Hai tay Phong Thư Ngâm gắt gao đặt trên thân cây, cố gắng chống đỡ, trong lòng lại toàn bất an cùng kinh ngạc. Theo tính toán của hắn còn mười lăm ngày, sao có thể phát tác nhanh như vậy?
Lần này so với hai lần trước càng thêm mãnh liệt, dòng nhiệt kia dọc theo tứ chi bách hài không ngừng bơi đi, mỗi một chỗ đều nhất định phải ăn sạch chân khí lưu chuyển trong kinh mạch.
Phong Thư Ngâm đối phó thứ này cũng coi như thuần thục, hắn kiệt lực ổn định thân thể, thao túng nội lực còn lại trong cơ thể không nhiều rút về trong đan điền, tận lực tránh xung đột với dòng nhiệt kia. Tuy nhiên, hiệu quả giống như muối bỏ biển.
Đổng tiên sinh đang luyện đan cho Kỷ Hành trong căn nhà phía trước, cách chừng hai trăm bước. Hắn phải... Đến đó...
Phong Thư Ngâm cố hết sức duy trì thần trí thanh tỉnh, cứng rắn nâng bước chân mềm nhũn bước đi vài bước, nhưng mà nhà cửa, cây cối trước mắt tựa như đều bị sương mù dày đặc bao vây, trở nên mơ hồ, nhìn không rõ, ngay cả Kỷ Hành đứng trước mặt hắn, dường như cũng có thêm mấy cái bóng, diện mạo trở nên mông lung...
Chờ đã, Kỷ Hành!
Ý thức Phong Thư Ngâm đột nhiên rõ ràng, thân thể lại rốt cuộc chống đỡ không nổi mềm nhũn ngã xuống, lại được Kỷ Hành đỡ lấy một phen.
Cổ họng hắn đau rát khô khốc hướng về phía Kỷ Hành hô: "Mau...dẫn ta đi tìm Đổng tiên sinh..."
Kỷ Hành ngồi trong thùng tắm, làm theo các bước rửa sạch toàn bộ cơ thể một lần, bao gồm cả cái đầu lộn xộn hiện tại. Đáng tiếc thiết bị trong nhà không thể mang tới, bằng không y có thể nối dây cập nhật hệ thống một chút, rồi bôi thêm một lớp dầu phòng hộ, y đã năm năm không tiến hành bảo dưỡng.
Tiến độ nhiệm vụ vẫn bằng 0, không thể tính toán chừng nào mới có thể trở về.
Kỷ Hành vừa dọn dẹp rác rưởi trong hệ thống, vừa lau khô cơ thể mặc quần áo.
Năng lượng còn lại 10% không thể lãng phí để sấy khô tóc, tùy ý giọt nước từng chút một rơi xuống.
Nhiệt độ nước trong thùng tắm giảm từ 44°C xuống còn 34°C, Kỷ Hành đang muốn khiêng thùng tắm cùng với quần áo bẩn ra ngoài, bỗng nhiên nghe thấy một tiếng rêи ɾỉ thống khổ truyền đến từ bên ngoài, âm sắc trùng khớp với Phong Thư Ngâm.
Kỷ Hành buông thùng tắm xuống, xoay người mở cửa, liếc mắt một cái liền thấy Phong Thư Ngâm. Nhân loại đi về phía y vài bước, cơ thể lảo đảo ngã xuống.
Kỷ Hành bước qua một bước dài, một tay đỡ lấy hắn, tay kia đặt trên trán hắn. Nhiệt độ cơ thể lên đến 41 °C, đối với nhân loại rất nguy hiểm.
"Cậu bị sốt cao, rất nghiêm trọng." Kỷ Hành nói với hắn.
Phong Thư Ngâm hai mắt mông lung tựa vào trong ngực y, như không nghe thấy lời y nói, chỉ có giọng nói khàn khàn vang lên: "Mau, dẫn ta đi tìm Đổng tiên sinh..."
Phải, con người bị bệnh nên tìm bác sĩ. Kỷ Hành gật đầu, một tay ôm bả vai hắn, một tay vòng qua đầu gối của hắn, ôm người lên.
Bước chân của y rất lớn, tốc độ cũng cực nhanh, ngắn ngủi 10 giây đã đến nhà trúc Đổng Kính Chi ở.
Trước nhà trúc của Đổng Kính Chi cũng trồng hai cây hạnh, cành lá tươi tốt, quả trĩu nặng.
Chỉ là cửa phòng đóng chặt, bên trong không truyền ra bất kỳ động tĩnh gì.
Kỷ Hành đỡ Phong Thư tiến lên gõ cửa, ngón tay vừa chạm vào cửa phòng đã bị một lá chắn vô hình bắn trở về.
Y nghiêng đầu nhìn về phía Phong Thư Ngâm, thấy hắn đầy mồ hôi, ánh mắt đỏ lên, thân thể sốt cao không lui, run rẩy không ngừng, gân xanh trên mu bàn tay nhô lên, phán định có dấu hiệu phát cuồng.
Một tay Kỷ Hành dùng sức đè Phong Thư Ngâm vào trong ngực, kiềm nén giãy dụa của hắn, sau đó tăng âm lượng, hướng về phía cửa phòng trước mặt hô: "Đổng tiên sinh, Phong Thư Ngâm sinh bệnh, rất nghiêm trọng! "
Một tiếng qua đi, trong phòng trúc không có đáp lại, Kỷ Hành lại bật lớn âm lượng hô một tiếng.
Tuy nhiên, bên trong nhà trúc vẫn không có động tĩnh.
Câu thứ ba của Kỷ Hành không kêu lên, bởi vì y phát hiện Phong Thư Ngâm tựa như ngừng run rẩy, chỉ là thân thể không giãy dụa như vừa rồi, ngược lại tựa vào người y ngoan ngoãn cọ tới cọ lui.
"Ngoan ngoãn" là từ Kỷ Hành học được từ A Bảo, dùng để hình dung tình huống trước mắt cực kì chuẩn xác.
Chỉ có một điểm khác với miêu tả của A Bảo, y cúi đầu nhìn về phía bụng dưới Phong Thư Ngâm, nơi đó có một thứ gì đó cứng rắn, đâm vào đùi y...
"Cảnh báo! Có hiềm nghi dâʍ ɭσạи quấy rối, thỉnh chấm dứt hành vi này ngay lập tức. "
Nhưng mà nhân loại trước mặt y vẫn làm theo ý mình, giống như hoàn toàn không nghe thấy y nói cái gì.
Kỷ Hành đành phải tăng âm lượng lên nói rõ lần nữa.
Decibel vượt qua khả năng thừa nhận của nhân loại hiển nhiên làm nhân loại trước mắt chấn động một chút, hắn ngẩng đầu, hai mắt có chút mê mang nhìn y, trên mặt ngoại trừ mê mang ra, còn có giãy dụa cùng thống khổ.
Tình trạng này hoàn toàn không phù hợp với bộ dạng con người bị bệnh và sốt trong hồ sơ. Nhưng mà năng lượng còn lại của y hiện tại hoàn toàn không đủ để kiểm tra kỹ lưỡng cho hắn.
Kỷ Hành đè tay sờ loạn của Phong Thư Ngâm trên người y, đang muốn hạ nhiệt cho hắn, cửa phòng trước mặt bỗng nhiên mở ra.
Đổng Kính Chi từ trong phòng trúc bước ra, vuốt râu hoa râm có chút bất mãn nói: "Ầm ĩ cái gì? Không biết ta đang luyện dược cho ngươi sao? "
Sau một khắc, ánh mắt của ông rơi xuống trên người Phong Thư Ngâm, có chút tức giận nói, "Đã nói tiểu tử này không nên vọng động dục niệm....thôi thôi!"
Ông nói với Kỷ Hành: "Mau, đỡ hắn vào. "
Kỷ Hành gật đầu, ôm Phong Thư Ngâm đi vào.
Gian phòng trúc này khá lớn, bên trong dùng hạt gỗ cỡ ngón cái xâu thành rèm ngăn thành ba gian. Dưới sự chỉ huy của Đổng Kính Chi, Kỷ Hành vén rèm bên trái lên, đặt Phong Thư Ngâm lên trên giường trúc ở trong.
"Dùng mảnh vải trói tay chân hắn lại, miễn cho..."
Đổng Kính Chi còn chưa dứt lời, Phong Thư Ngâm bị đặt trên giường bỗng nhiên bật dậy, đem Kỷ Hành đứng ở bên giường đặt ở dưới thân.
Giờ phút này hắn tựa như một dã thú nổi điên, cơ hồ không hề có lý trí tùy ý thú tính sai khiến, khuôn mặt tuấn mỹ kia vặn vẹo dữ tợn, hai mắt đỏ tươi, gân xanh nổi lên, lực đạo cực lớn đến nỗi đem mặt đất nện ra một cái bạch ấn.
Kỷ Hành mặc cho hắn đè lên, tùy ý hai tay hắn quơ loạn trên người mình, đối với một người máy mà nói, lực đạo như vậy cũng sẽ không tổn thương cơ thể của y.
Nhưng Đổng Kính Chi cũng không biết thân phận của Kỷ Hành, thấy Phong Thư Ngâm đã không còn thần trí, lực đạo căn bản không khống chế được chút nào, lo lắng hắn làm Kỷ Hành bị thương, đành phải bắn ra một đạo linh quang, bắn vào đầu Phong Thư Ngâm.
Dòng nhiệt bên trong thân thể Phong Thư Ngâm vẫn ngang ngược như cũ, dã man hung ác muốn ăn sạch nội lực còn sót lại của hắn, mà nội lực còn lại của hắn cũng đang phất cờ phản kháng, gắt gao ngưng tụ thành một khiêng kiên cố ở đan điền. Trong cơ thể hắn phảng phất biến thành chiến trường giữa hai phương, bị quậy đến long trời lở đất, lục phủ ngũ tạng đau nhức không thôi, làm hắn hận không thể đem thân thể xé thành mảnh nhỏ, còn tốt hơn chịu tra tấn này. Nếu chỉ là như vậy thì thôi, nhưng hết lần này tới lần khác độc này còn có công hiệu thúc tình, trong cơ thể nghiêng trời lệch đất, bụng dưới lại không thể tả, thúc giục hắn tìm một chỗ hung hăng phát tiết ra.
Trúng một kích Linh quang do Đổng Kính Chi phát ra, động tác Phong Thư Ngâm lập tức dừng lại, hai mắt đυ.c ngầu của hắn lóe lên một chút, dần dần có vài phần thanh minh, thần trí tuy rằng vẫn mơ màng như trước, nhưng cũng đủ để hắn thấy rõ tình huống trước mắt.
Khi nhìn thấy Kỷ Hành bị hắn đè dưới thân, xiêm y lộn xộn, trên người còn có mấy dấu vết rõ ràng, sắc mặt Phong Thư Ngâm trắng bệch, đại não thoáng chốc trống rỗng.
Mà lúc này, Kỷ Hành bắt lấy Phong Thư Ngâm đang tạm dừng trong chốc lát, hai tay nắm chặt cổ tay Phong Thư Ngâm, ưỡn người từ trên mặt đất lật lên, đồng thời lại một lần nữa mang Phong Thư Ngâm về giường.
Động tác này mười phần nhanh chóng, ngay cả trong mắt Đổng Kính Chi cũng không khỏi xẹt qua một tia tán thưởng, nhìn thấy tay chân Kỷ Hành đè trên người Phong Thư Ngâm, đem tất cả động tác của hắn đều áp chế, lập tức quăng ra mấy sợi dây thừng," Mau, trói người lại, miễn cho hắn lại bị độc tố che đậy tâm trí. "
Lúc này đây bởi vì ý thức Phong Thư Ngâm đã có vài phần thanh tỉnh, đồng thời kiệt lực khống chế chính mình không giãy dụa nữa, quá trình Kỷ Hành trói hắn vô cùng thuận lợi.
Phong Thư Ngâm đã bị trói lại, Kỷ Hành lại kéo chăn bông không biết đang làm cái gì, mà Đổng Kính Chi cũng không có thời gian nhìn nhiều, ông không nghĩ tới tiểu tử này đột nhiên phát tác, rất nhiều thứ còn chưa chuẩn bị tốt, liền nói: "Trước tiên ngươi giúp hắn giải tỏa ra, ta đi phối thuốc. "Dứt lời, ông trực tiếp vén rèm lên đi ra ngoài.
Đầu dù sao cũng là chỗ trí mạng của cơ thể con người, Đổng Kính Chi tuy rằng dùng một chút linh lực gọi lại thần trí Phong Thư Ngâm, nhưng cũng không dám dùng nhiều, nhất là Phong Thư Ngâm hiện tại chỉ là phàm nhân, bởi vậy Phong Thư Ngâm tuy rằng cực lực duy trì thanh tỉnh, nhưng kỳ thật vẫn hôn hôn trầm trầm, ý thức bồi hồi bên cạnh vực sâu.
Phạm vi hắn nhìn thấy càng ngày càng nhỏ, Đổng Kính Chi nói cái gì cũng không nghe rõ, lại mơ mơ hồ nhìn thấy Kỷ Hành cởϊ qυầи áo của mình.
Khi một bàn tay mang theo chút lạnh lẽo đυ.ng phải thứ kia, Phong Thư Ngâm cả người run lên, cơ hồ lập tức thanh tỉnh vài phần.
Hắn rụt về phía sau, thở hổn hển nói: "Không cần..." Nhưng mà hai tay hai chân của hắn đều bị trói, cái giường trúc này cũng chỉ lớn như vậy, có thể rụt đến lúc nào?
Kỷ Hành nghe hắn nói không cần, có chút nghi hoặc nhìn hắn, xiêm y nhân loại phản chiếu trong mắt y nửa mở, tóc mai ướt đẫm, khuôn mặt tuấn mỹ trắng nõn đã thay đổi màu sắc, Kỷ Hành có thể nhìn thấy cổ và lỗ tai hắn cũng trở thành màu hồng giống như khuôn mặt.
"Tại sao không cần? Bác sĩ nói cậu cần điều trị. Xin vui lòng làm theo lời khuyên của bác sĩ. "Dứt lời, Kỷ Hành nhìn Phong Thư Ngâm hơi mở to hai mắt, có vẻ mê mang lại giãy dụa, phán định ý thức bệnh nhân không tỉnh táo, không có biện pháp tự lo cho mình, vì thế không để ý đến hắn đang lùi bước, trực tiếp ra tay.
Kỷ Hành ngồi ở mép giường, xem ghi chép trong kho tư liệu, động tác tay trái một bên dựa theo ghi chép, đồng thời đình chỉ vận hành hệ thống nhiệt độ tay phải.
Y vốn là một cỗ máy lạnh như băng, vì che dấu thân phận đem nhiệt độ bên trong cơ thể điều chỉnh thành 36° giống như cơ thể con người, hiện tại y dừng hệ thống nhiệt độ tay phải, bàn tay trước đó còn ấm áp kia rất nhanh chậm rãi lạnh xuống.
Sau khi tắt hệ thống nhiệt độ của tay phải, Kỷ Hành đặt tay phải lên trán Phong Thư Ngâm, ngón tay còn che mắt đối phương...
Tầm mắt bị che khuất, các giác quan trên thân thể cũng càng thêm rõ ràng. Thân thể Phong Thư Ngâm căng thẳng, hai tay nắm chặt, hắn không khống chế được ngẩng đầu lên, phát ra thở dốc kịch liệt...