Cam Đường nhìn sắc mặt của Hàng Uyển Uyển, suýt nữa buột miệng nói ra một câu, nhưng sau đó đã bị cô đã kịp thời kìm nén.
Sau khi uống qua ba lần rượu, người nhà kia của cô Trương đến đón, nhìn qua có vẻ là một người đàn ông tốt, không phải bởi vì đã tuổi trung niên nhưng vóc dáng vẫn chuẩn và quần áo chỉnh tề, mà là vì ánh mắt ông ấy nhìn cô Trương tràn đầy tình yêu.
Bọn học sinh la ó đòi hai người họ phải nán lại uống một chén rượu giao bôi, người đàn ông chỉ mỉm cười liếc qua đám người, phong thái điềm tĩnh không giận mà vẫn uy trong chớp mắt đã trấn áp được đám đông ầm ĩ.
Trong đám học sinh la ó có rất nhiều nữ sinh trẻ trung đáng yêu nhưng người đàn ông không thèm nhìn lấy một cái, chỉ đứng ở giữa đám nam sinh cụng rượu với bọn họ, dặn dò họ đừng uống quá nhiều để còn chăm sóc các bạn nữ, sau đó liền đỡ cô Trương đi.
Quản sự vừa đi, tình cảnh liền mất kiểm soát. Bọn họ đều là những người trẻ đang độ tuổi đôi mươi, có rất nhiều người có tình cảm với nhau nhưng không dám buông bỏ thể diện để nói ra lòng mình, cuối cùng hiện trường biến thành trò chơi thật hay thách.
Cam Đường trước giờ không thích tham gia mấy cái hoạt động này, muốn chuồn vội trước khi trò chơi bắt đầu, thế nhưng Hàng Uyển Uyển vừa uống xong mấy ly rượu trái cây liền bám lên người cô giống như con bạch tuộc.
"Cam Đường, đừng đi mà, một lát nữa tớ uống say cậu phải nghĩ... nghĩ cách, giúp tớ gọi điện thoại cho Chu Chí Minh, bảo cậu ta đến đón tớ."
Đây mới là mục đích chính của cô ấy, đáng tiếc là cho dù có người giúp thì người đó cũng không phải Cam Đường.
Cam Đường vừa nói đến đây thì bị Hàng Uyển Uyển ngăn lại.
"Không phải còn có Tiểu Ti sao, không phải bây giờ cậu ấy trở về từ kỳ nghỉ hè năm ba trung học sao, dù sao cũng còn cả đống thời gian, kêu cậu ấy tới đón cậu đi, lâu lắm rồi tớ không được bóp khuôn mặt nhỏ nhắn của cậu ấy đó."
Làm gì còn khuôn mặt nào nhỏ nhắn nữa, bây giờ đã trở thành một con quái thú khổng lồ rồi. Cam Đường tức giận nghĩ Cam Ti trong ấn tượng của Hàng Uyển Uyển chắc vẫn còn là một cậu nhóc học lớp sáu tiểu học. Từ khi hai người lên trung học, Hàng Uyển Uyển phải dọn đi xa theo gia đình, từ lúc đó chỉ có thể gặp những người bạn thời thơ ấu khi ở trường.
Ban đầu tụ họp một nhóm khoảng năm sáu chục người, bây giờ đã đi hơn hai mươi mấy người, chỉ còn lại một nửa, Cam Đường do dự một chút liền bỏ lỡ cơ hội rời đi.