Đạo Trưởng Đã Lâu Không Gặp

Chương 6

Trương Tịch Nhan mở cửa mới phát hiện bên ngoài không chỉ có một mình Liễu Vũ, cách Liễu Vũ hai ba mét còn có hai nhóm người khác. Một nhóm là hai ông già hơn tám mươi tuổi ăn mặc còn lố lăng hơn cả nàng, da dẻ của hai ông này được phủ kín hình xăm, cổ và cổ tay, mắt cá chân đều đeo trang sức làm từ xương cốt, quần áo lòe loẹt nhiều màu sắc, thoạt nhìn có vẻ trông giống mấy người chuyên nhảy đại thần*, nhưng thực tế thì chính là nhảy đại thần. Kiểu dáng quần áo và trang sức làm bằng xương của họ có chút không giống nhau, có vẻ là không cùng một chức vị, nhưng nhìn cách ăn mặc "hoa lệ long trọng" này thì có thể xác nhận thân phận và địa vị của họ trong bộ tộc hẳn là rất cao. Nhóm còn lại có năm người, trong đó có một người nàng biết, là tài xế riêng của Liễu Vũ, bốn người còn lại ăn mặc như vệ sĩ.

*Nhảy đại thần: một nét văn hóa của Vu giáo, người sống dùng để câu thông với người chết thông qua điệu nhảy. Mình thấy nhảy đại thần khá giống với nét văn hóa hầu đồng trong tín ngưỡng thờ Mẫu í.

Nàng liếc mắt nhìn cây phất trần trên tay mình, không chút nghi ngờ bản thân sẽ không thể nào combat lại nhóm người này, vì thế nàng vung cây phất trần lên cho nó rũ bên cánh tay, bày ra bộ dáng tiên phong đạo cốt, hỏi: "Khuya khoắt, có việc gì?"

Tầm mắt của Liễu Vũ dừng trên cây phất trần vài giây mới dời đi, tổng cảm thấy nơi nào quái quái nhưng lại không biết quái chỗ nào. Cô mỉm cười nói: "Lại! Gặp! Nha!"

Trương Tịch Nhan nắm chặt cây phất trần trong tay, cười giả lả! Nếu Liễu Vũ mang ít người lại một nửa thì cây phất trần trong tay nàng nhất định phải âu yếm cái mặt của Liễu Vũ một phen.

Liễu Vũ đắc ý nhếch nhếch cằm, đi vào bên trong đạo quan rồi hỏi: "Xếp hành lý xong hết chưa?" Lúc đi ngang qua Trương Tịch Nhan cô còn cố ý duỗi tay nhéo cằm Trương Tịch Nhan một cái, bị Trương Tịch Nhan dùng cây phất trần hất ra. Cô cười tủm tỉm lộ ra ý đồ xấu xa như có như không, nói: "Em gái xinh đẹp, đừng trách chị đây không nhắc nhở em, hiện tại hối hận vẫn còn kịp nha." Cô nhìn nhìn cây phất trần, cuối cùng cũng hiểu ra chỗ quái quái là gì. Ha hả, Trương Tịch Nhan đi mở cửa cho cô mà còn mang theo vũ khí ha. Không phải là cô xem thường người khác, nhưng cô thật sự rất muốn hỏi Trương Tịch Nhan một chút, tay chân lẻo khoẻo như nàng ấy thì đánh thắng được ai chứ?

Trương Tịch Nhan không ngăn Liễu Vũ lại được, nhưng tay lanh mắt lẹ đem những người còn lại nhốt ở bên ngoài. Nàng lo lắng Liễu Vũ sẽ mở cửa cho đám người kia nên dùng chìa khóa khóa luôn cửa lại.

Liễu Vũ: "..." Cô túm lấy cổ áo của mình, ra vẻ kinh hoàng hỏi: "Cô... cô đóng cửa lại muốn làm gì tôi?"

"Thảo mai!" Trương Tịch Nhan ném cho Liễu Vũ hai chữ rồi bỏ vào trong nhà.

Liễu Vũ cảm thấy thảo mai vẫn còn dễ nghe hơn là bệnh tâm thần, nên không thèm chấp nhặt với Trương Tịch Nhan.

Liễu - thần của của bộ lạc Hoa Tế - Vũ, cảm thấy bản thân mình sắp được áo gấm về làng, trên mặt xuân phong đắc ý, hơn nữa còn mặt dày vô sỉ tò tò đi theo vào phòng ngủ của Trương Tịch Nhan, sau khi nhận lấy ánh mắt cảnh cáo của Trương Tịch Nhan thì lại túm túm cổ áo của mình, ngượng ngùng thảo mai nói: "Kỳ thật, nếu cô muốn làm cái gì đó với tôi thì cũng không phải là không được."

Trương Tịch Nhan: "..." Muốn ói quá bà nội! Nàng lười phản ứng Liễu Vũ, đi đến kiểm kê hành lý của mình một lần nữa để đảm bảo không có chút sai sót nào, nàng là vào núi cứu người, không phải đi du lịch, trừ bỏ vật dụng sinh hoạt cá nhân thì còn lại đều là đồ dùng sinh tồn thiết yếu.

Lúc nàng đang kiểm tra pháp khí, bỗng nhiên nhìn thấy kim la bàn khẽ run lên, chỉ về phía Liễu Vũ. Nàng cầm lấy la bàn, xoay người thay đổi phương hướng, kim la bàn cũng chuyển động theo, sau đó vẫn như cũ chỉ về phía Liễu Vũ, chuẩn xác, không lệch một li. Trương Tịch Nhan sợ tới mức lông tơ trên người đều dựng thẳng lên, trong lòng kêu gào tự trấn an bản thân: "Không phải quỷ, không phải quỷ, không phải quỷ." Điều quan trọng phải cường điệu nói ba lần, đây là do từ trường có vấn đề! Chính xác mà nói là do từ trường trên người Liễu Vũ có vấn đề, nếu ở vào thời cổ đại thì người ta khẳng định sẽ cho rằng Liễu Vũ bị quỷ hoặc yêu bám vào người, nhưng hiện tại dùng khoa học để giải thích thì có lẽ là do trên người Liễu Vũ có đồ vật gì đó ảnh hưởng đến từ trường xung quanh. Tất nhiên trăm phần trăm không phải do nam châm rồi.

Là Hoặc Âm Cổ hay là cái gì khác?

Nàng không xác định được.

Liễu Vũ thấy Trương Tịch Nhan nhìn chằm chằm la bàn trên tay, biểu tình không tốt chút nào, dường như bị dọa tới rồi. Cô phóng nhẹ bước chân, lén lút đi đến gần, giương mắt nhìn thử thì phát hiện kim la bàn cứ xoay theo chuyển động của cô. Liễu Vũ hỏi: "La bàn của cô hư rồi hả?"

Trương Tịch Nhan cất la bàn đi, lạnh giọng nói: "La bàn không có hư, cô mới hư." Nàng giương mắt nhìn Liễu Vũ, bổ sung thêm một câu: "Cần đem đi sửa." Nàng vớ lấy cây Thất Tinh Kiếm đeo lên – phòng thân cho chắc ăn!

Liễu Vũ tâm niệm khẽ động, hỏi: "Sửa như thế nào?" Cô rất muốn biết Trương Tịch Nhan có cách nào "sửa trị" cho cô không.

Trương Tịch Nhan không thèm trả lời Liễu Vũ, đeo túi phòng và đuổi côn trùng lên đai lưng, dùng thuốc mỡ bôi lên những nơi mà làn da lộ ra ngoài.

Thuốc mỡ made by bà nội ba, tuy rằng công nghệ sản xuất có hơi lạc quẻ một chút nhưng dùng thì thật sự tốt, không chỉ có tác dụng đuổi côn trùng mà còn thơm thơm có thể dưỡng da luôn. Liễu Vũ khẽ nhíu mày, không ngửi nổi cái mùi thuốc mỡ bôi trên người Trương Tịch Nhan, cô lùi ra cửa phòng rồi phẩy phẩy tay xua đi cái mùi kia, ghét bỏ hỏi: "Bộ cô trét shit lên người sao?"

Trương Tịch Nhan: "..." Nàng im lặng bôi thêm một lớp thuốc mỡ nữa, thậm chí còn lấy thêm số thuốc mỡ còn lại trên kệ bỏ vào trong hành lý.

Liễu Vũ thiệt muốn đấm người! Cô hung tợn nghĩ trong bụng: "Cô em ngon lắm! Chờ xem, đời còn dài!" Cô lấy miếng khăn giấy vò thành hai cục rồi bịt lỗ mũi lại.

Tuy rằng Liễu Vũ có vệ sĩ có xe sang, nhưng tiểu Trương đạo trưởng vẫn như cũ, vô cùng có cốt khí lựa chọn đặt xe trên app đi ra sân bay.

Liễu Vũ lên xe của mình, kêu tài xế theo sát sau xe của Trương Tịch Nhan.

Tới sân bay, Liễu Vũ nhìn thấy Trương Tịch Nhan đứng trước máy lấy vé tự động làm đăng ký, nên kêu vệ sĩ đến xem thử xem Trương Tịch Nhan mua vé hàng ghế nào, rồi vệ sĩ sẽ mua vé ghế kế bên Trương Tịch Nhan, chờ đến khi lên máy bay, cô đổi vé của mình với tay vệ sĩ, ngồi xuống bên cạnh Trương Tịch Nhan: "Trương thúi, thiệt là trùng hợp nha."

Trương Tịch Nhan quay sang đánh giá Liễu Vũ từ đầu tới chân một cách tỉ mỉ, nàng nhìn ngang nhìn dọc, nhìn lên nhìn xuống, vô luận là nhìn chỗ nào của Liễu Vũ cũng không giống như một người có thể ngồi ở khoang phổ thông trên máy bay.

Liễu Vũ nghiêm trang chỉ về phía một vệ sĩ ngồi gần đó, nói: "Vệ sĩ của tôi ngồi ở khoang này, nên ngồi ở đây tôi sẽ có cảm giác an toàn hơn."

Trương Tịch Nhan nắm chặt cái gối kê cổ, trong lòng hận đến ngứa răng. Liễu Vũ có cảm giác an toàn, nhưng nàng thì không nha. Chỗ ngồi của hai người sát bên nhau, khoang phổ thông vừa chật vừa hẹp, nghiêng cái đầu thôi cũng có thể vượt ra khỏi phạm vi cái ghế mình đang ngồi, nâng cánh tay hay xoay người cũng có thể chạm tới người kế bên. Nàng sợ mình ngủ rồi Liễu Vũ sẽ hạ cổ mình ngay. Trương Tịch Nhan nhìn tiếp viên hàng không vừa đi ngang qua, vội vàng gọi cô ấy lại, hỏi: "Hành khách có thể tùy tiện đổi chỗ ngồi không vậy?"

Tiếp viên hàng không mỉm cười, chuyên nghiệp hỏi: "Ý của ngài là...?"

Trương Tịch Nhan chỉ vào Liễu Vũ, nói: "Chỗ của cô này không phải ở đây."

Liễu Vũ mỉm cười phe phẩy vé máy bay: "Tôi đổi ghế với bạn của tôi, thân thể anh ta không thoải mái nên cần được ngồi ở khoang thương gia rộng rãi."

Tiếp viên hàng không khách khí giải thích cho Trương Tịch Nhan, chỉ cần các hành khách thỏa thuận tốt với nhau thì vẫn có thể đổi chỗ ngồi.

Liễu Vũ cười cực kì ôn hòa, nói: "Yên tâm, tôi ngồi kế cô vậy thôi chứ cái gì cũng không thèm làm đâu."

Trương Tịch Nhan nói thầm trong bụng: "Tôi tin cô mới lạ!"

Nàng quay đầu nhìn giáo sư Trình ngồi ở dãy phía sau, tưởng đổi chỗ.

Giáo sư Trình nhận thấy ánh mắt của Trương Tịch Nhan, vội vàng kéo miếng che mắt xuống, ngủ ngay trong một nốt nhạc.

Trương Tịch Nhan âm thầm cắn răng, hóa thân thành hòn oán hận: Ta hận!

Nàng đợi đến lúc hãng bay phân phát đồ uống, gọi ngay hai ly cà phê nâng cao tinh thần tập trung trí tuệ. Liễu Vũ thu được ánh mắt phẫn hận của Trương Tịch Nhan, vui muốn phát rồ, cười đến nỗi bả vai run rẩy không ngừng, nhưng mặt thì vẫn đầy vẻ quan tâm hỏi han ân cần: "Đã không ngủ một đêm, quầng thâm mắt hiện ra luôn rồi kìa, đừng nên uống cà phê, nên nắm chặt thời gian bổ sung một giấc đi nha." Cô vô cùng chân thành giả tạo nói: "Bây giờ còn chưa có gì, nhưng về sau còn có cả lộ trình đường núi dài ngoằng, phải chui trong núi không biết bao nhiêu ngày đâu à."

Trương Tịch Nhan không thể nhịn được nữa, nàng hỏi Liễu Vũ: "Tôi có thuốc đuổi côn trùng, cô có muốn làm một miếng không?"

Liễu Vũ cười tủm tỉm, giỡn tới đúng chỗ thì nên dừng lại, chừa lần sau còn giỡn tiếp, cô nghĩ thầm: "Nhóc con, xem tôi có tra tấn chết cô không." Hừ hừ, ông Trương Trường Thọ kia dùng vũ lực bước qua địa giới bắt cô rời núi, còn uy hϊếp cô nếu dám quay trở về bộ lạc thì sẽ đem cô nhốt vào trong nhà thương điên! Chậc chậc, hiện tại cô chuẩn bị áo gấm về làng, ông ta có giỏi thì đến đây bắt nhốt cô a. Liễu Vũ nghĩ đến việc ông Trương Trường Thọ không còn nắm thóp được cô nữa, mà con gái bảo bối của ông ta hiện tại đang dừng trong tay cô liền vui đến không chịu được, cô nhịn không nổi vươn móng vuốt nhéo cằm Trương Tịch Nhan một cái, chỉ kém không vừa nhéo vừa hô: "Ây chu choa, cục cưng cục cưng cục cưng".

Trương Tịch Nhan một trận ác hàn! Bộ dáng hiện tại của Liễu Vũ không cần hóa trang làm gì, có thể trực tiếp đi đóng cảnh Nữ Vu hư hỏng ghẹo gái nhà lành. Hành lý của nàng đều đã được ký gửi, bằng không, nàng thật sự có thể hạ vốn gốc miễn phí làm tràng pháp sự đuổi cổ liền ngay và lập tức cho Liễu Vũ. Nàng một hơi đem hai ly cà phê uống cái đế hướng lên trời, nhắm mắt lại, ngủ! Nàng âm thầm cổ vũ cho bản thân: "Cả người đều đã bôi thuốc đuổi cổ rồi không có chỗ nào phải sợ hết."

Liễu Vũ lấy ra một túi kẹo, hỏi Trương Tịch Nhan: "Tôi có kẹo nè, cô muốn ăn không?"

Trương Tịch Nhan nháy mắt bị đánh bay cơn buồn ngủ. Lỡ như nàng ngủ rồi, Liễu Vũ nhét cổ vào trong mồm nàng thì sao đây?

Liễu Vũ đưa túi kẹo mềm hình thỏ cho Trương Tịch Nhan, nói: "Yên tâm, không có độc đâu."

Trương Tịch Nhan nhàn nhạt liếc mắt nhìn Liễu Vũ, đáp: "Tôi sợ bị sâu răng."

Liễu Vũ lấy thêm mấy viên kẹo mềm hình thỏ nhét vào trong miệng, ý tứ nói một câu: "Tôi có xây cái trại chăn nuôi rắn, rết, bò cạp ở ngoại ô."

Trương Tịch Nhan giật mình một cái, cảnh giác nhìn Liễu Vũ, ánh mắt viết rõ rõ ràng ràng: Cô muốn làm cái gì?

Liễu Vũ chậm rì rì nói tiếp: "Mà bị lỗ sạch vốn rồi." Cô hung tợn cắn kẹo tựa như đang phát tiết: "Con bọ cạp nè, con rết nè, ở đất hoang thì tùy tiện sinh sôi nảy nở, nhấc cục đá lên là có thể bắt gặp ngay, nhưng đem vào trong thành phố nuôi, cho chúng ăn cho chúng uống, ấy vậy mà bệnh chết hết trơn!" Vừa chết là chết một mảng, không tới nửa tháng chết hết trơn hết trọi.

Trương Tịch Nhan hỏi: "Bộ cô đang an ủi tôi đó hả?"

Liễu Vũ đáp: "Cũng đúng, tôi thống khổ thì cô vui sướиɠ, cô thống khổ thì tôi sướиɠ vui."

Trương Tịch Nhan nghĩ đến việc Liễu Vũ bị nhân cách phân liệt, bỗng nhiên cảm thấy Liễu Vũ có chút đáng thương. Giây tiếp theo, nàng lập tức đem ý nghĩ đáng sợ kia đuổi ra khỏi đầu. Nàng đồng tình với Liễu Vũ, mềm lòng với Liễu Vũ, quay đầu lại không chừng bị cô ta hố chết còn phải giúp cô ta đếm tiền. Nhìn lại chuyện cũ đã qua mà xem, đều là bài học xương máu. Liễu Vũ đem nàng bán, nàng còn ngây ngô kiếm tiền làm báo cáo báo biểu này nọ cho Liễu Vũ! Trương Tịch Nhan cự tuyệt không tiếp tục nói chuyện với Liễu Vũ, nàng gọi tiếp viên hàng không đến, hỏi thăm xem có khẩu trang hay không.

Tiếp viên hàng không suy nghĩ một lúc, xin nàng chờ trong giây lát rồi đi tìm một cái khẩu trang mang đến cho nàng.

Trương Tịch Nhan lấy từ trong túi thơm đeo trên thắt lưng ra một ít thuốc mỡ đuổi trùng, bôi lên cả bên trong lẫn bên ngoài khẩu trang, đeo khẩu trang lên che lại miệng mũi, ngủ.

Liễu Vũ: "..." Trương Tịch Nhan lại trét shit, lần này còn trét đến cả trên mặt, thiệt đáng sợ!

Bên trong máy bay, không gian kín mít, mùi thuốc mỡ vừa mới bôi lên vô cùng nồng đậm, Liễu Vũ bại trận trốn trở về khoang thương gia.

Trương Tịch Nhan thở phào nhẹ nhõm một hơi, rốt cuộc có thể an tâm ngủ một giấc rồi.

Bọn họ đáp xuống sân bay Côn Minh.

Trường đại học đã phái tới một chiếc xe thương vụ chờ sẵn ở sân bay, bọn họ vừa đến là được đón tiếp lên xe di chuyển trực tiếp đến quận Nộ Giang*.

*Quận Nộ Giang hay Nộ Giang Châu: là một châu tự trị của dân tộc Lạt Túc ở tỉnh Vân Nam, Trung Quốc. Nộ Giang còn có tên gọi khác là sông Thanlwin (tên cũ dùng trước năm 1991 là Salween)

Trải qua vụ đầu độc hai cái lỗ mũi trên máy bay, Liễu Vũ đã từ bỏ ý định đi chung xe với Trương Tịch Nhan để chịu tội, Trương Tịch Nhan nhờ vậy mà có thể nắm chặt thời gian bổ sung giấc ngủ.

Tác giả có lời muốn nói:

*Liễu Vũ: Tới đây bây bì, cho nhau tra tấn cho nhau thương tổn nha.