Đạo Trưởng Đã Lâu Không Gặp

Chương 19

Cây trúc dựng thành nhà vẫn còn xanh mơn mởn, bậc thang dưới chân đều là mới tạc, trong thôn ngoài thôn toát ra hơi thở mới vừa được xây dựng lên không lâu, hơn nữa ông già trước mặt này bộ dáng gian trá tham tiền, làm cho đoàn người của công ty truyền thông ngay lập tức nghĩ đến đây hẳn là một đám người miền núi tự dựng lên cái thôn rồi rêu rao là bộ lạc nguyên thủy để gạt tiền. Mặc kệ là bộ lạc nguyên thủy thật sự hay chỉ là tự dán mác bộ lạc nguyên thủy để kiếm tiền, kia đều là mánh lới hết, vạch trần kẻ lừa đảo, còn lừa đảo đến không có tâm như vậy, nhất định khiến người xem mắng chửi không ngớt, có thể mang đến lưu lượng cho chương trình.

Ông chủ và đại trưởng lão cò kè mặc cả, đại trưởng lão vẫn cắn giá không nhả. Cuối cùng ông chủ cắn răng một cái, hỏi nếu quay chụp theo giờ thì tính giá như thế nào?

Đại trưởng lão nói: "Cho dù các người chỉ quay chụp một phút thôi thì cũng vẫn tính theo giá của một ngày." Ông còn bổ sung thêm một câu với ông chủ, ông ta mà không giao tiền thì không cần nghĩ đến chuyện bước vào thôn.

Ông chủ tức đến bốc khói, nói với nhân viên của mình: "Chúng ta không vào thôn, đứng ở đây quay đi."

Đại trưởng lão nghĩ đến Liễu Vũ phân phó, nơi này núi cao rừng rậm hoang vu vắng vẻ, còn gần biên giới, muốn khai phá thành khu du lịch thì rất khó, cơ bản thuộc về diện đầu tư không mong lấy lại được vốn, cô kêu bọn họ thành thành thật thật làm trại chăn nuôi mấy con rắn rết độc trùng hoang dã, bán chút thổ sản vùng núi là cũng đủ để cho bọn họ không cần lo toan đến việc ăn uống, lại nghiên cứu thêm mấy loại dược liệu mọc ngoài hoang dã nhưng có thể đem về gieo trồng, chuẩn bị tốt con đường làm giàu khác. Nếu bên ngoài có người tò mò muốn vào thôn tham quan, bọn họ càng che giấu thì người ta sẽ càng tò mò, không bằng dùng công phu sư tử ngoạm làm giảm đi độ hảo cảm của người bên ngoài, những người đó sẽ không bao giờ thèm đến nữa. Cô còn dặn dò đại trưởng lão, người làm ăn coi trọng nhất là việc dĩ hòa vi quý. Trong thôn còn phải buôn bán mặt hàng thổ sản vùng núi, không thể làm cho người ngoài sợ tới mức đến thương nhân cũng không dám tiến vào làm mua bán, cũng không được đánh người, càng không được làm người khác bị thương.

Đại trưởng lão nhìn kỹ mớ dụng cụ quay phim chụp hình của bọn họ, hình như là thiết bị chuyên nghiệp, ông thay đổi thái độ hỏi thăm: "Các người thật sự làm truyền thông chân chính sao?"

Ông chủ vui vẻ, không phải nói là bộ lạc nguyên thủy sao? Như thế nào còn biết mấy chuyện này nha. Ông ta vẫn không thể hiện gì lên khuôn mặt, chỉ đáp: "Đúng vậy."

Hai mắt đại trưởng lão sáng lên, nói: "Tới, tới, tới, theo tôi vào trong thôn." Thay đổi thái độ 180 độ, nhiệt tình mời đoàn người kia vào thôn, mạnh mẽ đẩy mạnh tiêu thụ mấy món hàng rắn, rết khô hoang dã, da cóc và một đống thứ sâu trùng phơi khô mà đoàn người công ty truyền thông chưa bao giờ nhìn thấy, cũng chưa nghe nói đến bao giờ. Đại trưởng lão quảng cáo hàng hóa đến mức kích động, còn "không cẩn thận" lỡ miệng nói rằng trước kia ông cũng có mở trại chăn nuôi trong thành phố lớn, nhưng là làm ăn không tốt dẫn đến phá sản mới phải quay về quê mở trại chăn nuôi khác.

Trợ lý của ông chủ công ty truyền thông đứng ở bên cạnh nghe vậy liền yên lặng viết vào trong sổ tay: "Người nguyên thủy nha, còn là người nguyên thủy từng ở thành phố lớn mở trại chăn nuôi nha...."

Ông chủ hỏi: "Tiền đâu các ông mở trại chăn nuôi trong thành phố vậy?"

"Có cái phú nhị đại vào trong núi thám hiểm, ngã từ trên vách núi xuống, chúng tôi cứu cô ấy." Đại trưởng lão bắt đầu thổi phồng Liễu Vũ, cái gì tài chính dồi dào, làm từ thiện giúp đỡ người dân tộc, nhà có công ty làm ăn có lương tâm, thổi nhiều đến nỗi như người bị đậu mùa mọc đầy toàn thân. Ông chủ mỉm cười không nói gì, ông ta nhớ tới trên đường đi gặp được vị đạo trưởng trẻ tuổi, vào trong núi chỉ có mỗi cái thôn này, tiểu đạo trưởng có bản lĩnh như vậy tiến vào đây, còn cố ý tránh né không gặp những người miền núi này, rõ ràng là có mục đích gì đó không muốn cho ai biết, nếu hai bên nháo lên với nhau không chừng sẽ có thêm nhiều nội dung để quay chụp, vì thế ông ta cố tình hỏi thăm đại trưởng lão. Đại trưởng lão mặt không đổi sắc đáp: "Chưa gặp qua." rồi tiếp tục nhiệt tình mười phần tiếp thị thổ sản miền núi, muốn đoàn người kia mua chút đem về.

Ông chủ chưa từ bỏ ý định tiếp tục gạ hỏi đại trưởng lão thật sự không biết nữ đạo trưởng kia sao? Ông ta miêu tả diện mạo đặc thù bên ngoài của Trương Tịch Nhan một lần nữa.

Đại trưởng lão lắc đầu: "Không quen biết."

Thôn cũng không lớn, thực nhanh liền quay chụp xong, nhà nào cũng giống nhà nào, không có gì đặc sắc. Người Dã Miêu tính tình dã man, người của công ty truyền thông không dám cố ý khơi mào thêm chuyện để tạo drama, quay xong liền kết thúc công việc đi trở về.

Sau khi rời khỏi thôn, người quay phim nhịn không được phỉ nhổ: "Toàn là cái gì đâu không, nhìn giống như nơi bán thổ sản vùng núi." Trợ lý đi bên cạnh tiếp lời: "Không phải giống, mà chính là nơi bán thổ sản vùng núi a." Mớ rết khô đã được đóng gói cẩn thận, rõ ràng là chuẩn bị đem bán ra thị trường. 30 tệ một con rết khô, điên rồi đi! Nhìn dáng vẻ cái thôn này của bọn họ, mớ rết kia có phải rết hoang dã thật hay không cũng khó mà nói.

Trong thôn chỉ có đại tư tế và đại trưởng lão là biết tiếng phổ thông, đại tư tế theo Liễu Vũ đến tế đàn ở cấm địa, chỉ có mình đại trưởng lão lưu lại thủ thôn. Liễu Vũ phân phó cho ông ấy nhất định phải canh giữ ở trong thôn, ứng phó với đám người ngoại lai muốn vào đây, đại trưởng lão không dám rời đi, đợi đến khi tiễn đám người ngoại lai kia đi rồi mới vội vàng thông tri cho tộc trưởng đang cho sâu trùng ăn ở trại chăn nuôi phía sau núi, kêu anh ta dẫn người đuổi theo Trương Tịch Nhan.

Tộc trưởng tên Lê Thành, là một người trẻ tuổi hơn hai mươi tuổi, thợ săn giỏi nhất bộ lạc, đồng thời cũng là cha của ba đứa nhỏ. Anh ta đã gặp qua Trương Tịch Nhan, khi đó nàng bị thương nằm trong l*иg thú, bệnh nặng đến nỗi anh ta cho rằng nàng không thể nào sống nổi, không nghĩ tới thế nhưng bây giờ đã có thể vào núi. Anh ta lập tức chọn thêm mười mấy người đuổi về hướng của bộ lạc cũ, luôn miệng dặn dò những người khác không được làm tổn thương đến Trương Tịch Nhan. Người ở dưới núi ai cũng yếu ớt nũng nịu, thần của bộ lạc Hoa Tế coi trọng nàng ấy, không chỉ bắt đại tư tế thân phận tôn quý đi chăm sóc cho nàng, thậm chí còn tự mình chăm sóc, anh ta sợ làm nàng bị thương sẽ bị thần của bộ lạc Hoa Tế giáng tội.

Nhóm người này đều là những tay săn thú giỏi, chỗ này có con mồi đi qua, chỗ kia có người đi lại, bọn họ chỉ cần nhìn một phát là biết ngay.

Không bao lâu, bọn họ đã tìm được dấu giày của Trương Tịch Nhan, còn tìm thấy một loạt dấu giày đặc biệt kỳ quái. Dấu giày này phía trước mũi giày giống như dấu giày bình thường, nhưng phía gót giày lại là một hình trụ chỉ to chừng ngón tay cái.

Tộc trưởng Lê Thành xem có chút không hiểu, nhưng một cậu thiếu niên trong nhóm thì đã gặp qua.

Cậu thiếu niên nói cho Lê Thành biết, đây là loại giày mà mấy người phụ nữ dưới núi hay mang, gọi là giày cao gót, cậu ta dùng nhánh cây vẽ hình dáng đôi giày cao gót lên mặt đất cho tộc trưởng xem, còn học dáng vẻ mang giày cao gót lắc mông đi tới đi lui một vòng minh họa.

Tộc trưởng phi thường khϊếp sợ: giày như vậy là phải dùng mũi chân đi a, sao đi được hay vậy chèn?

Quả nhiên, thế giới bên ngoài quá hiểm ác, anh ta xem không hiểu.

Tiếp đó, anh ta bỗng nhiên ý thức được, từ bên ngoài núi tiến vào đây có tới hai người phụ nữ, chứ không phải một người.

Tộc trưởng nghĩ Trương Tịch Nhan là khách quý của thần, cho dù đi vào bên trong cũng sẽ có thần tiếp đãi, còn người phụ nữ mang giày cao gót kia vô cùng xa lạ, nhất định phải bắt được, vì thế nhóm người truy theo dấu giày cao gót tiếp tục tìm kiếm. Bọn họ đuổi theo một đường, cuối cùng tới vùng bên ngoài của tế đàn ở cấm địa, nhìn thấy dấu chân kia vẫn tiếp tục đi vào bên trong, nhưng bọn họ lại không dám đuổi theo. Những việc có quan hệ tới tế đàn ở cấm địa đều phải tìm đại tư tế, mà hiện tại đại tư tế đã đi theo thần của bộ lạc Hoa Tế vào bên trong cấm địa, không thể liên hệ được.

Tộc trưởng chỉ có thể phái người quay trở về bẩm báo đại trưởng lão, còn anh ta thì dẫn người canh giữ ở bên ngoài.

Trương Tịch Nhan vòng qua khỏi thôn Hoa Tập, lại tiếp tục trèo đèo lội suối, mãi cho đến chạng vạng mới tới được ranh giới bên ngoài bộ lạc Hoa Tế. Thời tiết giữa hè, trong núi có rất nhiều muỗi, từ xa nhìn vào bọn chúng giống như một đám mây đen nghìn nghịt thật lớn không ngừng biến đổi hình dạng giữa núi rừng, giương nanh múa vuốt. Dơi, chuồn chuồn, chim én, chim sẻ và nhiều loài động vật khác kết đoàn kết đội bay vần vũ, đủ loại tiếng kêu của chim và dã thú gào thét quanh quẩn trong khu rừng tối tăm. Hoàng hôn đỏ rực tưới xuống mặt đất, giữa núi rừng u ám và ráng đỏ lóa mắt hình thành sự đối lập rõ ràng, ánh sáng còn sót lại của cuối ngày xuyên qua tầng mây rọi xuống tầng sương mù bên dưới dệt nên một khung cảnh mỹ lệ kỳ ảo.

Trương Tịch Nhan đi một mình vào núi không có ai làm bạn, cảm thấy cô đơn thê lương vô cùng, không có chút tâm tư nào thưởng thức phong cảnh, lúc này thì ánh sáng của lửa trại còn hấp dẫn hơn hoàng hôn rất nhiều.

Đường núi ban đêm rất khó đi, nàng tìm một chỗ kín đáo hạ trại nghỉ ngơi.

Nơi này có rất nhiều sâu, tùy tiện nhấc một cục đá hoặc một cành cây lên, phía dưới liền bò ra mấy chỉ. Nếu không tính đến việc bị ngộ độc, thì ở đây chỉ cần dựa vào ăn sâu thôi cũng có thể sống sót rồi.

Nàng đi nhặt cành khô, mồi lửa đốt chúng, bẻ ra một khối cao đuổi trùng quăng vào bên trong ngọn lửa, một mùi hương nhàn nhạt tản ra, một đám sâu từ dưới đất chui ra bỏ chạy tứ tán. Nàng dùng thuốc đuổi trùng phun lên chỗ mình nằm ngủ, xong xuôi mới lấy túi ngủ trải ra, khoác thêm một tấm chăn giữ ấm rồi nằm xuống nghỉ ngơi.

Sinh tồn nơi hoang dã, có khả năng thú dữ hoặc những nguy hiểm sẽ xuất hiện bất kỳ lúc nào, nàng chỉ có một thân một mình, không có lấy một người nào khác để thay phiên nhau canh gác cho nên không dám ngủ quá sâu, thời thời khắc khắc lưu ý tình huống bên ngoài, kiếm không dám rời tay ôm vào trong ngực, như vậy cho dù xảy ra tình huống bất ngờ cũng có thể lập tức rút kiếm ra ngăn địch.

Bầu trời còn sót lại một chút ráng đỏ của hoàng hôn, chừng bảy tám giờ tối núi rừng đã hoàn toàn tối sầm, phảng phất giống như đêm khuya. Tiếng côn trùng kêu vang, thỉnh thoảng còn nghe được tiếng dã thú gào rống ở nơi xa, những cái bóng đen của cây cối xung quanh lay động trong ánh lửa, giống như thể có vô số rắn độc mãnh thú và quỷ quái nấp đằng sau, lá cây xào xạc lay động mỗi khi có cơn gió thổi qua, nhánh cây đong đưa giữa bầu trời đêm giống như ác quỷ dữ tợn giương nanh múa vuốt, vô cùng khϊếp người.

Nàng nhớ tới lúc còn đi học, bạn học và đám bạn cùng phòng hay kể chuyện ma cho nhau nghe, tức khắc càng sợ hãi hơn. Xuất thân từ gia tộc đạo sĩ, nàng biết quỷ là như thế nào, cũng biết vì sao người sau khi chết lại biến thành quỷ, nhưng nhà nàng chưa gặp qua bao giờ, trong cuộc sống hiện thực thường gặp một số hiện tượng ma quỷ, có chút là do từ trường trong nhà có vấn đề khiến con người sinh ra ảo giác, hoặc có thể là do người đó có vấn đề tâm thần, cũng có thể là do loài động vật nào đó phát ra tiếng vang trong đêm, có nhiều địa phương còn nghe thấy tiếng chuột cắn nhau trên cây rồi cho rằng đó là ma quỷ đang đánh nhau vân vân, này đó đều không đáng sợ. Những chuyện ma thường hay kể về những âm hồn không tan, ngay cả phim ảnh trên TV cũng vậy, ví dụ như Sadako bò ra khỏi TV, ánh mắt âm trầm lạnh lẽo cùng với khuôn mặt xanh lè máu thịt be bét trong thang máy, càng tưởng tượng càng thấy ớn.... càng nghĩ càng sợ đến phát hoảng. Nàng biết rõ đó là giả, nhưng vẫn không ngăn được sự sợ hãi, người đóng vai quỷ còn đáng sợ hơn quỷ thật rất nhiều a.

Trương Tịch Nhan cảm thấy có đôi lúc tự dán bùa để an ủi tâm lý của bản thân cũng rất hữu dụng. Nàng run run rẩy rẩy bò dậy, mở balo ra, dán mấy tấm bùa đuổi quỷ, bùa trấn thi, bùa trấn trạch, bùa ngự yêu lên mấy cái cây xung quanh. Tiểu Trương đạo trưởng của cải dày, mấy lá bùa này thì có nhằm nhò gì.

Nàng dán bùa xong, tiếp tục dùng dây đỏ có treo chuông phép kết trận xung quanh, đem chính mình bảo hộ bên trong, như vậy thì đừng nói là quỷ, cho dù là linh miêu hay thú dữ khác tới, đυ.ng vào dây đỏ cũng có thể phát ra tiếng chuông cảnh báo cho nàng.

Tiểu Trương đạo trưởng vì sự cơ trí của bản thân mà tự cho mình một like, nàng trở lại trung tâm của phù trận, ôm kiếm nằm co lại thành một đoàn. Nàng thăm dò gọi một tiếng: "Ba, ba có theo tới đây không?" Trả lời nàng chỉ có tiếng côn trùng rả rích trong đêm, tiếng kêu của chúng giống hệt như tiếng quỷ rêи ɾỉ, làm nàng không còn sức mắng chửi.

Trương Tịch Nhan âm thầm hối hận tới xanh cả ruột: Vì cái gì muốn tới nơi này báo thù báo oán, ngủ một đêm trong núi không vui xíu nào.

Cũng may trước khi đi nàng tự trang bị cho bản thân rất nhiều đồ vật, cũng có chút an ủi tâm lý, chậm rãi chìm vào giấc ngủ.

Trong lúc nàng ngủ mơ mơ màng màng thì bị tiếng kêu chít chít rất to đánh thức, ngẩng đầu liền nhìn thấy có đôi mắt xanh lè trong bóng đêm nhìn nàng, sợ tới mức nàng giật nảy cả người, thiếu chút nữa đã rút kiếm ra khỏi vỏ. Nàng bỗng nhiên có chút đồng cảm với mấy bà thím ở nông thôn, hiểu được nỗi lòng của bọn họ vì sao chỉ nghe thấy tiếng chuột cắn nhau trên cây thôi mà nhất quyết phải mời đạo sĩ đến trừ tà cho bằng được.

Trương Tịch Nhan khẽ cắn môi: Thôi, không thèm để ý tới chúng nó.

Ban đêm sương mù rất nặng, độ ẩm cũng cao, tấm chăn giữ ấm đắp bên ngoài đã bị ướt, lá cây đọng đầy giọt sương.

Tiếng chuông phép kêu dồn dập làm cho Trương Tịch Nhan bừng tỉnh, phát hiện trong núi bắt đầu nổi lên gió to, thổi đến cây cối nghiêng đông ngả tây, trong không khí tràn ngập hơi ẩm và mùi bùn đất.

Trương Tịch Nhan mở mắt ra, nghĩ thầm trong bụng: "Không phải chứ!" Còn chưa nghĩ xong đã nghe thấy tiếng sấm ầm ầm ầm liên tục vọng đến từ không trung.

Nàng vội vàng bò dậy, mở ra balo leo núi lấy cây dù, còn chưa kịp lấy áo mưa ở dưới đáy balo thì mưa to tầm tã đã đổ ập xuống đầu.

Nàng vì phòng ngừa ngủ dưới tán cây bị sâu rớt lên đầu chui vào trong miệng mũi, cho nên cố ý chọn chỗ có thể nhìn thấy bầu trời, trên đỉnh đầu không bị cây cối che khuất. Thiệt là quá tốt, bây giờ tới cái che đậy để trì hoãn đôi chút cũng không có, áo mưa còn chưa kịp mặc đã bị xối từ đầu tới chân, mà dưới tình huống này thì cây dù cũng chỉ có tác dụng giúp nàng không bị mưa tưới ướt đầu thôi. Trương Tịch Nhan do dự một lúc, cất dù vào trong balo, chính mình thì đứng dầm mưa mặc áo mưa vào. Nàng mở đèn pin lên, cả người ướt dầm dề đứng dưới cơn mưa đêm, sống không còn gì luyến tiếc.

Hấp thu kinh nghiệm giáo huấn, lần sau qua đêm nàng sẽ tìm sơn động.