liều mạng móc họng muốn ói ra, nhưng ói không được, hoảng sợ hỏi: "Cô cho tôi ăn cái gì vậy hả?"
Những tên còn lại bị Trương Tịch Nhan làm cho hoảng sợ không thôi, nhìn thấy bộ mặt không cảm xúc của Trương Tịch Nhan liếc nhìn đến bọn hắn, lại nghĩ đến ngành nghề mà ông chủ Trương kia làm, lập tức không dám gây chuyện nữa, chim bay thú trốn, không còn một tên nào ở lại.
Trương Tịch Nhan: ??? Như vậy liền chạy hết rồi? Đây là diễn viên quần chúng mời tới diễn sao?
Gã đàn ông kia vẫn còn đang liều mạng móc cổ họng, nhưng không cách nào ói ra được, quả thực sắp hỏng mất, gã nói với Trương Tịch Nhan: "Tôi nói cho cô biết, hạ độc người khác là hành vi phạm pháp. Nơi này có camera theo dõi, cô không trốn thoát được đâu."
Trương Tịch Nhan không nói lời nào, mặt vô biểu tình nhìn gã. Nàng trời sinh bộ dáng lạnh băng làm người thấy phải né xa ba thước, mắt lạnh nhìn người cộng thêm động tác hạ dược lúc nãy, chỉ cần ít phút để não bổ một trận, lập tức càng làm người thấy kinh hoàng khủng bố hơn. Người trong phòng bệnh xung quanh đều trốn trong phòng không dám ra ngoài, ngay cả nhân viên y tế cũng phải đi vòng né ra bọn họ. Người gây sự kiếm chuyện đã đáng sợ, nhưng người đem người gây sự kiếm chuyện đá cho quỳ trên mặt đất còn đáng sợ hơn. Không tới mấy phút, gã đàn ông kia không chống đỡ nổi nữa, có gì khai nấy.
Co người tìm đến gã ta, tự xưng là người trong công ty của Trương Hi Minh, nói rằng Trương Hi Minh dẫn người đi đến ranh giới của Dã Miêu, mất tích hơn ba tháng, hiển nhiên đã không thể trở về được nữa. Thủ hạ và quản lý cao tầng của Trương Hi Minh đang bận rộn chia cắt công ty, gã ta có thể đến đυ.c nước béo cò, tìm thêm người nhà của mấy tay tiểu nhị rồi đi tìm vợ của Trương Hi Minh gây sự, kiếm chút tiền xài.
Trương Tịch Nhan: ??? Nàng cạn lời không mắng chửi nổi.
Nàng thuận miệng nói tên mấy vị thuốc bổ uống vào không chết người, thuận tiện kê đơn thêm hai lạng hoàng liên để cho gã ta về nhà đem ba chén nước sắc thành một chén, uống liên tục trong vòng một tuần, nàng còn bổ sung một câu: "Không được cho thêm đường." Cho đắng chết cha mi đi!
Đôi tay gã đàn ông run rẩy lấy điện thoại ghi lại đơn thuốc, liên tục nhận lỗi, sau đó lết cái chân tê mỏi khập khiễng bỏ chạy,
Chị dâu hỏi Trương Tịch Nhan: "Hiện tại làm sao bây giờ?"
Trương Tịch Nhan đáp: "Anh hai cũng không bị nguy hiểm đến tính mạng, chờ anh ấy tỉnh lại anh ấy sẽ xử lý."
Chị dâu vẫn còn sợ hãi hỏi Trương Tịch Nhan: "Em có thể ở lại đây chờ đến khi anh của em tỉnh lại không?"
Trương Tịch Nhan ở bệnh viện chăm sóc cho ba của nàng, thuận tiện chiếu cố anh hai và làm bạn với chị dâu và cháu gái cũng không có việc gì, vì thế gật đầu đồng ý.
Buổi chiều chạng vạng, có người lục tục tới thăm anh hai, một đám thay phiên nhau hỏi thăm tình huống, hỏi thăm nàng là người nào.
Chị dâu vẫn luôn ở nhà làm nội trợ nên không biết bên trong công ty loanh quanh lòng vòng cái gì, không bao lâu đã bị đám người kia gài cho nói ra mọi chuyện. Nhưng là, chị dâu của nàng cũng không biết được bao nhiêu chuyện, chỉ biết nàng là em họ của Trương Hi Minh mà thôi.
Có một tên trẻ tuổi còn chưa giỏi quản lý biểu tình của bản thân, trực tiếp viết lên trên mặt mấy chữ: "Em họ nha, còn hên không phải là em ruột."
Trương Tịch Nhan: ??? Nhà nàng không có phân gia, anh em họ hay anh em ruột cũng không có khác biệt gì lớn. Mấy anh chị em nhà nàng đều có sản nghiệp riêng của chính mình, nhưng chuyện làm ăn bên hiệu thuốc lại không phải của riêng một mình anh hai. Thuốc tắm mà nàng hay ngâm mình, bùa và dược liệu trong nhà bào chế đều dùng nguyên liệu và tài liệu do anh hai đem trở về, sau đó gia công thành thành phẩm đem bày bán trong hiệu thuốc của anh hai. Nàng tuy rằng không quá hiểu biết tường tận quy trình, nhưng mỗi năm khi anh hai về báo cáo cho bà nội ba, nàng vẫn luôn đứng bên cạnh ông cố lắng nghe.
Buổi tối tám giờ hơn, Trương Hi Minh tỉnh, một đám người thăm bệnh vây quanh giường bệnh kín mít, hỏi han ân cần quan tâm tỉ mỉ, tới chị dâu cũng không chen vào được. Thẳng đến khi Trương Hi Minh hỏi vợ của mình đâu thì đám người kia mới nhường đường cho chị dâu đi vào, nhưng đám người kia vẫn mở mồm nói chuyện thay cho chị dâu, làm cho chị ấy không xen vào nổi một câu nào.
Trương Tịch Nhan đứng núp ở cửa, không chen lên trên.
Nếu có thể, nàng rất muốn giả vờ mất tích, để cho Trương Hi Minh kêu Trương Tịch Nguyệt hoặc là Trương Hi Chính tới xử lý cục diện rối rắm bên này. Hai năm đi làm của nàng cũng chỉ là làm nhân viên công ty ở tầng dưới chót, đoạn thời gian ở bên cạnh làm trợ lý cho Liễu Vũ thật ra cũng có được thêm chút kiến thức về việc tranh đấu gay gắt trong nhóm quản lý cao tầng của công ty, viên chức nhỏ là chơi không nổi. Nhưng việc làm ăn của anh hai còn phức tạp hơn công ty tài chính rất nhiều, rốt cuộc đi làm ở công ty tài chính thì nếu làm không tốt cũng chỉ thất thoát chút tiền, tệ hơn thì từ chức bỏ của chạy lấy người, nhưng chuyện làm ăn của anh hai, chỉ nhận một công việc thôi mà có gần ba mươi người vô bệnh viện, tới ông chủ cũng phế luôn hai cái chân. Giờ khắc này nàng vô cùng nhớ nhung đạo quan nhỏ của mình, thanh tĩnh như thế ngoại đào nguyên a. Tiền cũng rất dễ kiếm, nàng tùy tay vẽ một lá bùa trấn trạch, bùa bình an để an ủi tâm lý người đến cầu, hoặc đi xem chút phong thủy là đã có thể kiếm đủ tiền trang trải sinh hoạt, không có bất luận cái gì nguy hiểm. Cho dù bùa bình an, bùa trấn trạch bán cho người khác giá vô cùng tiện nghi, tùy theo người đến dâng hương muốn bỏ mấy tệ hay mấy chục tệ làm công quả thì vẫn lời chán, chi phí vẽ bùa chỉ có mấy đồng bạc, lợi nhuận đều là gấp mấy chục lần. Nếu phối hợp thêm mấy dịch vụ khác thì tiền lời càng cao đến quá đáng hơn nữa. Ví dụ như đi xem phong thủy thì chỉ cần dời vị trí của mấy món gia cụ, lại dán thêm hai ba lá bùa, giá cả thấp nhất cũng được tính theo đơn vị ngàn. Gặp được công ty hay xí nghiệp tới cửa, đặc biệt là nhà siêu giàu như ba của Liễu Vũ thì cứ việc mở rộng mồm mà táp, giá cả đưa ra thấp thì người ta sẽ hoài nghi trình độ của đại sư, giá cả càng cao thì độ tín nhiệm càng có thể tin.
Trương Hi Minh nói với vợ của mình: "Em lập tức mang theo Chiêu Quân trở về nhà tổ mời bà nội ba xuống núi, Tịch Nhan mất tích rồi."
Trương Tịch Nhan nghe nhắc đến bà nội ba, lông tơ cả người lập tức dựng đứng hết cả lên. Bà nội ba giống quỷ còn hơn quỷ kia khủng bố gấp mấy lần bộ lạc Hoa Tế đó trời ơi, Quỷ Da thấy bà còn phải lui về sau mười mét, nàng mới không muốn cùng một người giống hệt Quỷ Da ngủ chung một cái giường, không cần được Quỷ Da phục vụ tận răng mỗi ngày làm đồng hồ báo thức gọi dậy. Vì thế nàng lập tức la lên: "Anh hai, em ở đây." Nàng chỉ cảm thấy trong lòng mình có một đứa nhỏ đang vụиɠ ŧяộʍ chảy nước mắt, nội tâm rơi lệ thành sông.
Trương Hi Minh nhìn thấy Trương Tịch Nhan, khó có thể tin hỏi: "Em không sao chứ? Em ra ngoài bằng cách nào vậy?" Không đợi cho Trương Tịch Nhan trả lời, anh ấy nhanh chóng nói thêm: "Em không sao là tốt rồi."
Trương Tịch Nhan nói: "Không cần kêu bà nội ba xuống núi."
Trương Hi Minh gật đầu, đáp: "Có em ở đây, anh yên tâm rồi. Tình huống hiện tại em cũng thấy rồi đó." Anh nhìn hai chân của mình rồi nói tiếp: "Anh hai của em phải về hưu sớm rồi. Chị ba và anh tư của em đều có công việc riêng của mình..."
Trương Tịch Nhan lên tiếng: "Đạo quan của em..." Nàng mới vừa nói mấy chữ thì nhìn thấy anh hai dùng biểu tình: "Em diễn đi, em tiếp tục diễn xem nào" nhìn nàng. Nàng không nói tiếp được nữa, lui mà cầu chuyện tiếp theo: "Những nơi khác đều đóng, chỉ chừa hiệu thuốc thôi được không?" Nàng vừa nói xong thì nhìn thấy Trương Hi Minh biểu tình cổ quái nhìn nàng.
Trương Hi Minh đáp: "Được rồi."
Trương Tịch Nhan tổng cảm thấy có chỗ nào quái quái. Nàng nhớ đến những tài liệu phải dùng để chế bùa ở nhà tổ, trong đó ngoài cốt của Quỷ Da ra, còn có rất nhiều đồ vật kỳ kỳ quái quái. Hình như, dược liệu cũng không dễ dàng tìm được cho lắm, chẳng lẽ phải đi đến những nơi kỳ kỳ quái quái để thu thập? Nàng tưởng nói, không thôi đóng luôn hiệu thuốc đi, nhưng nàng không dám, nàng sợ bà nội ba xuống núi tìm nàng. Lê đại lão cộng với Quỷ Da, thêm Vô Chi Kỳ, Quỷ Vực huyễn cổ, ảo trận và cổ thi gộp vào cũng không đáng sợ bằng bà nội ba.
Trương Hi Minh tuyên bố với mấy người có mặt trong phòng bệnh: "Sau này Tịch Nhan chính là bà chủ mới của mọi người."
Trương Tịch Nhan nhìn về phía con gái của anh hai, đó chỉ là một cô bé mười một tuổi, nhận cái nồi này không được. Chị dâu sao, còn cần phải có nàng che chở nữa là, đừng nên hy vọng vào. Nàng lại đếm đếm một lượt thành viên trong gia tộc, nhìn xem ai có thể cõng cái nồi của Trương Hi Minh, cuối cùng nàng chỉ có thể trầm mặc thật lâu.
Một lão tiên sinh mặc Đường trang tay chống quải trượng lên tiếng hỏi: "Trương gia, vị này chính là...?" Thái độ vô cùng rõ ràng: Không quen biết! Đây là ai nha!
Trương Hi Minh giới thiệu cho Trương Tịch Nhan tất cả mọi người trong phòng, lúc này mới nói với bọn họ: "Trước kia không quen biết không quan trọng, về sau sẽ quen thôi." Nói xong, anh tỏ vẻ mệt mỏi, mời mọi người đi ra ngoài.
Trương Tịch Nhan cùng mọi người đi ra khỏi phòng bệnh, ngay lập tức nghe thấy có người hỏi nàng: "Trương tiểu thư, Trương gia không đem sổ sách giao cho cô sao?"
Trương Tịch Nhan: "..." Nàng ở nhà tổ ba năm, mỗi năm Trương Hi Minh trở về báo cáo sổ sách, nàng đều đứng ở đó bàng thính. Dược liệu đưa ra ngoài, dược liệu vận chuyển trở về tất nhiên không thể để ông cố và bà nội ba già nua làm culi được, đều là nàng cùng chị dâu cả kiểm kê, nàng đại khái nắm rõ trong lòng. Trọng điểm là những chuyện này, những chuyện linh tinh vụn vặt khác không quan trọng, hơn nữa chuyện quan trọng không phải sổ sách, mà là con đường thu mua dược liệu. Huống hồ, anh hai của nàng chỉ là bị thương ở chân không thể lên núi xuống biển ra sức làm việc, chứ không phải bị thương ở đầu, quản chuyện kinh doanh công ty và sinh ý mua bán này nọ là không thành vấn đề, nói về hưu cái gì, chỉ là đơn giản đào hố cho đám người này nhảy thôi. Nàng không đau không ngứa đáp lại một câu: "Trong lòng tôi hiểu rõ." Rồi vẫy vẫy tay với cháu gái Trương Chiêu Quân: "Về nhà thôi." Kêu lên chị dâu cùng nhau rời đi.
Trong đám người kia có không ít người lập tức vui vẻ lên, giả vờ cũng giỏi ghê! Trương Tịch Nhan tuổi còn trẻ, lại chưa từng tiếp xúc qua công việc làm ăn, trong lòng hiểu rõ cái mẹ gì chứ, chỉ là giả vờ mà thôi!
Chị dâu để cho con gái nhỏ ngồi vào băng ghế phía sau, bản thân mình thì ngồi vào ghế lái, lúc này mới lo lắng hỏi Trương Tịch Nhan: "Có thể hay không sẽ xảy ra chuyện? Anh hai của em lúc trước cũng thường xuyên đi ra ngoài, nhưng thông thường mười ngày nửa tháng là đã trở lại. Nhưng lần này anh ấy ra ngoài, hơn một tháng không có tin tức liền có người trong tối ngoài sáng hỏi thăm, chị tìm người trong công ty hỏi thử, bọn họ đều nói là không có việc gì, sau lại qua hơn một tháng, bên ngoài lan truyền tin Hi Minh đã xảy ra chuyện, công ty muốn phá sản, lúc đó chị mới điện thoại cho chú Trường Thọ. Bây giờ nhiều người xảy ra chuyện như vậy...."
Trương Tịch Nhan biết chị dâu không có một chút tâm nhãn nào, giấu không được chuyện gì nên không muốn nói quá nhiều cho chị ấy biết, nàng chỉ nói: "Anh hai không có bị nguy hiểm tới tính mạng, chờ anh ấy xuất viện là tốt rồi." Nàng thấy chị dâu vẫn còn lo lắng nên bổ sung thêm một câu: "Lần này em sẽ ở lại nhà của anh chị, ba của em bị thương, phỏng chừng mấy ngày nữa mẹ em cũng sẽ đến đây, lúc đó còn phải làm phiền đến chị."
Chị dâu vội vàng nói: "Không có phiền, không có phiền." Có được tin tức chính xác rằng Trương Tịch Nhan sẽ ở lại nhà của mình, không cần hai mẹ con chị ấy phải một mình đương đầu với đám người kia nữa, chị dâu thở phào nhẹ nhõm một hơi, tảng đá lớn trong lòng rơi xuống hơn phân nửa, lúc này mới khởi động ô tô, lái xe ra khỏi bệnh viện.
Trương Tịch Nhan cân nhắc về nguồn dược liệu mà nhà nàng lấy hàng. Những loại dược liệu phổ biến thì thường đều có người trồng, nhưng những loại dược liệu làm từ xà trùng con rết hoang dã này nọ thì mua ở đâu? Nàng nhớ tới những con rết, con đỉa linh tinh được người dân trong thôn Hoa Tập phơi trên sào, bỗng nhiên cảm thấy việc Liễu Vũ mở trang trại nuôi dưỡng những thứ kia ở trong núi, quả thật là không phải lo lắng đến việc không có nguồn tiêu thụ. Ít nhất hiệu thuộc nhà nàng đang rất cần mua a.
Trương Tịch Nhan nghĩ thầm: "Không nghĩ tới Liễu Vũ lại là một nhà cung cấp dược liệu lớn kín tiếng nha."