Trương Tịch Nhan im lặng. Nàng nhớ tới những câu nói bản thân nghe được trước khi hôn mê. Nàng không biết Ô Huyền là ai, nhưng nơi người chết chôn cốt, không nên bị quấy rầy. Mộ tàng, nhà tổ và Tàng Thư Lâu của gia tộc nàng cũng có cơ quan bẫy rập dày đặc như vậy, còn nuôi thêm độc trùng bảo hộ. Có trộm vào nhà, chủ nhà thả chó, chuyện hết sức bình thường, chẳng qua đây là nhà của người giàu a, nuôi đồ vật có chút quá mức hung tàn. Nàng đi đường không nổi, lại bị Liễu Vũ cõng lên lưng.
Trương Tịch Nhan tựa vào trên lưng Liễu Vũ, nhắm mắt dưỡng thần, thành thành thật thật làm tù binh, thuận tiện suy nghĩ một chút chuyện. Nàng bỗng nhiên nhớ tới, trước khi bản thân ngất xỉu, tựa hồ còn nghe thấy Liễu Vũ hô câu: "Lê Vị, dừng tay...."
Người phụ nữ này tên là Lê Vị sao? Cái cây cực giống san hô đỏ được bỏ trong balo leo núi chính là Cổ Thần thụ sao? Hương vị của cây kia và hương vị của Hoa Thần cổ cực kỳ giống nhau. Thời điểm nàng nhìn thấy người phụ nữ kia, hai tay nàng ta trống rỗng không mang theo gì hết, hiện tại nàng ta bỏ cái cây kia vào balo leo núi đeo trên lưng, hiển nhiên là vật rất quan trọng, hẳn là Cổ Thần thụ không thể nghi ngờ. Trương Tịch Nhan suy nghĩ suy nghĩ, mơ mơ màng màng ngủ mất.
Lúc nàng tỉnh lại thì thấy bản thân đang nằm trong một sơn động khô ráo, bên cạnh còn đốt một ngọn lửa trại.
Liễu Vũ ngồi bên cạnh, dựa lưng vào vách hang động ngủ rồi.
Người phụ nữ kia ngồi bên lửa trại, balo leo đặt kề bên. Balo đã xẹp xuống nhiều, dường như chỉ chứa vật giống san hô đỏ kia thôi. Đồ ăn của nàng, pháp khí, lá bùa, dược liệu và túi thơm chất một đống ở cạnh balo. Túi thơm của nàng có dược đuổi cổ trong đó, hai cái bà 'cổ' này cư nhiên không có vứt đi, thoạt nhìn có vẻ như dược đuổi cổ bình thường đối với hai người họ không hề có tác dụng.
Nàng rất đói bụng, đứng dậy lấy túi đựng đồ ăn của mình, mở một hộp đồ hộp và một hộp cơm ăn liền tự đun sôi ra.
Tầm mắt của Lê Vị dừng trên mớ đồ ăn của Trương Tịch Nhan, thiệt tình cảm thấy cô nhóc này là tới đây du lịch. Trương Tịch Nhan thấy Lê Vị nhìn chằm chằm đồ ăn của mình, cho rằng nàng ấy hẳn cũng đói bụng, bèn chia một hộp đồ hộp cho nàng ấy. Mặc kệ là như thế nào, cứ cho là cảm ơn nàng ấy đã không gϊếŧ mình đi.
Liễu Vũ chậm rãi quay đầu nhìn về phía Trương Tịch Nhan, tựa như đang hỏi: Của tôi đâu?
Trương Tịch Nhan đem túi đồ ăn đặt bên người Liễu Vũ, tự đi mà lựa, còn bản thân thì vùi đầu ăn cơm. Dạ dày được bổ sung đồ ăn nóng, trên người hồi phục được một chút sức lực, tinh thần cũng khôi phục theo, lúc này nàng mới cảm thấy sống lại nửa cái mạng.
Sau khi ăn no, Trương Tịch Nhan nhìn về cửa sơn động, có chút lo lắng cho ba nàng và anh họ. Nhưng nàng lại nghĩ, bản lĩnh sinh tồn của ba nàng và anh họ phong phú hơn nàng rất nhiều, nếu chỉ là ngự cổ và bố trí trận pháp thì cơ hội để bọn họ thoát vây vẫn rất lớn. Ba người ngồi trong sơn động không ai nói chuyện với ai, chỉ có âm thanh thiêu đốt của lửa trại, cùng với tiếng động ngẫu nhiên thêm củi của Lê Vị.
Bên ngoài sơn động, tiếng côn trùng kêu vang dội, thập phần náo nhiệt.
Trương Tịch Nhan nhìn chằm chằm lửa trại hồi tưởng lại những chuyện xảy ra sau khi vào núi, thật giống như một hồi ác mộng. Trong đầu nàng quanh quẩn thanh âm huýt sáo của ba nàng: "Giả chết. Trương Trường Thọ." Có nhiều cổ thi như vậy, toàn là hướng về phía bọn họ, còn có những tiếng kêu thảm thiết không biết của người nào vọng lại.
Nàng ngồi không được nữa, đứng dậy cầm lấy kiếm của chính mình, đeo túi thơm lên trên eo, lá bùa và dược liệu thì nhét vào ống tay áo. Mặc đạo bào đúng là có được chỗ tốt này, balo không có, túi trong ống tay áo có thể bỏ đồ nha.
Nàng thu thập hành lý, Liễu Vũ nhìn nàng, Lê Vị cũng nhìn nàng, không ai nói chuyện.
Mãi cho đến khi Trương Tịch Nhan đi gần đến cửa sơn động, Liễu Vũ mới gọi lại nàng: "Trương Thập Tam, cô thật không muốn sống nữa."
Trương Tịch Nhan tiếp tục đi ra bên ngoài. Lê Vị nói: "Đại trận đã khai."
Trương Tịch Nhan hiểu rõ ý tứ của hai người bọn họ, nàng nắm chặt kiếm, chui ra khỏi cửa động, mở đèn pin lên, nhìn thấy bên ngoài đứng rậm rạp vô số cổ thi. Bên ngoài sơn động cũng không phải núi rừng, mà vẫn là sơn động. Sơn động này có dấu vết của nhân công tu sửa qua, nhưng vì năm tháng quá mức xa xưa, rất nhiều cục đá bị dây leo và rễ cây siết đến nứt ra, hoàn cảnh ẩm ướt khiến cho rêu xanh mọc đầy, trở thành nơi sinh sống lý tưởng cho rắn rết độc trùng.
Những cái đó cổ thi không biết từ đâu tới đây, canh giữ ở bên ngoài, bọn chúng không phải ở vào trạng thái trầm miên, mà là... toàn bộ đều sống, giống như đang đứng ở đây đợi lệnh. Nàng cầm đèn pin chiếu qua, số lượng nhiều đến nỗi khiến người nhìn da đầu tê dại. Nàng xoay người trở lại bên trong sơn động, hỏi Lê Vị: "Người dân của bộ lạc Hoa Tế sau khi chết sẽ bị biến thành cổ thi sao?"
Ánh mắt Lê Vị lành lạnh nhìn Trương Tịch Nhan, bỗng nhiên nàng ấy giống như nghe thấy thanh âm gì đó, ngẩng đầu lên nhìn đỉnh của sơn động, làm một động tác "suỵt".
Liễu Vũ cũng nhìn về phía đỉnh của sơn động, dùng khẩu hình miệng không tiếng động nói: "Tới rồi."
Ánh mắt của Lê Vị và Liễu Vũ giao hội với nhau, rất ăn ý gật gật đầu, tựa như đạt thành chung một nhận thức nào đó.
Liễu Vũ hơi có chút do dự, hướng Trương Tịch Nhan vẫy vẫy tay, sau đó nhẹ nhàng viết xuống mặt đất mấy chữ "không cần lên tiếng". Viết xong rồi xóa đi, Trương Tịch Nhan bị hai người bọn họ làm cho có chút khẩn trương, cảm thấy giống như đang phục kích ai đó. Hai người bọn họ có thể mang theo nàng, còn không khống chế nàng, chứng minh người bọn họ muốn phục kích không phải là ba và anh họ nàng. Như vậy, chỉ có thể là nhóm người của Hoài Dương Lão Long gì đó? Nàng nhẹ nhàng gật đầu, có chút tò mò.
Lê Vị dập tắt lửa trại.
Sơn động lâm vào một mảnh hắc ám, chỉ có ánh sáng li ti từ côn trùng sống trong bóng tối và ánh sáng xanh nhàn nhạt phát ra từ hai mắt của đám cổ thi.
Trương Tịch Nhan đứng trong bóng đêm, nhìn những đôi mắt xanh mượt và đám râu cần ngoe nguẩy trong miệng đám thi cổ, cảm giác sợ hãi không khống chế được càng ngày càng tăng cao.
Bóng tối thật sự quá khảo nghiệm nghị lực của con người, mà hiển nhiên, nàng không phải là người có nghị lực gì cho cam, Trương Tịch Nhan cuối cùng thực không có cốt khí dựa vào người Liễu Vũ, bắt lấy cánh tay Liễu Vũ, hai tay liều mạng run rẩy.
Liễu Vũ có thể nhìn rõ đồ vật trong bóng tối, cô quay đầu, nhìn thấy Trương Tịch Nhan sợ tới mức toàn thân run rẩy nhắm chặt hai mắt lại, như con đà điểu. Cô tò mò dựa sát vào nhìn khuôn mặt của Trương Tịch Nhan, nhẹ giọng nói: "Trương Thập Tam, thì ra cô còn sợ tối nữa nha?"
Trương Tịch Nhan không để ý Liễu Vũ. Nàng mới không sợ tối. Nàng là sợ quỷ. Nơi này nhiều thi thể như vậy, lỡ như có quỷ thật thì sao? Tuy rằng không quá có khả năng, nhưng ở địa phương cổ quái như thế này, vạn nhất trên đỉnh đầu có một con nữ quỷ Sadako mặc quần áo trắng toát, đầu xù tóc rối bò xuống thì sao. Nàng vừa nghĩ như vậy liền theo bản năng nhìn nhìn vách động, sau đó phát hiện thật sự có một con nữ quỷ đang treo ngược bò từ đỉnh động xuống, nàng sợ tới mức lấy tay che chặt miệng lại mới không phát ra tiếng hét chói tai, liều mạng giơ tay chỉ chỉ về phía đỉnh sơn động.
Lê Vị và Liễu Vũ đồng thời cùng nhìn về phía đỉnh sơn động, sau đó hai người ăn ý cùng quay sang nhìn Trương Tịch Nhan.
Lê Vị phát hiện ra cô nhóc này thật sự đúng là ngốc manh: Sợ cổ thi, sợ quỷ, còn cho rằng nàng ấy sẽ lấy tộc nhân để luyện thi cổ, chế tạo ra cả một đại quân.
Liễu Vũ: hình như cô phát hiện ra một cái bí mật khó lường của Trương Thập Tam rồi. Trương đạo trưởng từ gia tộc đạo sĩ ra tới, thế nhưng lại sợ mấy chị gái Sadako nha! Cô làm bộ như cái gì cũng không nhìn thấy.
Sadako kia trên người quấn một sợi dây thừng, kéo theo sợi dây bò về phía Trương Tịch Nhan. Thân mình của vị Sadako này chỉ còn lại một nửa, giống như là bị chém ngang eo.
Trương Tịch Nhan: "..." Có loại Sadako chỉ có nửa người hả trời? Trên đời này không phải là không có quỷ sao? Có tiếng bước chân từ phía bên trên sơn động truyền đến, tựa hồ bên trên còn có một cái sơn động khác, một đám người nào đó đang di chuyển bên trên, tiếng bước chân của bọn chúng rất chậm, tựa hồ như đang vừa đi vừa đánh giá gì đó.
Trương Tịch Nhan không thể nhịn được nữa, tặng cho vị Sadako kia một tấm bùa đuổi quỷ!
Bùa đuổi quỷ dán lên mặt Sadako, phù một cái liền đốt nó thành tro tàn, không thấy đâu nữa.
Trương Tịch Nhan đè lại trái tim đang đập một cách kinh hoàng, trong lòng thầm an ủi chính mình: "Ảo giác, ảo giác, nhất định là do sợ hãi và bóng tối tạo thành ảo giác." Quỷ thật sự làm sao có thể bị thiêu một cái liền biến mất chứ.
Một giọng nói từ phía sau lưng nàng vang lên: "Phải không, tôi cũng cảm thấy như vậy á." Lại một con nữ quỷ đầu xù tóc rồi xuất hiện phía sau lưng Trương Tịch Nhan, kề bên tai nàng thì thầm nói chuyện.
Trương Tịch Nhan sợ tới mức cả người căng cứng, cảm thấy muốn phát điên.
Lê Vị: "..." Nàng ấy đang suy xét xem là nên quăng Trương Tịch Nhan vào trong đám địch thủ hay là nên đánh ngất cô nhóc này.
Liễu Vũ: "..." Úi giồi ôi, Trương Thập Tam, cô có cần diễn lố như vậy không a?
Tiếng bước chân ở sơn động phía trên vang lên càng lúc càng gần, người rất đông, đột nhiên có tiếng một người đàn ông gào lên: "Thứ gì vậy?"
Trương Tịch Nhan quay đầu lại, thấy nữ quỷ phía sau lưng nàng bỗng nhiên biến thành một đạo bạch quang bay lêи đỉиɦ sơn động, xuyên qua lớp đá đến sơn động phía trên nơi những người kia đang đứng.
Tiếp đó liền có người hét to: "Có quỷ!"
Lê Vị và Liễu Vũ đồng thời yên lặng nhìn Trương Tịch Nhan: Tốt quá, rốt cuộc cũng biết xuất chiêu với kẻ địch.
Trương Tịch Nhan vểnh tai tập trung nghe tiếng vang ở sơn động phía bên trên nhằm dời đi sự chú ý, bên trên vô cùng hoảng loạn, giống như có rất nhiều nữ quỷ đầu xù tóc rối đang đảo quanh đám người đó, rộ lên giọng cười âm u lạnh lẽo dọa bọn chúng. Nàng còn nghe được giọng nói của một nữ quỷ: "Tới đây chơi nè -" , tựa hồ như đang mỉm cười hướng những người kia vẫy vẫy tay. Trương Tịch Nhan một tay nắm chặt kiếm, một tay nắm chặt cánh tay của Liễu Vũ, nhỏ giọng nói: "Thiệt nhiều... quỷ..." Chữ "quỷ" được nàng nói ra đặc biệt nhẹ, giống như sợ sẽ đưa thêm quỷ tới.
Liễu Vũ nỗ lực nghẹn cười, làm bộ thực nghiêm túc nhỏ giọng hỏi lại: "Có bao nhiêu nha?" Úi giồi ôi, ngón tay nàng ấy đều sợ tới mức lạnh ngắt rồi.
Trương Tịch Nhan dùng tay cầm kiếm chỉ chỉ bên ngoài, nhỏ giọng đáp: "Còn nhiều hơn bên ngoài nữa." Sau đó bổ sung thêm một câu: "Còn nhiều hơn cả cổ thi."
Lê Vị liếc mắt nhìn sơn động thật lớn bên ngoài đứng đầy cổ thi, quay đầu đi chỗ khác, nhịn không được cười.
Một giọng nói già nua trầm ổn truyền đến: "Đừng có loạn, chỉ là ảo giác!"
Lê Vị nỗ lực nín cười, lòng bàn tay đột nhiên tụ lại một đoàn Hoa Thần cổ, để cho Hoa Thần cổ chiếu sáng khắp người nàng ấy, thu hút sự chú ý của Trương Tịch Nhan, nàng ấy niệm một đoạn chú ngữ như thực như giả, giống như đang truyền đạt mệnh lệnh cho đám cổ thi, sau đó chỉ tay về phía sơn động bên trên.
Trương Tịch Nhan nhìn theo động tác ngón tay của Lê Vị rồi nhìn về phía đám cổ thi, chỉ thấy đám cổ thi lúc nãy còn vật và vật vờ đứng không được nằm không xong, lúc này bỗng nhiên gào rống hăng hái chạy về phía đám người ở sơn động bên trên giống như học sinh lao về phía nhà ăn vào giờ nghỉ trưa. Lê Vị dùng sức cắn lên ngón tay đang đặt trên môi của mình để che giấu ý cười, sau đó vung tay giải tán đoàn Hoa Thần cổ đang được dùng như bóng đèn chiếu sáng kia, hết thảy lại lâm vào trong bóng tối.
Sơn động bên trên có người thảm thiết gào to: "Cổ thi -"
Sau đó tiếng đánh nhau kịch liệt vang lên!
"Chạy - chạy mau, mau bỏ đi -"
"Đừng loạn, là ảo giác, đều là giả."
"A-" có người bị cắn thét lên thảm thiết, liều mạng giãy giụa, kêu đến đau đớn vô cùng.
Lê Vị nghe tiếng gào thét kia, nói thầm trong lòng: "Đúng thật là ảo giác nha." Nhưng ở trong ảo giác, bị tâm lý ám thị thì sẽ cảm thấy như chính mình thật sự bị cắn, sống sờ sờ bị hù chết hoặc là bị dọa cho điên.
Có người hô to: "Nhìn gương đi, bên trong không có gì cả."
Trong gương bò ra một con Sadako.
Tiếng gương đồng đập vào trong vách đá truyền đến, giống như có người nhìn thấy Sadako từ trong gương bò ra, nên đem cả gương và Sadako đều quăng vào bên trên vách đá.
Lê Vị lén lút mở ra lòng bàn tay, mấy chỉ sâu vô cùng nhỏ bò lên trên đỉnh đầu Trương Tịch Nhan, mấy xúc tu của chúng đong đưa bay múa.
Liễu Vũ nhìn về phía Lê Vị: Hơi quá đáng rồi nhen bà kia.