Ngày thứ tư Phong Thả Ngâm dậy thật sớm. Trải qua ba ngày nghỉ ngơi và điều trị, tinh lực của hắn đã khôi phục hơn nửa, nội lực cũng đã khôi phục bốn phần. Vết thương trên người chỉ cần không bị nứt ra sẽ không gây ảnh hưởng gì đến hoạt động của hắn.
Đẩy ra cửa nhà trúc, Phong Thả Ngâm đứng ở phía trước gian nhà nhìn trái nhìn phải liền thấy Kỷ Hành đang nấu cháo trong phòng bếp đơn sơ.
Phong Thả Ngâm đến gần, liếc mắt nhìn vào trong nồi chỉ thấy là cháo trắng bình thường. Thật sự rất bình thường, ngay cả hành hoa và cải xanh cũng không có. Điều này khiến cho người nào đó hai ngày nay thèm thịt có chút buồn.
Hắn nhìn sơ qua phòng bếp nho nhỏ liền cảm thấy bên trong còn đơn xơ hơn cả bên ngoài. Kệ bếp sơ sài chỉ đề một món duy nhất là chút gạo trắng đã ố vàng, bên cạnh là cái bàn nhỏ đang để mấy cái bát sành và một cái bình gốm, Phong Thả Ngâm mở nắp bình ra thì thấy bên trong chỉ có hai thìa muối khô.
Phong Thả Ngâm có chút đau lòng, Kỷ Hành đã trải qua nhiều khổ cực như vậy nhưng vẫn chấp nhận cưu mang hắn, chấp nhận nuôi không hắn qua ngày. Người này vẫn lương thiện giống hệt năm đó, sao lại có chút ngốc như vậy!
“Cháo nấu xong rồi, ngươi có muốn ăn luôn không?” Kỷ Hành ở phía sau hắn nói.
Phong Thả Ngâm quay đầu liếc nhìn quần áo trên người Kỷ Hành có không ít mảnh vá, trong lòng hắn ngay lập tức tràn ngập chua xót.
Năm năm trước tuy rằng hắn không biết Kỷ Hành có thân phận gì, nhưng nhìn lúc đó Kỷ Hành mặc trên người là áo lụa, y nhất định có hoàn cảnh khá giả. Nhưng làm sao mới năm năm không gặp y lại biến thành bộ dạng chán nản như lúc này? Lẽ nào… Là bởi vì y mải mê cứu người, đem tiền ném đi không tiếc?
Nhớ tới chính mình cũng từng là người ăn tiêu bằng tiền của Kỷ Hành, Phong Thả Ngâm hiếm khi có chút không được tự nhiên. Nhưng hiện tại hắn đã trả thù xong những kẻ gϊếŧ cha mẹ, trong tay cũng có một chút tiên tiết kiệm, Kỷ Hành lại là người có ơn với mình hắn làm sao có thể để y chịu khổ?
Thủ hạ của Phong Thả Ngâm đã sắp tìm đến đây, đến lúc đó hắn sẽ mang theo Kỷ Hành rời đi.
Phong Thả Ngâm một bên đang nghĩ xem nên thu xếp cho Kỷ Hành như thế nào, một bên ăn hết sạch cháo Kỷ Hành nấu.
Ăn xong cháo, hắn thấy Kỷ Hành bắc thang muốn trèo lên nóc nhà vội vàng nói: “Từ từ đã đã, để ta làm cho.” Hắn vội vàng đi tới đè lại Kỷ Hành dang muốn trèo lên thang. Phong Thả Ngâm lại nói: “Ngươi giúp ta nhiều lần như vậy, ta cũng không thể cứ ngồi một chỗ nhìn ân nhân của mình bận rộn!”
Kỷ Hành hình như có hơi do dự, y nói: “Nhưng vết thương của ngươi vẫn chưa khỏi.”
Phong Thả Ngâm không để ý chút nào vỗ một cái lên vết thương của mình, có hơi đau nhưng hắn không để ý chút nào nói: “Cái này có là gì, ta hiện tại cũng không phải thiếu gia yếu ớt năm đó. Ngươi ngồi ở chỗ này chờ, ta đi sửa nóc nhà giúp người.” (sĩ chưa =))))))) đau thấy mẹ mà còn make colour)
Nói còn chưa xong hắn đã trèo lên.
Kỷ Hành đứng ở phía dưới, ngẩng đầu nhìn Phong Thả Ngâm, đôi mắt đen kịt nhìn xuyên qua quần áo quét hình toàn bộ thân thể hắn (úi dời =)))) này là đến nữa không cần cởi đồ vẫn nhìn được Ngâm Ngâm nè), sau khi xác định vết thương của Phong Thả Ngâm không bị nứt ra y mới yên tâm đi làm chuyện của mình.
Y tắt lửa trên bếp, sau đó cao giọng nói với Phong Thả Ngâm đang ngồi xổm trên nóc nhà: “Ta phải ra ngoài một chuyến, trong vòng nửa canh giờ sẽ trở về…”
(nửa canh giờ = 1 tiếng)
Phong Thả Ngâm đang sửa nóc nhà nghe Kỷ Hành nói xong quay đầu lại nói: “Ngươi đi đi, ta ở chỗ này chờ ngươi về.” – Hắn lúc này đang ngồi xổm trên nóc nhà, từ trên nhìn xuống thấy Kỷ Hành cũng đang ngẩng đầu lên nhìn mình liền cảm thấy khuôn mặt luôn lạnh lùng không đổi của Kỷ Hành thật đáng yêu không khỏi cười một tiếng. Sau khi cười xong lại thấy không đúng, hắn thầm nghĩ Kỷ Hành thoạt nhìn còn cao hơn mình hai tấc, hắn thế nhưng lại nói người ta đáng yêu? Lẽ nào vì góc độ có vấn đề?
Á á =))))) Kỷ Kỷ cao hơn Ngâm Ngâm kìa ~~~ ai vote Kỷ trên Ngâm dưới không
Tạm thời không nghĩ ra vấn đề, Phong Thả Ngâm cũng không suy nghĩ nữa cúi đầu tiếp tục sửa mái nhà.
Nóc nhà của Kỷ Hành là do ghép những mảnh trúc lại với nhau, sau đó dùng gỗ vad cỏ lau che lại. Hai ngày trước mưa quá lớn khiến cho một phần bị hỏng. Phong Thả Ngâm sửa được một nửa bỗng nhiên ngừng lại.
“Không đúng, ta hoàn toàn có thể để cho Kỷ Hành sống trong một ngôi nhà lớn hơn việc gì cần phải ngồi đây sửa mái nhà? Lẽ nào sau này ta cso thể để Kỷ Hành sống trong một nơi như này nữa sao?” – Sau khi cho rằng mình đã hiểu ra vấn đề Phong Thả Ngâm quăng dụng cụ trong tay đi rồi trực tiếp từ trên nóc nhà nhảy xuống.
Từ khi đã quyết định phải cho Kỷ Hành sống tại một nơi khác, Phong Thả Ngâm cứ nhìn gian nhà trúc này liền thấy không vừa mắt. Bởi vì mưa to mấy ngày liên tiếp, mặt đất bị nước mưa thấm ướt, đôi giày hắn đi trên đất cũng đổi màu. Cuốn lại cổ giầy bị lệch, nhìn xung quanh cửa vào chỉ dùng hai mảnh gỗ ghép lại, Phong Thả Ngâm cảm thấy mình chỉ dùng sức một chút cái cửa gỗ kia sẽ vỡ thành từng mảnh.
Phong Thả Ngâm càng nhìn càng chướng mắt nhưng không đợi hắn bới móc thêm thì mây đen trên trời lại bắt đầu đổ mưa tí tách.
Mỗi lần nhìn thấy mưa Phong Thả Ngâm lại nhớ về khuôn mặt nghiêm túc của Kỷ Hành không nhịn được lại cười. Ý thức được điều này, Phong Thả Ngâm vỗ vỗ hai má, lắc lư đi về phía nhà trúc.
“Mới vừa báo thù xong liền gặp được Kỷ Hành, rất tốt, rất tốt.” – Hắn chân vừa bước vào nhà thân thể đã xoay một cái ngồi lên chăn mỏng trải trên giương, quyết định ngồi đây chờ Kỷ Hành về.
Ngồi ở trên giường chống cằm đợi trong phút chốc, hắn có chút không nhịn được lại đứng lên, quyết định ngồi trước cửa nhà trúc.
Nhưng vừa đến cửa thân thể của hắn liền cứng lại. Một cảm giác khó có thể hình dung bốc lên từ bụng dưới nhanh chóng lan tràn đến toàn thân.
Phong Thả Ngâm sắc mặt khó coi, lập tức vận nội lực để áp chế cảm giác khó chịu kia. Nhưng hắn vừa có suy nghĩ này thì thứ đang ẩn nấp trong cơ thể giống như biết được ngay lập tức xâm chiếm vào kinh mạch chặn lại nội lực của hắn!
—— ngươi trúng phải “năm tháng tiêu hồn”, chất độc sẽ thấm vào da dẻ toàn thân ngươi không sót một chỗ…
Giọng nói của kẻ kia trước khi chết lại vang vọng bên tai, âm lãnh như rắn độc. Phong Thả Ngâm nắm chặt nắm đấm đang nổi gân xanh, mồ hôi lạnh trên thái dương chảy ròng ròng.
Hắn lùi về sau một bước, muốn ngồi lại trên giường nhưng thân thể chợt lung lay xô ngã cái bàn tạo thành tiếng “loảng xoảng”.
Phong Thả Ngâm nằm trên mặt đất, dùng sức gõ gõ đầu mình để tỉnh táo hơn nhưng lại càng thêm mơ hồ.
Lúc này một bóng người từ bên ngoài chạy nhanh tới, nhìn thấy Phong Thả Ngâm đang ngã trên mặt đất liền sững sờ vội vàng đỡ hắn dậy từ trên mặt đất.
Trước mắt Phong Thả Ngâm bắt đầu mơ hồ, những thứ xung quanh chỉ còn lại bóng mờ nhưng quần áo người vừa đến khác xa với Kỷ Hành hắn vẫn nhận ra được. Nhìn thấy đối phương đang đến gần mình hắn theo bản năng muốn chống lại nhưng lúc này toàn thân hắn lại không có sức lực, bị người ép buộc đỡ từ trên mặt đất dậy.
“Lâu chủ, lâu chủ ngươi vẫn tỉnh táo sao?”
Phong Thả Ngâm nghe thấy giọng nói quen thuộc, cẩn thận phân biệt một phút sau mới nói: “Phong Ngũ, là ngươi…”
“Là thuộc hạ!” Phong Ngũ thấy ánh mắt Phong Thả Ngâm tan rã, cũng biết hắn hiện tại ý thức không tỉnh táo, lập tức nói: “Lâu chủ, thuộc hạ mang người trở về ngay.”
“Khoan… đợi… đợi Kỷ Hành… Kỷ Hành…” Phong Thả Ngâm tâm lý mơ hồ nghĩ, hắn đã đáp ứng phải đợi Kỷ Hành trở về!
Phong Ngũ cũng không biết “Kỷ Hành” mà lâu chủ nhắc đến là ai, hắn đỡ Phong Thả Ngâm cũng không vững, hơi do dự một chút mặt đất xung quanh đột nhiên rung lắc dữ dội.
“Nguy rồi, động đất!” Phong Ngũ không do dự nữa, lập tức vác Phong Thả Ngâm xông ra ngoài, mới vừa ra đến cửa, nhà trúc ngay lập tức đổ ầm xuống…
============
“Ngươi đi đi! Ta ở chỗ này chờ ngươi trở về.”
Sau khi ghi nhớ câu nói của Phong Thả Ngâm, Kỷ Hành quay người mang theo bó củi to hôm qua đã chẻ liền đi ra ngoài.
Đi với tốc độ nhanh nhất Kỷ Hành chỉ mất mười phút đã đi tới bên dưới ngọn núi.
Ngôi làng cách đó không xa chỉ có mười sáu hộ gia đình. Lúc này vào buổi sáng, nam giới trong thôn đã xách cuốc ra ruộng, trong thôn lúc này chỉ còn vài người già và trẻ nhỏ.
Kỷ Hành đổi mắt trái sang chức năng trinh sát, cách đó 1,560 mễ thấy được một ông già cầm tẩu hút thuốc phiện chính là Lý lão đầu.
Lý lão đầu tên thật là gì Kỷ Hành cũng không biết, trong ghi chép của y một năm trước vào lần gặp lão đầu tiên, lão đã tự giới thiệu: “Cứ gọi ta là Lỹ lão đầu.”
Sau khi hệ thống phân tích đưa ra kiến nghị, Kỷ Hành mỗi lần nhìn thấy lão đều sẽ gọi như vậy nhưng bỏ đi chữ cuối, ông lão hình như vô cùng vui vẻ.
Lý lão đặt cái ghế gỗ nhỏ ngồi ở cửa thôn, lười biếng phun ra một vòng khói, trong tầm mắt bỗng nhiên xuất hiện một bóng người. Trước mắt là khói thuốc lượn lờ, trong phút chốc khi thanh niên đến gần Lý lão đầu thật sự trong phút chốc đã liên tưởng đến tiên nhân hạ phàm.
Đợi đến khi người trẻ tuổi đi đến trước mặt, Lý lão đầu cười hì hì, hòa ái nói: “Tiểu tử lại đến đấy hả.”
Kỷ Hành gật đầu, ra hiệu để lão nhìn bó củi trong tay, “Lý lão, chào buổi sáng. Đây là của ngày hôm nay.”
Lý lão đầu đã sớm đã nhìn thấy bó củi so với người còn to hơn trong tay y, đây đều là củi lửa không phải đống cỏ khô. Lần đầu tiên Lý lão đầu thấy y một tay xách bó củi to nặng, một tay xách cái giỏ đựng đồ ăn sáng thì hết hồn, hiện tại thì quen rồi.
“Haizzzz, tuổi trẻ thật tốt, sức lực lớn có thể làm việc!” Lý lão đầu cảm thán một câu.
Kỷ Hành không tỏ ý kiến với câu nói của lão, vẫn như trước nói nói: “Có cần ta giúp ngài mang vào kho trong thôn không?” Cái gọi là kho chính là gian nhà tranh Lý lão đầu chuyên dùng để chứa củi.
“Không cần, không cần.” Lý lão đầu khoát tay nói: “Để ở đây là được rồi. Một lúc nữa Triệu tài chủ sẽ cho người đến mang đi.”
“Cũng được.” Kỷ Hành đặt củi xuống dưới mái hiên, nếu lát nữa có mưa cũng sẽ không ướt.
Lý lão đầu đưa tiền công ngày hôm nay cho Kỷ Hành, lại nói: “Ta nói ngươi cũng tuổi cũng không còn nhỏ nữa, có nghĩ tới chuyện cưới vợ rồi sống ổn định luôn không?” Lão thấy Kỷ Hành không cha không mẹ, cũng không có thân thích họ hàng, hảo tâm chăm sóc cho y, giúp y lập gia đình.”Ngươi trẻ tuổi, có thể làm việc, như vậy đã là rất tốt rồi…”
Một người máy làm sao cưới vợ sinh con? Như này khác gì muốn một cái bàn kết hôn cùng với con người? Kỷ Hành biết mình ngụy trang đến vô cùng thành công, mọi người ở đây đều bị y lừa gạt, bằng không Lý lão đầu cũng sẽ không nghĩ tới chuyện khuyên bảo y kết hôn.
Yên lặng chờ Lý lão đầu nói xong, Kỷ Hành gật gật đầu nói: “Ta biết rồi. Trong nhà còn có người đang chờ ta, ta về trước.”
Nói xong y liền rời đi trong ánh mắt sững sờ của Lý lão đầu.
Mắt thấy thanh niên cao lớn đã đi xa, Lý lão đầu quay lại liếc nhìn hai tiểu cô nương vẫn luôn trốn ở phía xa xa, thầm nghĩ y chính là không thích hai cô nương này. Lão đang muốn rít thêm một hơi thuốc thì trên trời lại nổi mưa.
Lý lão đầu kỳ quái nói: “Mưa đã nhiều ngày, sao vẫn chưa có mặt trời? Những năm trước cũng không như vậy, kỳ quái, kỳ quái.” – Lão nhìn về phía rồi ngồi lên cái ghế nhỏ tiếp tục rít thuốc.
Hết chương 4.