Nhà của ông Trương Trường Thọ được xây ở trong nội thành cũ, những căn nhà ở đây san sát nhau tới nỗi chỉ cần vươn tay ra cửa sổ là có thể thân mật bắt tay với hàng xóm kế bên một phen. Mặt tiền lầu một bán nhang đèn, bên trong là bàn thờ thờ cúng Tổ sư gia và một gian bếp, lầu trên là nhà ở của sư phụ.
Liễu Lôi tới cửa, nhìn thấy cửa cuốn đã kéo xuống chỉ chừa lại một khoảng trống cỡ một thước, phía trên cửa dán tờ giấy A4 có ghi số điện thoại và tên "Trương đại sư", anh thấy vậy liền xoay người đi dọc theo lối đi nhỏ đi vào sâu bên trong, đi chừng mười mét, xuyên qua một căn nhà khác thì nhìn thấy tiệm mạt chược của nhà hàng xóm, sư phụ của anh đang ngồi xào mạt chược rồi sờ bài. Anh lấy một cái ghế nhựa đến ngồi phía sau lưng sư phụ.
Ông Trương Trường Thọ vẫn tiếp tục sờ bài, dù không nhìn thấy mặt bài nhưng chỉ cần sờ thôi ông cũng biết đó là quân gì, thấy bài không đúng như mong muốn liền đánh ra ngoài, thuần thục đến độ xuất thần nhập hóa, ông nhẹ nhàng bâng quơ nói: "Con bé kêu con đi bệnh viện kiểm tra, lo mà chạy nhanh đi đi." Con gái ông nuôi lớn nên tính tình như thế nào, ông rất rõ ràng. Ông nói thầm trong bụng: "Xì, thật đúng là tiện nghi sư huynh, không thèm gọi hỏi mình lấy một câu, còn tưởng lấy con bé ra lừa mình."
Liễu Lôi thấy sư phụ vẫn bình tâm tĩnh khí ngồi đánh mạt chược, trong lòng cũng ổn định vài phần, anh nói: "Sư phụ, vậy con đi đây." rồi nhanh chóng chạy đến bệnh viện làm kiểm tra sức khỏe.
Hồ sơ xin việc của Trương Tịch Nhan vừa phát đi ra ngoài liền giống như trâu đất xuống biển, một bọt nước cũng không nổi lên, từ lúc nàng tiếp nhận đạo quan đến giờ, trừ Liễu Lôi ra thì không có một khách hành hương nào khác.
Nói trắng ra chính là trong một tuần này nàng không hề tìm được công việc nào, không có một đồng thu vào, hết lắp internet, đổi điện thoại, nạp tiền điện thoại, đặt cơm hộp, mua trái cây và mua đồ dùng sinh hoạt hằng ngày, đồ trang điểm này nọ đã tiêu sạch chút tiền ít ỏi đến đáng thương còn lại trong thẻ của nàng, cuối cùng nàng đành phải mở ra thùng công đức, lấy ra 20 ngàn tệ Liễu Lôi làm công quả để trang trải sinh hoạt.
Ngày tháng trôi qua... có chút thê thảm.
Trương Tịch Nhan cũng biết bản thân rất khó tìm được việc làm, nàng tốt nghiệp đại học đến giờ cũng hơn năm năm, đi làm hai năm nhưng không hề thăng tiến, ba năm sau lại ẩn cư trong núi.... Nếu đổi lại nàng là HR* thì nàng thà đi tuyển sinh viên mới ra trường còn hơn là tuyển nàng, ít nhất sinh viên mới ra trường sẽ không phải trả lương cao, còn rất biết cầu tiến... Mà nàng thì dù cho có nói bản thân mình rất cầu tiến, nhưng người ta chỉ cần nhìn lý lịch không có việc làm trong ba năm của nàng, nhất định sẽ không tin nàng.
HR: Human Resources (quản trị nhân sự)
Chuyển qua làm sale? Đối với một người không thích giao tiếp như nàng tới nói thì quá khó khăn a, cái loại khó khăn vô phương cứu chữa ấy.
Trương Tịch Nhan buồn bực, nghĩ thầm: "Chẳng lẽ mình thật sự phế như vậy?"
Liễu Lôi cầm giấy báo kết quả kiểm tra sức khỏe tìm tới cửa. Anh bước vào đạo quan, nhìn thấy sư muội nhà mình mặc đạo bào, ngồi xếp bằng trên tấm đệm hương bồ đặt trước bức tượng của Tổ sư gia, nhắm mắt minh tưởng, anh hoàn toàn không biết rằng thực ra sư muội của anh giờ phút này đang đối với Tổ sư gia hoài nghi nhân sinh. Anh nhìn bóng dáng ngồi thẳng tắp cùng với dáng người tiên phong đạo cốt, thấy em ấy cũng không giống như trong lo lắng của sư phụ mặc vào đồ công sở chạy khắp nơi cầu xin việc, anh chỉ cảm thấy sư muội của mình thật sự có một trái tim hướng Đạo, trong lòng anh yên ổn thêm hai phần. Tuy rằng sư muội không có nhiều kinh nghiệm, cũng không có thực hành nhiều nhưng vẫn không thể phủ nhận em ấy là một học bá đã đọc rất rất nhiều sách. Tình huống của em gái anh nếu chỉ dựa vào nắm đấm của sư phụ là vô dụng, tốt nhất vẫn nên tìm được biện pháp chữa trị từ trong những quyển sách cổ.
Anh đi dâng hương cho Tổ sư gia, bỏ thêm tiền nhang đèn vào thùng công đức, lúc này mới đưa kết quả kiểm tra sức khỏe cho Trương Tịch Nhan đang đứng dậy khỏi nệm hương bồ, anh nói: "Sư muội, tôi đã đi làm kiểm tra sức khỏe, tra không ra gì hết."
Trương Tịch Nhan xem qua giấy kiểm tra sức khỏe, phát hiện hết thảy đều bình thường. Nàng cảm thấy có chút hoang mang, kiểm tra sức khỏe không sao, chứng tỏ Liễu Lôi không bị trúng cổ, nhưng hương vị kia từ đâu ra? Đã qua một tuần, hương vị này vẫn còn lưu lại trên người anh ta. Nói cách khác, hương vị này không phải ngẫu nhiên dính lên, mà là do hằng ngày tiếp xúc mới có. Nàng hỏi: "Trong nhà hoặc trong văn phòng, nơi mà hằng ngày anh thường xuyên tiếp xúc, có phải hay không đặt món đồ vật nào đó tương đối hiếm thấy?"
Liễu Lôi đáp: "Sư muội, không thôi như vầy đi, em hỗ trợ tôi nhìn thử xem, nếu không có việc gì thì tôi cũng yên tâm, nếu mà có việc, em giúp tôi xử lý được không?"
Trương Tịch Nhan nghĩ, dù sao bản thân cũng đang nhàn rỗi, tốt xấu gì cũng gọi Liễu Lôi một tiếng sư huynh, cũng thu của người ta 20 ngàn tiền công quả, tổng không thể mặc kệ người ta được, vì thế nàng nói: "Anh chờ tôi một chút."
Liễu Lôi có thể tự đến đây chứng tỏ anh ta có thời gian, nên nàng không cần đợi anh ta nói là có thể đợi nàng hay không, Trương Tịch Nhan đi đến hậu viện thu thập chút vật phẩm bỏ vào balo, xách theo Thất Tinh Kiếm mà ông nội để lại, nói: "Đi thôi."
Tầm mắt Liễu Lôi dừng lại trên khuôn mặt người sống chớ gần của sư muội, rồi lướt xuống đạo bào, kiếm trong tay nàng và cái balo đang đeo sau lưng, một thân đạo bào cổ trang phối hợp với balo hiện đại dành cho nữ, trên balo còn treo một con thú bông nhỏ, sống thoát thoát toát ra ba chữ "tương phản manh". Anh nghĩ thầm: "May mà em là sư muội của tôi, tôi hiểu tận gốc rễ nhà em a." Đổi lại là người khác, nhìn thấy bộ dáng trẻ tuổi nũng nịu này của sư muội nhất định sẽ không dám mời về, sợ em ấy không có bản lĩnh thật sự.
Anh nhớ tới trong nhà còn có hai vị khách ngồi xổm canh me, tốt nhất vẫn là không nên rút dây động rừng, giờ này Liễu Vũ hẳn còn ở công ty mở họp, vì vậy anh lái xe đưa Trương Tịch Nhan đi thẳng đến công ty.
Có một chuyện khiến cho Liễu Lôi vô cùng cảm khái, Tiểu Vũ nhà anh đã bị bệnh tâm thần mà vẫn không bỏ được cái thói yêu tiền cùng với trái tim hướng về sự nghiệp. Nhìn em gái của mình anh mới hiểu rõ được câu nói "không phải cứ có vấn đề về tâm thần thì chỉ số thông minh sẽ thấp".
Xa cách ba năm, Trương Tịch Nhan lại lần nữa đặt chân đến công ty mà nàng đã làm việc hơn hai năm, bảo vệ trước cổng vẫn là bảo vệ cũ, lễ tân cũng là lễ tân cũ, chỉ là lúc trước nàng đến công ty với thân phận là nhân viên, hiện tại lại biến thành Trương đạo trưởng. Từ lúc nàng bước vào cửa lớn của công ty, dọc theo đường đi thu hoạch được không ít ánh mắt khác thường cùng với những tiếng nghị luận nho nhỏ. Trương Tịch Nhan hai mắt nhìn thẳng đi theo sau Liễu Lôi hướng về phía văn phòng của tổng giám đốc, đột nhiên cửa phòng họp gần đó mở ra, một cỗ mùi thơm lạ lùng nhưng vô cùng nồng liệt xông thẳng vào mũi, một người phụ nữ mặc đồ công sở khí thế bức người bước ra ngoài, giày cao gót đạp trên sàn vang lên tiếng lộp cộp, người phụ nữ nhanh chóng tiến vào văn phòng, để lại một cơn gió quét ngang qua tấm biển treo trước cửa văn phòng đó, đề chữ "Phó tổng giám đốc Liễu Vũ".
Tầm mắt của Trương Tịch Nhan dính chặt trên người Liễu Vũ, mãi cho đến khi Liễu Vũ đóng lại cửa văn phòng mới thu về, nàng quay sang nói với Liễu Lôi: "Anh không có chuyện gì, cô ấy mới có chuyện."
Mấy người trong phòng họp bước ra, thấy Liễu Lôi liền sôi nổi chào hỏi, dùng ánh mắt kính ngưỡng và suy đoán nhìn tổng giám đốc và vị nữ hiệp cầm kiếm vác balo đang chắn trước cửa phòng họp: Công ty đang muốn đổi ngành đầu tư vào điện ảnh sao? Nhan sắc này quả thật có thể nổi nha! Nhưng nhìn kỹ lại có chút quen mắt, đây không phải là tâm phúc đáng tin cậy của Liễu phó tổng ba năm trước sao! Trương Tịch Nhan, con gái của đại sư Trương Trường Thọ, nghe nói cô ấy đã trở về kế thừa gia nghiệp rồi.
Liễu Lôi đối với bản lĩnh của sư muội lại thêm vào hai phần tín nhiệm, người có thể vừa liếc mắt đã nhìn ra em gái của anh có vấn đề thật sự không nhiều lắm. Anh làm động tác "mời" với Trương Tịch Nhan, dẫn nàng đi về phía văn phòng của Liễu Vũ. Liễu Lôi gõ cửa, nghe được giọng nói lạnh như băng nói "Vào đi" mới nhẹ nhàng vặn nắm đấm cửa, đẩy ra một khe hở, ló đầu vào hỏi: "Tiểu Vũ, Trương Tịch Nhan đã trở lại, em ấy đi ngang qua đây nên sẵn tiện ghé thăm em."
Liễu Vũ không thèm ngẩng đầu lên, đáp: "Anh, em rất bận, bạn của anh thì anh tự tiếp đãi đi." Cô nói xong, chợt thấy cái tên 'Trương Tịch Nhan' này rất quen thuộc, một cảm giác khác thường xẹt qua trong lòng. Cô cảm thấy Trương Tịch Nhan này hẳn là người mà cô nhận thức, là người đặc biệt quen thuộc, quen thuộc tới nỗi muốn mần thịt người đó. Nhưng cảm xúc này đến từ Liễu Vũ chứ không phải cô. Cô thầm nghĩ: "Trương Tịch Nhan và Liễu Vũ có thù oán gì à?"
Cô còn đang cân nhắc thì cửa phòng đột nhiên bị đẩy ra, một người phụ nữ mặc bộ đạo bào màu trắng ngà xuất hiện ở cửa. Người phụ nữ này có khí chất vô cùng nhẹ nhàng thanh thoát, thuộc hệ cấm dục, làm người nhịn không được tưởng muốn ức hϊếp nàng. Trương Tịch Nhan, Trương Thập Tam, Trương lừa... một chuỗi xưng hô lung tung rối loạn xẹt qua trong đầu Liễu Vũ, đều là những loại xưng hô mang theo một cỗ tức giận.
Liễu Vũ ngay lập tức hiểu rõ. Cô buông bút trong tay, học theo bộ dáng ngày xưa của Liễu Vũ, cười như không cười nhìn Trương Tịch Nhan, nói: "Trương đạo trưởng, đã lâu không gặp vẫn khỏe chứ?"
Tầm mắt của Trương Tịch Nhan dừng trên chiếc vòng bằng bạc đang đeo trên cổ của Liễu Vũ, trong đầu óc bay đầy cả ngàn dấu chấm hỏi: "????" Lúc trước nàng là trợ lý của Liễu Vũ, đối với sở thích của Liễu Vũ vô cùng rõ ràng, chị gái này trước giờ mua đồ trang sức chỉ chọn những trang sức quý giá, chưa bao giờ liếc mắt nhìn tới trang sức bằng bạc. Cho dù cô ấy có muốn mang cũng sẽ không mang loại trang sức bạc đã bị oxy hóa biến thành màu đen như thế này. Vòng cổ bằng bạc này còn treo năm cái lục lạc bằng gỗ màu đen âm trầm, mấy cái lục lạc này to gần bằng đầu ngón tay cái, có ánh sáng nhạt màu đỏ sậm xẹt qua, như thể có chứa gì đó bên trong. Lục lạc gỗ, bên trong đặc ruột, dù cho có rung cỡ nào cũng không kêu, cộng với mùi thơm lạ lùng nồng đậm trong không khí, làm cho suy đoán của Trương Tịch Nhan càng thêm có mấy phần chứng thực.
Nàng cũng không muốn giao tiếp nhiều với Liễu Vũ, dù sao thì chị gái này làm người cũng quá hố đi. Nàng nói với Liễu Lôi: "Tôi xem xong rồi, đề nghị anh đem lục lạc đang đeo trên cổ của em gái anh vứt vào trong lửa thiêu hủy đi."
Liễu Vũ mỉm cười, nói: "Cô thử xem." Giọng nói ôn nhu tới mức có thể véo ra nước, nhưng ý vị uy hϊếp lại mười trên mười.
Cũng không phải là nàng tự tay bắt nó đem đi thiêu nha, Trương Tịch Nhan hoàn toàn không bị Liễu Vũ uy hϊếp, nàng nói với Liễu Lôi: "Sư huynh, tôi đi về đây." rồi xoay người đi mất.
Liễu Lôi nhanh chóng đuổi theo Trương Tịch Nhan, nói: "Không thể thiêu."
Trương Tịch Nhan bước chân nhanh hơn đi ra ngoài, một chút cũng không có ý dừng lại: "Tùy anh." Dù sao tai họa có giáng xuống cũng không giáng lên trên đầu nàng.
Liễu Lôi đi theo Trương Tịch Nhan ra khỏi công ty, nói: "Để tôi đưa em về."
Anh leo lên xe, thắt dây an toàn, nghĩ nghĩ rồi nói: "Sư phụ nói, đồ vật mà Tiểu Vũ đeo trên cổ là Hoặc Âm Cổ, em ấy đem ra từ trong Miêu trại." Anh không nén được tâm tình có chút trầm trọng, nói tiếp: "Hiện tại nhà tôi có hai ông lão đến từ Miêu trại, bọn họ ít nhất cũng bảy, tám chục tuổi, lời nói đều là ngôn ngữ chỉ có một mình Tiểu Vũ nghe hiểu, nói bọn họ là Miêu thuần*, nhưng bọn họ không hề giống những người Miêu khác. Hai người bọn họ mỗi lần nhìn thấy Tiểu Vũ liền quỳ xuống dập đầu, mặt và hai cánh tay dán sát mặt đất, thành kính đến không thể thành kính hơn. Tiểu Vũ luôn là bộ dáng cao cao tại thượng tiếp nhận sự cúng bái của bọn họ, kiểu như nữ vương ấy."
*Miêu tộc được chia làm 4 tộc người chính, bao gồm: H'mong, H'mu, Gao Xong và H'mao, trong số đó lại chia thành Miêu Thuần và Dã Miêu. Miêu Thuần chính là những người dân bản địa sinh sống tại địa phương nơi đây, họ sinh sống, định cư tại địa phương từ đời này qua đời khác cho đến hiện tại. Còn Dã Miêu, tộc người này sinh hoạt, sinh sống tại những khu núi non hùng vĩ, hiểm trở. Họ vẫn gìn giữ những nét văn hóa độc đáo riêng của dân tộc, những nét đặc trưng này khác hoàn toàn so với dân tộc Hán và các dân tộc khác.
"Tiểu Vũ còn nói, do em ấy đã cầm đi bảo vật được truyền qua nhiều thế hệ của bọn họ, bọn họ là quỳ lạy bảo vật chứ không phải quỳ lạy em ấy." Liễu Lôi nhịn không được nghiến răng nghiến lợi, nói: "Tôi tin em ấy mới lạ!"
Trương Tịch Nhan nhẹ nhàng đáp lại: "Sư huynh, lái xe đi."
Liễu Lôi nhìn khuôn mặt lạnh lùng ít nói ít cười của Trương Tịch Nhan, nhận mệnh đi khởi động xe, lái về hướng đạo quan. Anh lái xe nhưng vẫn không từ bỏ ý định, hỏi: "Sư muội, em không tò mò tình huống hiện tại của Tiểu Vũ là như thế nào sao?"
Trương Tịch Nhan nhìn về phía trước không thèm chớp mắt, một chút cũng không tò mò, giống như chỉ đang tường thuật một sự thật: "Cô ấy là người vạch trần thân phận của tôi." Làm hại nàng tới bây giờ cũng không tìm được công việc nào! Cứu cô ấy hả, nằm mơ đi!
Liễu Lôi: "..." Trong lòng anh kinh hoàng quá đỗi. Lòng dạ này có bao nhiêu nhỏ nhen a, tới cây kim cũng chọt vô không vừa nữa!