Có lẽ trong mắt Lương Sư Tư, cô đã trở thành trà xanh cao cấp giật bạn trai của người khác rồi.
"Chắc chắn cậu ta cố ý." Hàng Uyển Uyển nổi giận, vén tay áo lên đi tìm Lương Sư Tư: "Tớ đi nói cho cậu ta biết rằng những thứ kia cậu không biết gì cả."
Cam Đường kéo tay cô ấy: "Cậu ta không ưa tớ, những thứ kia thì liên quan gì." Cô nói được một nửa thì bỗng dưng có hơi nhức đầu, bèn xoa hai huyệt thái dương: "Sau này tớ tìm cơ hội nói rõ với cậu ta."
Hàng Uyển Uyển không chỉ tức giận vì chuyện đó, cô ấy mơ hồ cảm nhận được Cam Đường bị rút trúng hai lần chắc chắn do Lương Sư Tư động tay động chân, nếu không làm gì thì Cam Đường sẽ bị rút thêm lần thứ ba.
Hàng Uyển Uyên nhanh chóng cầm điện thoại của Cam Đường lên, gửi thay cô hai tin nhắn ngắn, báo địa chỉ và tình huống Cam Đường đang bị chuốc say, ngoài miệng không khỏi oán giận: "Cậu sợ cái gì chứ, sau này có chuyện gì thì cứ nói thẳng cho Hà Cố là được rồi mà."
Cam Đường hơi nhíu mày, dường như đang suy nghĩ về cái tên Hà Cố này, sau đó cô gằn từng chữ một: "Không phải Hà Cố."
"Không phải Hà Cố."
Vậy thì tức là có một người như vậy tồn tại, Hàng Uyển Uyển hoảng hốt sinh ra một trực giác kỳ lạ, Cam Đường nói như vậy, như thể đang tự nói với chính mình.
Chỉ cần hỏi tiếp, chắc chắn Cam Đường sẽ khai ra người kia là ai, chuyện này giống như một nghi thức diễn ra theo quy trình sẵn có.
Hàng Uyển Uyển đang do dự không biết có nên hỏi tiếp hay không, Cam Đường bỗng nhiên nắm lấy cổ tay cô ấy, ngón tay Cam Đường lạnh lẽo dùng lực bóp khiến cô ấy có hơi đau: "Chu Chí Minh không phải là người tốt, Uyển Uyển, cậu dừng lại kịp thời đi."
Hàng Uyển Uyển không muốn nghe cô nói những lời này, theo bản năng phản bác: "Cậu không chú ý đến cậu ta, dựa vào cái gì mà dám kết luận cậu ta tốt hay không tốt?"
Cô ấy nói như thế là đang muốn Cam Đường đừng tiếp tục nói nữa.
Nếu là Cam Đường bình thường chắc chắn sẽ rất biết điều, nhưng trong mắt Cam Đường lúc này chỉ sáng lên một cách đáng sợ: "Dựa vào chuyện tớ có một đứa em trai nhỏ hơn ba tuổi, dựa vào chuyện tớ hiểu rõ đàn ông hơn cậu, bọn họ đều từ một đứa trẻ ngoan ngoãn lớn lên trở thành một tên chó, bọn họ ngây thơ, chậm chạp, nhu nhược, hèn yếu theo thói quen tìm hơi ấm của mẹ trên người phụ nữ, rồi dùng tuổi tác để đùn đẩy trách nhiệm tình cảm sang người lớn hơn một cách vô cùng hợp lý... Uyển Uyển, nếu cứ tiếp tục, cậu sẽ là người đau khổ."
Hàng Uyển Uyển theo bản năng thốt lên: "Tiểu Ti nhà cậu không phải người như vậy."
"... Cậu hiểu Cam Ti được bao nhiêu chứ."
Nói xong những lời này, Cam Đường chống tay lên trán, hơi nhắm mắt: "Xin lỗi, Uyển Uyển, tớ hơi say, cậu đừng để tâm mấy lời tớ nói."
Hàng Uyển Uyển cũng cười: "Tình bạn của hai ta đã bao nhiêu năm rồi, làm sao tớ giận cậu vì chút chuyện nhỏ như vậy chứ, Đường Đường, những gì cậu nói thật ra tớ đều biết hết, nhưng lòng người không thể bị lý trí kiểm soát, nếu đã bị lý trí kiểm soát thì còn gì là tình cảm nữa."
Thật ra cô ấy cũng nhìn ra Cam Đường đang không vui. Có người lợi dụng say rượu để kiếm cớ ngông cuồng, cũng có người dùng rượu để duy trì sự tỉnh táo, cho dù lộ ra một chút buồn bã cũng có thể cẩn thận che giấu.
Dáng vẻ bây giờ của Cam Đường còn khổ sở hơn một người đang khóc lóc thảm thiết. Nhưng mà khổ sở này cũng chỉ giới hạn ở một mình Hàng Uyển Uyển, ánh đèn rực rỡ ngăn cách các chàng trai và các cô gái thành những khu riêng biệt, có tiếng cười vui, tiếng la ó, tiếng ồn ào vang lên không ngừng nghỉ.
Ngay cả Hàng Uyển Uyển cũng khó để đồng cảm được với loại khổ sở này.
Cồn rượu quấy phá trong cơ thể, Cam Đường đỡ đầu, một lúc sau, ý thức của cô rơi vào hỗn loạn.
Cô không thích uống say, cái loại cảm giác ý thức lơ lửng vô định lúc lên lúc xuống phảng phất tựa như cám dỗ mê hoặc, kéo cô xuống một vùng hỗn loạn và mơ hồ.
Không biết vì sao trong đầu cô hiện ra một hình bóng nho nhỏ, đội một cái mũ vàng nhỏ, giọng nói mềm mại nhưng có vẻ hung hăng.
"... Chị mới không phải là chị của em."
Đó là khi cô lên sáu tuổi, lần đầu tiên trong đời gặp gỡ Cam Ti.