Nhưng thực ra là Tôn Diệc Chi không hề hay biết hai đứa trẻ này ngày nào cũng đánh nhau, trên giường, sàn nhà, trong hố bùn, mọi nơi đều trở thành chiến trường đánh nhau; móng tay, răng, nắm đấm mọi thứ đều có thể trở thành vũ khí.
Những đứa trẻ hay đánh nhau sẽ biết rõ, một cái bạt tai chính là một loại vũ khí yếu nhất, còn móng tay và răng thì lực chắc và khỏe hơn nhiều.
Mà trong mỗi cuộc chiến, người chiến thắng sẽ có được cả thiên hạ, nói đơn giản là, bạn muốn đấm ai thì trước hết phải đè họ xuống dưới thân mình, dù hắn có đấm mạnh đến đâu thì cũng không thể lật lên được.
Cam Đường cưỡi trên người Cam Ti, dùng móng vuốt cào lên khuôn mặt trắng trẻo xinh xắn của hắn, Cam Ti cũng không phải cũng không phải đèn cạn dầu, liền dùng răng cắn vào cổ tay Cam Đường, miệng Cam Đường kêu lên tiếng đau đớn.
Cam Ti nhân cơ hội lật đổ Cam Đường,liều mạng nắm lấy bím tóc của cô trực tiếp giật một nắm ra. Tên khốn này sau đó liền bật khóc nức nở đi tìm người cáo trạng.
Cách giáo dục con cái của Tôn Diệc Chi rất đơn giản và thô bạo, không quan tâm là lí do gì mỗi người đều bị đánh 50 roi lớn, mỗi lần Cam Đường đều bị đánh nhiều hơn tên nhóc chết tiệt kia mấy roi, bởi vì cô là chị, gánh vác trách nhiệm lớn hơn.
Hai đứa trẻ quỳ cạnh nhau, run rẩy vươn bàn tay nhỏ bé ra, mỗi khi Tôn Diệc Chi dùng chổi đánh vào, đều phát ra tiếng nức nở.
Lần này, Cam Đường lại bị đánh thêm hai roi.
Cam Ti lại khóc lớn, Cam Đường không khóc, chỉ chớp chớp mắt, nước mắt rơi xuống như sợi tơ bị đứt, trong mắt lại chứa đựng tia ánh sáng hỗn độn, tia ánh sáng đó vừa chứa sự căm ghét Cam Ti, vừa chứa sự không phục với Tôn Diệc Chi.
Tôn Diệc Chi khi nhìn thấy ánh mắt ấy, cơn giận đã nguôi ngoai giờ lại trỗi dậy.
Bang, bà ta lại đánh vào lòng bàn tay cô.
“ Con biết sai chưa?”
Đôi mắt của Cam Đường đỏ bừng, nhìn thẳng vào mắt Tôn Diệc Chi, nói một cách dứt khoát:
“ Con không sai.”
Cam Ti bình thường giỏi nhất là giả vờ ngoan ngoãn nhút nhát, lần này không biết là vì sao, có lẽ do Cam Đường ảnh hưởng, cũng cứng đầu nói:
“ Con cũng không sai.”
Trong mắt của Tôn Diệc Chi thì đây chính là đang làm loạn, bà cầm hai ván giặt đồ đều ném xuống đất.
“ Hôm nay nếu không nhận sai thì cứ quỳ đừng đứng dậy.”
Cam Ti dù sao vẫn còn nhỏ, mới quỳ 10 phút đã nước mắt lưng tròng đầu hàng:
“ Mẹ, con biết sai rồi, con sẽ không bao giờ đánh nhau với chị nữa.”
Tôn Diệc Chi liền kéo Cam Ti đứng dậy nhìn Cam Đường đang quỳ.
Cam Đường quỳ ở đó không nói một lời, sự bướng bỉnh hiện rõ trên khuôn mặt cô.
Tôn Diệc Chi ở bên cạnh cũng kéo chiếc ghế đến bên, ngồi đó nhìn Cam Đường quỳ.
Cam Ti ở một bên cũng chọn một chiếc ghế dài nhỏ ngồi xuống, giật giật góc áo của Tôn Diệc Chi nói:
“ Mẹ, mau xem chân con này, vết sẹo này thật xấu xí.”
Tôn Diệc Chi liếc hắn một cái:
“ Qua một lúc vết sẹo đó sẽ mờ đi thôi, con có đói không, mẹ cho con chút tiền ăn vặt đi mua bánh quy ăn.”