Hệ Thống Trẻ Em Hư

Chương 43: Rồng dữ

Đám bạn học trong phòng múa im lặng ngắm một màn này.

Dụ Tả Kim dường như phát hiện ra, đôi mắt vốn đang nhìn chằm chằm cuốn sách toán học nghiêng nghiêng liếc sang phía đám người. Đôi đồng tử của hắn đen sẫm giống như sơn động u ám, yên tĩnh lại nguy hiểm. Đám bạn học sợ tới mức lập tức rời tầm mắt đi, giả bộ mình đang rất bận rộn, bắt đầu chuyển động khắp căn phòng.

Vương Tiểu Minh đưa mắt nhìn ra xa, sợ hãi mình sẽ đối mắt với ánh mắt của hắn.

Bởi vì đạo cụ chưa tới nên phần luyện tập cảnh diễn công chúa đáng thương được đẩy về sau mà do hai vị diễn viên chính đều đang ở chỗ này nên họ dứt khoát sắp xếp diễn tập luôn phần vũ hội.

Lâm Hiểu Viên dùng bút chì bấm búi tóc lên, cầm kịch bản trên tay lật lật, "Anh Thịnh, chút nữa anh có phân cảnh phải diễn, mau đi thay quần áo đi".

"Cậu tự làm trước đi nhé, không biết làm thì để cách ra."

Dụ Tả Kim cầm bút chì bấm màu đen trong tay, Thịnh Uyên đứng lên đi vào trong phòng thay đồ.

Sân khấu kịch bình thường sẽ có người kể chuyện, những người kể chuyện có tính chuyên nghiệp cao sẽ làm tăng thêm màu sắc cho sân khấu, buff chồng buff phủ thêm cảm xúc cho bầu không khí nhưng trong loại hình sản phẩm ba không* của họ thì trách nhiệm của người kể chuyện chỉ để diễn viên không quên mất kịch bản phần kế tiếp. (sản phẩm ba không: không có chứng nhận chất lượng, không có nguồn gốc xuất xứ, không có nhãn hiệu)

Lâm Hiểu Viên: "Người kể chuyện chuẩn bị, trong lúc hoàng tử thay quần áo thì sắp xếp cảnh diễn xuất hiện của công chúa trước đi".

"Công chúa nghe theo lời người kể chuyện tiến vào giữa sân khấu".

Chử Vệ Thiên kéo váy đứng lên, đầu ngón tay của Dụ Tả Kim đè xuống phần cán lò xo của bút chì, đầu bút thu vào trong vỏ. Hắn nâng mí mắt lên, ánh mắt rơi xuống thân Chử Vệ Thiên.

Trong một căn phòng múa có hai con người, sắc mặt người này còn thối hơn người trước.

Người kể chuyện vào vị trí: "Ở một đất nước xa xôi có một nàng công chúa rất đáng thương".

Chử Vệ Thiên vác một đầu tóc vàng óng, hai cánh tay to khỏe xách làn váy đi tới giữa sân khấu.

Người kể chuyện: "Nàng ấy là em họ của công chúa Cố Luân Hòa Thạc, tên gọi Cố Luân Cường Tráng".

Chử Vệ Thiên: "Này!!!"

(*) Cố Luân công chúa – Hòa Thạc công chúa: phong hào của con gái Hoàng đế nhà Thanh. Trong tiếng Mãn Cố Luân có nghĩa là thiên hạ, Hòa Thạc có nghĩa là một phương. Cố Luân công chúa là phong hào thường được ban cho con gái của Hoàng Hậu, còn Hòa Thạc công chúa là phong hào thường được ban cho con gái của phi tần.

"Đúng, đúng, anh Chử, đúng là phản ứng này!"

Vương Tiểu Minh vỗ tay khen hay, tiện thể trấn an Chử Vệ Thiên: "Anh Chử, đây là điểm gây cười mấu chốt, đổi ai diễn cũng sẽ nói vậy, không phải nhằm vào riêng anh".

Chử Vệ Thiên chỉ có thể nghiêm cái mặt thối, khô khan đọc thoại: "Tôi là nàng công chúa đáng thương Cố Luân Cường Tráng".

Mặc dù toàn thân trên dưới hắn ta hoàn toàn không nhìn ra được chút đáng thương nào, thậm chí còn có thể dùng một cú đấm đánh bay mẹ kế và chị gái.

Người kể chuyện tiếp tục: "Tuy rằng nàng là công chúa cao quý nhưng cuộc sống không hề hạnh phúc. Bố mẹ nàng đã ly hôn, bố nàng tái hôn với người khác. Lúc mới đầu, mẹ kế và hai cô con gái riêng bà ta mang về còn biết giả bộ nhưng sau khi người bố ra ngoài mất tích, mẹ kế và hai cô chị liền đổi sắc mặt, thường xuyên ngược đãi công chúa".

Mẹ kế và các chị gái xuất hiện, ánh mắt độc ác nhìn sang phía công chúa.

Vương Tiểu Minh cầm kịch bản cuộn tròn thành ống giấy: "Dừng! Ánh mắt của mẹ kế và chị gái không được!"

Ba bạn học không hiểu lý do: "Không được ở chỗ nào?"

"Ánh mắt không đủ ác độc". Vương Tiểu Minh khoa tay múa chân. "Ánh mắt của các cậu vẫn chưa diễn tả đủ, không thể khiến người khác cảm nhận được nỗi hận và lòng ghen ghét với công chúa. Ác độc cay nghiệt thêm chút nữa đi nào! Phải tạo ra được ánh mắt hận không thể đạp công chúa xuống lòng bàn chân giẫm chết, ví dụ như..."

Cậu ta ghé sát vào ba người, nhỏ giọng thì thào: "Ví dụ như ánh mắt đại ca Dụ đang nhìn anh Chử ấy".

Ba cái đầu người không dám nhúc nhích, con mắt quay tròn liếc sang chỗ Đại Ma Vương. Trong chớp mắt ấy, cả người họ run rẩy, da gà nổi lên.

Đúng! Đúng là một ánh mắt ghen tị ác độc cay nghiệt đầy tự nhiên!

Ánh mắt này không cần dùng kỹ xảo, tất cả đều chứa chan tình cảm.

Không một ai ngờ rằng, một người ngoài cuộc như đại ca Dụ kia lại còn nhập vai hơn hẳn họ.

Chử Vệ Thiên luôn cảm thấy sau lưng mình lạnh lẽo, phần da thịt vùng gáy như bị dán khối băng lên. Hắn ta cúi đầu nhìn làn váy màu xanh lam bồng bềnh trên người mình.

Chẳng lẽ tại hắn ta đang mặc váy?!

Vương Tiểu Minh như mới nuốt được gan hùm mật gấu, đứng một bên cẩn thận quan sát Dụ Tả Kim từng li từng tí một.

Phù hợp!

Vô cùng phù hợp!

Sự đáng sợ trên người đối phương, gương mặt này, dáng người này!

Không diễn vai nào thì thật đáng tiếc!

Huống chi thanh danh người này cực nổi tiếng trong giới bất lương, nếu Dụ Tả Kim có thể nói giúp họ vài lời, số phiếu cuối cùng cho tiết mục của bọn họ có thể nâng lên một tầm cao mới.

Ánh mắt của Dụ Tả Kim nhìn Chử Vệ Thiên phức tạp như vậy, chứa đựng biết bao cảm xúc, ánh mắt phong phú đến thế!

Khi cặp mắt đen nhánh kia của hắn rơi xuống làn váy công chúa của Chử Vệ Thiên, rõ ràng! Rõ ràng có chứa đựng khát vọng khó diễn tả thành lời!!!

Trong đầu Vương Tiểu Minh chậm rãi nhô lên một dấu hỏi.

Chẳng lẽ trong lòng mỗi cậu trai mạnh mẽ đều có một giấc mộng công chúa?!

Đừng chỉ nhìn cái mặt thối muốn chết của Chử Vệ Thiên kia khi mặc váy, hãy xem hắn ta lén lút soi gương mất nửa ngày kia kìa.

Cửa phòng vũ đạo bị kéo ra, mấy cậu bạn học sinh thở hồng hộc xách đạo cụ chạy lên tầng năm đổ nhào vào sàn nhà, bên trong thùng lớn còn có rất nhiều váy công chúa và muôn vàn trang phục khác.

"Mẹ kiếp, Sách Toán Học, không phải ông bảo chỉ có đạo cụ thôi à?"

Vương Tiểu Minh đưa điện thoại di động tới, an ủi nỗi phẫn nộ của quần chúng nhân dân: "Mời mọi người uống trà sữa, cứ chọn tùy ý đi, tôi trả tiền".

Phần diễn của công chúa nhiều, trang phục cũng nhiều, trang phục trong thùng lớn quá nửa là váy của công chúa, loại váy nào cũng có, toàn bộ là số lớn nhất, đề phòng Chử Vệ Thiên nhét người không vào nổi.

Số lượng có thể đủ để anh Chử thi đấu cùng Noãn Noãn. (Kỳ tích Noãn Noãn: game Ngôi sao thời trang bản Trung).

Tầm mắt Dụ Tả Kim rơi xuống thùng quần áo kia.

Vương Tiểu Minh tìm đúng thời cơ, lăn vèo cái tới bên cạnh hắn.

"Đại ca Dụ".

Nét mặt cậu ta cố tỏ ra bình tĩnh nhưng trong lòng cậu ta biết, chân mình đã run đến độ muốn gãy xương.

Thực sự sợ hãi.

Dụ Tả Kim không phải một nhân vật dễ trêu vào, nghe nói trước kia hắn còn suýt gϊếŧ chết người ta nữa. Ai cũng sợ hãi trốn tránh thật xa nhân vật nguy hiểm này.

Lời đồn đại về hắn còn đi sâu vào lòng người hơn ấn tượng tiếp xúc của mọi người với chính bản thân hắn.

Dụ Tả Kim rời đôi mắt về phía cậu ta. Trong khoảng cách gần như thế, Vương Tiểu Minh mới phát hiện con ngươi hắn đen hơn người bình thường một chút cũng giống như chuyện có những người mang màu mắt nhạt bẩm sinh. Đôi mắt đen và nốt ruồi dưới mắt hắn bổ sung tác động lẫn nhau khiến nỗi sợ hãi và kinh hoảng trong lòng Vương Tiểu Minh tăng vọt. Áp lực vô hình khiến cho da đầu cậu ta tê dại, thậm chí đến hơi thở cũng như bị bóp nghẹt.

Cậu ta đột nhiên hối hận sao mình lại sang đây nhưng việc đã đến nước này thì cậu ta không thể lùi bước trở về được nữa. Cậu ta mở miệng mà đầu lưỡi giống như đã bị thắt nút: "Anh Dụ, không phải... Đại ca Dụ,..."

Vương Tiểu Minh vả tay vào miệng mấy cái, hít sâu một hơi: "Đại ca Dụ ơi, em thấy anh có hứng thú với trang phục của chúng em lắm, anh có muốn lên diễn một vai không?"

Dụ Tả Kim nhìn thùng váy công chúa, lại nhìn Chử Vệ Thiên.

Không đồng ý cũng không từ chối.

Năm phút sau, Dụ Tả Kim mặc bộ đồ rồng dữ màu xanh lá cây đứng trước gương.

Dụ Tả Kim:...

Bởi vì kinh phí có hạn mà đồ của rồng dữ muốn thuê những bộ cực kỳ chân thực phải tốn đến mấy ngàn, không giống với đám trang phục công chúa và các vai diễn còn lại cộng vào giảm giá chỉ tốn có mấy trăm, cho nên bên nhóm họ đã thuê bộ đồ một chú rồng hoạt hình.

Gương mặt Dụ Tả Kim lộ ra khỏi cái miệng của con rồng dữ, tuy rằng hàng chỉ là hàng hoạt hình nhưng sau khi mặc quần áo đội mũ trùm lên đã vượt quá hai mét, có thể xem là một quái vật khổng lồ.

Vương Tiểu Minh đứng bên nịnh nọt, xoay tới xoay lui: "Ôi, đại ca Dụ cực kỳ phù hợp với vai diễn này luôn, em đã phải lòng anh mất rồi".

Dụ Tả Kim mặc bộ đồ rồng dữ này quả thật không tệ, mặc dù bộ đồ theo phong cách đáng yêu nhưng khi nó được Dụ Tả Kim mặc lên thì vai diễn rồng dữ không hề bị mất đi khí thế đáng sợ của rồng. Cộng thêm dáng dấp của hắn rất đẹp, hình tượng nhân vật cùng trang phục của hắn có độ tương phản lớn, trong thoáng chốc, hắn đã trở thành tiêu điểm của cả phòng tập.

Lúc mới mặc bộ đồ rồng dữ, gương mặt cứng đờ của Dụ Tả Kim đã xuất hiện nỗi kinh ngạc trong một chớp mắt.

Hắn nhìn bản thân mình trong gương, Chử Vệ Thiên chẳng biết sợ chết là gì đứng ngay gần đó, hai bên hình thành sự đối lập, sắc mặt Dụ Tả Kim càng đen tợn.

Oán hận trên người hắn tỏa ra không khác gì ác quỷ, sự vật trong bán kính nửa mét quanh hắn tựa như đã mất đi sắc màu.

Vương Tiểu Minh hiển nhiên còn chưa ý thức được nỗi nguy hiểm, cả người đắm chìm trong niềm vui sướиɠ.

Phân cảnh rồng dữ bắt công chúa đi cần vai diễn rồng phải vác công chúa. Chưa nói đến diễn viên đóng vai rồng mặc trang phục diễn gây bất tiện cho hành động như thế nào, chỉ phóng mắt nhìn khắp ban Văn Nghệ cũng không tìm được ai có thể vác Chử Vệ Thiên lên.

Năm học lớp 11, Chử Vệ Thiên từng luyện tập thể thao, hắn ta mặc đồ của công chúa vào liền biến thành một nàng Barbie Kim Cang, ai mà vác hắn lên chắc mạng cũng bay mất quá nửa.

Nhưng bây giờ mọi thứ đã không còn quan trọng.

Cậu ta tìm được người rồi.

Đại ca Dụ! Quá phù hợp!

"Đại ca Dụ, anh quá phù hợp với vai diễn này! Anh mà lên sân khấu sẽ khiến tất cả mọi người mê mệt".

Vương Tiểu Minh thỏa mãn ngẩng đầu, đối diện với gương mặt lạnh muốn gϊếŧ người của Dụ Tả Kim.

Vương Tiểu Minh: Nguy hiểm!

Cậu ta sợ hãi suýt chút nữa đã ngã đập mông xuống sàn nhà. Hồi trước lúc làm văn, Vương Tiểu Minh rất thích sử dụng thành ngữ đại hỷ đại bi, cảm thấy tình cảm trong câu thành ngữ đó rất phong phú. Nhưng giờ phút này đây cậu ta âm thầm thề thốt, sau này cậu ta sẽ không bao giờ sử dụng nó nữa.

Bởi vì thành ngữ này đang hiện diện ngay trên người cậu ta.

Mà cảm xúc đâu chỉ có phong phú.

Sau lưng cậu ta gần như ào một cái – toát ra một đống mồ hôi lạnh.

"Đại... đại ca Dụ, nhân vật nào cũng phù hợp với anh, em chỉ định để anh thử nhân vật này trước".

Nét mặt Dụ Tả Kim không thay đổi.

"Đương nhiên cũng có rất nhiều nhân vật khác để anh chọn lựa".

Lúc này cánh cửa phòng học múa lại được kéo ra, Thịnh Uyên cùng một thân trang phục hoàng tử rực rỡ xuất hiện.

Người đẹp vì lụa, ngựa tốt vì yên.

Thật Nỗ Lực ngắm ký chủ của mình.

Thịnh Uyên hiện giờ đã trông giống người hơn rồi.

Trong căn phòng múa vang ra tiếng cảm thán kinh ngạc nho nhỏ, trang phục hoàng tử màu trắng hoa văn vàng kim, sau lưng khoác áo choàng đỏ đã tôn lên nét đẹp cao quý hoàn mỹ của Thịnh Uyên. Mái tóc của cậu cũng đã được xử lý qua, trông cực kỳ sang trọng.

Thịnh Uyên vừa vào cửa liền chú ý tới Dụ Tả Kim đang đứng chung một chỗ với Vương Tiểu Minh.

Đôi mắt đẹp đẽ của cậu nhìn về phía hắn. Bình thường khí chất của Dụ Tả Kim vốn luôn từ chối người khác từ xa vạn dặm, lạnh đến độ như vác cái tủ lạnh ở trên lưng. Hiện giờ hắn mặc vào bộ đồ của rồng dữ lại có vẻ khiến hắn trở nên thân thiện hơn một chút.

Dụ Tả Kim bị cậu ngắm nghía, yết hầu nhấp nhô.

Thịnh Uyên mặc lễ phục sang trọng, trông cậu hiện giờ thật sự giống với một hoàng tử nhỏ của quốc gia nào đó, lộng lẫy hệt viên ngọc quý.

Hình ảnh của Thịnh Uyên hoàn toàn bị tách khỏi hoàn cảnh quanh cậu, cả người đều như đang lấp lánh ánh sáng.

Dụ Tả Kim nhìn chằm chằm vào cậu, mắt không thèm chớp.

Thịnh Uyên vòng qua sau lưng hắn, giơ tay xách cái đuôi khổng lồ của bộ đồ rồng dữ đang phủ trên mặt đất, cảm thấy rất thú vị.

Không nói thì thôi, đã nói rồi thì phải khen sờ rất dễ chịu.

"Bộ đồ này hợp với cậu lắm".

Hai mắt cậu cong cong.

Dụ Tả Kim đã hoàn toàn không nghe thấy lời nào nữa, giống như có ai đó đã tháo bỏ bộ phận máy bên ngoài của ốc tai điện tử trên tai hắn đi. Hắn chỉ còn nghe được hai chữ "phù hợp" trong miệng Thịnh Uyên.

Lâm Hiểu Viên gọi: "Anh Thịnh, đến nhận kịch bản".

Thịnh Uyên lưu luyến không rời bỏ cái đuôi của rồng dữ xuống, Vương Tiểu Minh xách theo quần áo, người đầy mồ hôi run lẩy bẩy tiếp tục nói lời ban nãy.

"Đại ca Dụ, bên em còn rất nhiều nhân vật để anh lựa chọn".

"Em cởi bộ đồ này hộ anh trước, chúng ta thử vài nhân vật khác nha".

Bộ đồ rồng dữ khó cởi ra, Vương Tiểu Minh nâng tay đến định giúp thì Dụ Tả Kim đã tự bảo vệ cái đầu rồng, nét mặt không hề thay đổi bảo với cậu ta: "Chọn vai này".