Nửa Thành Gió Trăng

Chương 6

Chờ khi Vọng Thư Thần nữ đánh xe đưa mặt trăng lên đến đỉnh trời thì Huyền Ất cũng chẳng vội chẳng vàng quay về tới Chung Sơn.

Chung Sơn bị màn đêm bao phủ hùng vĩ và yên tĩnh, Huyền Ất từng bước từng bước leo lên bậc thang dài. Lớp sương mỏng phủ trên bậc thang tỏa ra ánh sáng xanh u ám dưới ánh trăng trên trời, cây cỏ hai bên cũng đều đã bị băng lạnh trong suốt đông đặc.

Có lẽ qua một khoảng thời gian nữa thì ngay cả bậc thang dài thật dài này cũng sẽ bị đóng băng. Huyền Ất nghĩ, đến khi đó nếu như nàng muốn tới gặp phụ thân thì chắc hẳn cũng chỉ có thể bay lên để gặp.

Trường Sinh điện cổ xưa sừng sững ở cuối những bậc thang, đây là nơi chỉ có Đế Quân các đời của Chung Sơn Chúc Âm thị mới có thể vào ở. Giờ phút này cửa điện khổng lồ đang hé mở, làn gió lạnh theo khe hở chui ra thổi rối làn tóc Huyến Ất mới vừa chỉnh lại. Nàng nâng tay đẻ tóc xuống một chút, cánh cửa điện đột ngột mở rộng, tiếng gọi của Chung Sơn Đế Quân vọng ra ngoài: “A Ất, con vào đây.”

Huyền Ất cúi đầu, cung kính bước vào trong điện.

Trường Sinh điện rộng lớn bị bóng tối dày đặc bao phủ, chỉ còn để lại một một chút ánh nến hiu hắt đặt ở giữa ghế hàn băng. Chung Sơn Đế Quân lẳng lặng ngắm ánh nến lửng lơ trước mặt, gương mặt ngài trong bóng đêm càng thêm tiều tụy tái nhợt hơn.

Huyền Ất khom người hành lễ, cất tiếng thưa: “Huyền Ất tham kiến phụ thân.”

Chung Sơn Đế Quân yên lặng gật đầu, một hồi lâu sau ngài mới thấp giọng hỏi: “Hôm nay là lần đầu con gặp mặt Phù Thương Thần quân, con cảm thấy cậu ta thế nào?”

Huyền Ất đáp: “Con gái cảm thấy Phù Thương Thần quân dung mạo xuất chúng, khí chất phi phàm, quả nhiên không phải hữu danh vô thực”.

Gương mặt tiều tụy của Chung Sơn Đế Quân lộ ra nụ cười hiếm thấy, “Ồ? Con thích nó không?”

Huyền Ất lạnh nhạt đáp: “Nhưng Thần quân có vẻ không vừa ý con gái ạ.”

Chung Sơn Đế Quân hơi bất ngờ, “Lẽ nào trong lòng nó đã có người? Hay là chuyện thế nào khác?”

Huyền Ất cúi đầu nói: “Con là con gái của phụ thân, đương nhiên người thấy con luôn hoàn hảo nhưng người ngoài chưa chắc đã cảm thấy thế”.

Chung Sơn Đế Quân chăm chú quan sát nàng, sắc mặt của nàng vẫn vô cùng bình tĩnh không thể nhìn ra chút cảm xúc chân thật. Ngài nhớ lại thuở A Thúy vẫn còn sống, con trai ngài cả ngày nói nói cười cười còn con gái tuy bẩm sinh thích yên tĩnh thì khuôn mặt tròn tròn bầu bĩnh vẫn luôn xuất hiện nụ cười ngây thơ hồn nhiên.

Tất cả mọi thứ hiện giờ đều đã biến mất. 9000 năm trôi qua Huyền Ất không còn cười với ngài nữa, cũng chẳng khóc với ngài. Ở trước mặt ngài, nàng chưa từng làm ra chuyện gì sai trái, bình tĩnh đến mức quá hoàn mỹ.

Lòng Chung Sơn Đế Quân dâng lên nỗi chua chát, ngài miễn cưỡng mà rằng: “Không sao, người này không được thì đổi người khác, con gái của Chung Sơn Chúc Âm thị sao phải sợ không tìm được kẻ xứng đôi”.

“Phụ thân nói phải.” Huyền Ất đáp lời.

Ánh nến nhẹ nhàng lung lay mấy bận, ánh sáng chập chờn khiến gương mặt nàng càng trở nên kỳ dị. Chung Sơn Đế Quân nhớ tới gương mặt đầy máu của A Thúy ngày mất đi, cơ thể chẳng cách nào kiềm chế khẽ run rẩy, ánh nến bên cạnh càng nhảy nhót mạnh mẽ hơn.

Năm đó Thần nữ yêu kiều xinh đẹp của sông Thúy Hà chớm đậu tình đầu, chìm sâu vào yêu đương cuồng nhiệt với Đế Quân trẻ tuổi của dòng dõi Long Thần Chung Sơn, một lòng khao khát tình yêu thủy chung trường tồn cùng trời đất. Nhưng Chung Sơn Đế Quân đã hủy hoại nàng cũng hủy hoại chính bản thân ngài và cả con trai con gái hai người họ. Dù biết bao năm qua lòng ngài hối hận không thôi thì ngài cũng chẳng thể nào bù đắp lại.

Ngài không muốn Huyền Ất cũng giống ngài, cuộc đời Thần tộc dài đằng đẵng không khác gì vĩnh hằng, yêu và hận, mập mờ cùng ngả ngớn, lừa dối và dây dưa... Vô số Thần tộc mải mê trong ái tình quên bẵng thời gian, cuối cùng trái tim chân thành tha thiết đều biến thành món hàng rách nát bởi vì đây.

Ngài đã từng tự tay hủy diệt đi một trái tim chân thành cho nên lúc này đây ngài muốn bảo vệ A Ất thật tốt, con gái của Chung Sơn Chúc Âm thị quyết không thể để cho người khác bắt nạt.

“A Ất, bốn bể tám cõi rất mênh mông, Thần tộc thế nào rồi cũng có, con có thể gặp phải người ghét con cũng có thể gặp được người thích con. Con đang dần trưởng thành, không thể ở lại Chung Sơn mãi không ra khỏi cửa được. Ta muốn con có thêm nhiều hiểu biết, đừng bướng bỉnh mãi như mẹ mình”.

Cổ họng ngài chua xót, ánh nến cũng càng lúc càng nhảy nhót kịch liệt hơn, cuối cùng nó “phụt” một tiếng tắt lụi, cả Trường Sinh điện hoàn toàn chìm vào trong bóng đêm.

“Con về đi, nghỉ ngơi cho sớm”. Tiếng nói của Chung Sơn Đế Quân tựa như truyền tới từ một nơi rất xa: “Những chuyện còn lại ta sẽ bảo Tề Nam lo liệu”.

Chuyện còn lại? Chuyện gì? Trong lòng Huyền Ất dâng lên dự cảm không lành.

Quả nhiên khi nàng vừa ra khỏi cửa đã lập tức trông thấyThần quan Tề Nam đang chờ trong băng tuyết ngập trời, vừa thấy nàng nụ cười của Tề Nam càng thêm dí dỏm, lão nói: “Hôm nay lần đầu Công chúa gặp mặt Phù Thương thần quân, không biết tiến triển thế nào?”

Câu này nàng đã bị hỏi ba lần rồi.

Huyền Ất đảo mắt, ngắn gọn đáp: “Thần quân không ưng ta.”

Tề Nam chỉ cười, rõ ràng lão không dễ dàng bị lừa gạt như Chung Sơn Đế Quân, “Công chúa vẫn tinh quái như vậy.”

Tiểu công chúa từ nhỏ đã nghịch ngợm, hầu như nàng chưa bao giờ nói ra lời không muốn. Đế Quân dặn dò gì nàng cũng tít mắt đồng ý, vui thì làm, không vui cũng làm nhưng chỉ gây ồn ào cả lên rồi lại khiến chẳng ai bắt bẻ được.

Biết mình phải đến gặp Phù Thương Thần quân, nàng lập tức vui vẻ nhận lời ngay. Kết quả sáng nay khi Tề Nam biết nàng dẫn theo đến hơn trăm tùy tùng thì lão đã biết chuyện không ổn.

“Không phải Đế Quân vội vã muốn gả Công chúa đi”.Tề Nam mỉm cười nhìn nàng, sắc mặt tươi cười càng rõ: “Đế Quân chỉ lo Công chúa nghịch ngợm quá, không nhanh giới thiệu chỉ e sau này không gả nổi”.

Huyền Ất tiến lên níu tay áo lão, ngẩng đầu híp mắt thành vầng trăng non: “Ta còn chưa tới một vạn tuổi đâu, chờ ta hai mươi vạn tuổi sẽ suy xét”.

Tề Nam là Thần quan già cả nhất đỉnh Chung Sơn, sau khi mẫu thân xảy ra chuyện, tính tình phụ thân biến đổi, Huyền Ất và Thanh Yến được lão chăm lo mà lớn lên. So với Đế Quân ngày ngày tĩnh tọa trong Trường Sinh điện, hai anh em họ còn gần gũi với Tề Nam hơn.

“Long nữ già hai mươi vạn tuổi có muốn gả đi cũng khó khăn”. Tề Nam vẫn còn muốn tiếp tục trêu nàng.

Huyền Ất vô tội trợn tròn mắt: “Nếu ta thật sự muốn xuất giá thì năm mươi vạn tuổi cũng có thể gả đi được”.

Ngông cuồng không biết giống ai, Tề Nam bất đắc dĩ lắc đầu,

“Tề Nam, ông có biết tin gì về Thanh Yến không?” Nàng tựa như một cô bé con, mong đợi trông lão.

“Ba trăm năm nay Tiểu long quân không gửi tin về nhà nhưng Công chúa yên tâm, tuy Huyền Minh Đế Quân tính tình cổ quái nhưng đối xử với đệ tử không tồi, Tiểu long quân là bái ngài ấy làm thầy hẳn không có chuyện gì sơ suất”.

Sau khi Thúy Hà Thần nữ mất, quan hệ của Thanh Yến và Chung Sơn Đế Quân càng lúc càng tồi tệ. Mãi đến ba ngàn năm trước, Huyền Minh Đế Quân đến núi làm khách, vừa mắt Thanh Yến mà lại có lòng muốn hóa giải hiềm khích giữa hai cha con nên nhận Thanh Yến thành đệ tử của mình, dẫn người đến Thiên Bắc.

Nhưng Tiểu long quân quá nhẫn tâm, ba trăm năm không hề gửi tin tức về nhà, đúng là... Tề Nam không khỏi than thở. Lão thấy Huyền Ất vẫn vô tâm hớn hở liền khẽ chau mày, đột nhiên cất tiến hỏi: “Công chúa, ba ngàn năm trước Tiểu long quân đã bái Huyền Minh Đế Quân đến phương Bắc tiêu diêu tự tại, chẳng hay Công chúa có lòng muốn ra ngoài mở rộng tầm mắt giống ngài ấy không?”

Lão còn tưởng nhóc con này nhất định sẽ hân hoan nhảy nhót, nào ngờ nàng bỗng nở nụ cười: “Tề Nam, lão với phụ thân đang thông đồng sắp xếp phiền phức gì cho ta vậy?”

Tề Nam ngạc nhiên, “Công chúa không muốn đi ra ngắm thế gian ở bên ngoài Chung Sơn sao? Hơn nữa đây là con đường mỗi Thần tộc trẻ tuổi đều nhất định phải bước, chờ đến khi người năm vạn tuổi thì người nào có thể tiếp tục lêu lổng mỗi ngày, người nhất định phải có được chức vụ trong Thần giới, bằng không người sẽ phải chịu tội lưu đày đến trần gian”.

Huyền Ất ngáp một cái, khó có hôm nàng phải xa nhà như hôm nay, nàng buồn ngủ mất rồi.

“Ta muốn đi ngủ.” Nàng dụi mắt bước xuống bậc thang, “Tề Nam, nếu lão có tin của Thanh Yến thì nhất định phải báo cho ta biết ngay nhé.”

Tề Nam hết cách với thái độ muốn gì làm nấy của nàng, vội la lên: “Công chúa! Bái sư là chuyện đứng đắn! Người phải chọn một vị tiên sinh! Lão đã mang danh sách tới rồi đây!”

Huyền Ất xua tay, hững hờ nói: “Các người cứ sắp xếp đi, ta thì sao cũng được.”

Các người cứ sắp xếp đi, ta thì sao cũng được. Lần trước nói chuyện Phù Thương Thần quân với nàng, nàng cũng đáp lại câu này.

Tề Nam hơi nhức đầu, sợ rằng lão vĩnh viễn cũng không hiểu được trong đầu vị Tiểu công chúa này rốt cuộc đang chứa thứ gì.