Những người hầu chăm lo hoa ở chốn này trông thấy họ lập tức cung kính khom lưng mở cửa ra, bên trong vườn vô số Mẫu Đơn đang đón gió, quyến rũ nở rộ, nơi thì tím, nơi thì hồng tựa như ráng chiều phủ gấm, mà ở giữa đài lưu ly cô độc chỉ có duy nhất một cây Mẫu Đơn, đóa hoa to bằng bàn tay nhưng có tầng tầng lớp lớp tới mấy ngàn lượt cánh. Đóa hoa có màu sắc trong suốt như sương, trên cánh tựa thủy tinh hiện lên vô vàn đường gân tinh tế thanh mảnh, màu tựa ngọc bích. Đây chính là Mẫu Đơn Bà Sa vạn năm mới nở một lần.
“Đóa hoa mẫu đơn kia xinh đẹp quá.”
Huyền Ất khen ngợi một câu rồi chợt nâng tay, tay áo dài bằng tơ lụa đẹp đẽ quý giá chậm rãi trượt xuống, để lộ ra cánh tay trắng muốt thon dài, giống như đang có ý định hái đóa mẫu đơn quý giá này xuống.
Người hầu chăm sóc cho hoa kinh hoàng biến sắc, vội vã la lên: “Không được đâu Công chúa!”
Huyền Ất ngạc nhiên hỏi: “Tại sao lại không được?”
Phù Thương sau lưng đột nhiên mở miệng, tiếng nói lạnh như băng: “Mẫu Đơn Bà Sa là linh căn của trời đất, ba vạn năm mới nở hoa được một lần, Công chúa há có thể vì chút lòng riêng mà nỡ hủy hoại nó”
Sóng mắt Huyền Ất lay động, dường như lòng nàng cảm thấy hơi uất ức, cất tiếng nhỏ nhẹ cãi rằng: “Nhưng mà thϊếp thân thích nó thì đó là phúc của đóa hoa này, linh căn của trời đất sao có thể so sánh với Chung Sơn Chúc Âm thị...”
Phù Thương chẳng chờ nàng chậm chạp nói hết câu đã lùi chân về sau mấy bước, chắp tay hành lễ chào nàng, “Ta còn có việc, không thể ở lại cùng Công chúa, xin cáo từ.”
Nói xong, chàng chẳng chờ nàng đáp đã phất áo bỏ đi.
Huyền Ất không nhúc nhích, cánh tay giơ lên vẫn dừng sững giữa không trung, ngón tay mảnh khảnh chỉ còn mấy phân là chạm tới cánh đóa hoa xinh đẹp. Người hầu chăm sóc cho hoa đứng bên sợ hãi hốt hoảng, liên tục cầu xin: “Mong Công chúa nương tay thương xót! Đây là đóa hoa mà Hoa Hoàng đại nhân vô cùng yêu thương!”
Một lát sau cánh tay của Huyền Ất khiến người ta khϊếp đảm hãi hùng cuối cùng cũng chậm rãi thu lại, nàng ung dung sửa tay áo, bỗng nhiên nở nụ cười mỉm với người hầu chăm sóc hoa vừa sống sót qua khỏi cơn tai nạn: “Mẫu Đơn Bà Sa quả danh bất hư truyền, đáng tiếc thật”.
Ba chữ “đáng tiếc thật” của nàng khiến cho người hầu chăm sóc hoa toát ra mồ hôi lạnh, vị Tiểu Công chúa này lại đã bắt đầu nhàn tản ung dung thưởng thức những đóa Mẫu Đơn khác trong vườn. Chuyện Phù Thương Thần quân phất tay áo bỏ đi như chẳng hề ảnh hưởng tới nàng, nàng chẳng những không cảm thấy xấu hổ mà còn ngắm nghía mỗi loại hoa thêm một lần nữa mới chậm rãi nâng chân bước ra khỏi vườn.
Đám chư thần đang đứng canh ngoài cửa rình coi bỗng tan tác như ong vỡ tổ, kẻ thì tiếp tục gẩy đàn, người thì tiếp tục khiêu vũ, mỗi tội màn ca múa của họ có chút miễn cưỡng không bình thường.
Tất cả ánh mắt chốn đây đều lén lút giằng co trên người công chúa nhỏ, ngóng trông tìm được manh mối trên gương mặt nàng. Nhưng thật khổ thay, vị Công chúa cao quý đây được dạy dỗ quá chuẩn mực, nét mặt nàng bình tĩnh đến đáng sợ, có lẽ cho dù bị kim đâm vào người thì nàng cũng sẽ chẳng tỏ ra dao động.
Đám tùy tùng dài dằng dặc của nàng lần nữa xếp thành hàng thành lối hệt như lúc mới tới nơi, mang theo khí thế kinh người lên đường rời đảo tiên để lại một đám thần tiên ríu ríu náo loạn, hăng hái buôn chuyện xảy ra vừa rồi mãi không thôi.
Chiếc xe vàng lộng lẫy sang trọng xuyên qua giữa biển mây, Huyền Ất nhặt một trái ô mai ướp vừa đúng vị trong chiếc tráp ngọc trên tay tiên nữ theo hầu. Vừa bỏ vào trong miệng, hương vị chua chua ngọt ngọt khiến nàng vui sướиɠ “Ồ” lên một tiếng.
Thoáng cảm nhận được tâm trạng của nàng không tồi, tiên nữ bên cạnh dè dặt cất tiếng hỏi: “Công chúa, hôm nay gặp được Phù Thương Thần quân, người cảm thấy thế nào vậy?”
Huyền Ất đang mải chăm chú thưởng thức quả ô mai kia, phải mất một hồi lâu nàng mới lên tiếng nói: “E là sự khó thành”.
Tiên nữ theo hầu lắp bắp kinh hãi: “Nhưng mà... chuyện lần này do Thiên Đế xe duyên...”
Huyền Ất vô tội nhìn lại nàng: “Năm nay chị bao nhiêu tuổi?”
Tiên nữ không hiểu ý nàng, chỉ đành thành thật đáp: “Dạ, hai vạn ba ngàn tuổi ạ”.
Huyền Ất dùng tư thế vô cùng đẹp đẽ nhả hạt ô mai ra ngoài, hững hờ nói: “Chị đã hai vạn ba ngàn tuổi mà còn chưa xuất giá, năm nay ta mới chỉ chín ngàn bảy trăm tuổi, sao phải vội vàng?”
Tiên nữ hoảng hốt lắp bắp trả lời nàng: “Sao nô tỳ có thể so sánh cùng với Công chúa được! Huống hồ phu nhân... Đế Quân đang vội vã muốn tìm nơi để Công chúa có chốn về”.
Huyền Ất không đáp lời, nàng xốc rèm che để mặc cho làn gió tiến vào thổi tung búi tóc tinh xảo.
“Trong xe hơi ngột ngạt”. Nàng bỗng nhiên mở miệng: “Dừng xe lại, ta muốn ra ngoài”.
Đội ngũ tùy tùng mênh mông cuồn cuộn chợt dừng lại, tiên nữ hầu cận còn có ý đồ định khuyên bảo nàng Công chúa nhỏ ngang ngược này: “Công chúa! Thân phận của người rất cao quý, sao người có thể xuất đầu lộ diện giống như đám Thần tộc tầm thường...”
Huyền Ất chẳng chờ nàng ta nói hết đã kéo mở cửa xe, làn sương mù bên ngoài lập tức bao phủ lên thân thể mảnh khảnh của nàng, cơn gió lớn lay động tung bay xiêm y đẹp đẽ quý giá, thoáng nhìn qua đã thấy vô cùng siêu phàm thoát tục.
“Ta là hậu duệ Long thần Chung Sơn Chúc Âm thị.” Nàng nhìn tiên nữ đứng ngồi không yên, thong thả lên tiếng.
Tiên nữ vội đáp: “Bởi vì thế nên Công chúa mới không thể...”
“Chị đã từng thấy rồng ngồi trên xe bao giờ chưa?” Huyền Ất chớp chớp mắt, thoáng chốc đã cưỡi gió bay đi, hoàn toàn mất dạng.