Lâm Tri Niên lập tức đoán được thân phận của cậu.
Họ Kỳ, hơn nữa vừa thấy liền không phải là đi theo người khác tới, chỉ có có thể là người Kỳ gia, một gia tộc chạm tay là bỏng hiện giờ ở Hoài Thành.
Nói đến Kỳ gia, trong giới thượng lưu ở Hoài Thành không ai là không biết.
Kỳ Vinh Hoa, người sáng lập Vinh Hoa Tư Bản chỉ có bằng cấp ba, mười mấy năm trước từ tỉnh ngoài tới Hoài Thành mưu sinh.
Đầu tiên là khởi nghiệp bằng đồ ăn thức uống, về sau làm khách sạn, địa ốc, sau đó lấn sang giới giải trí, sau lại học cách đầu tư, còn nhân tiện có một chân trong ngành công nghệ thông tin.
Rõ ràng là thấy ở đâu có thể kiếm tiền liền dấn thân vào chỗ đó, người này lại vô cùng may mắn, làm về mảng nào cũng rất thuận lợi, khiến người ta chỉ có thể hâm mộ đến đỏ mắt.
Hiện giờ, trong nhóm “Lão quý tộc” của giới thượng lưu ở Hoài Thành, tuy ngoài mặt tỏ vẻ khen ngợi, nhưng sau lưng lại không để Kỳ Vinh Hoa vào mắt, cười nhạo ông là nhà giàu mới nổi, bằng mặt mà không bằng lòng.
Lâm Tri Niên có chút ngoài ý muốn, hắn chưa từng gặp Kỳ Vinh Hoa, nhưng đã nghe không ít những lời châm chọc mỉa mai về nhà này, nên cũng không có ấn tượng tốt lắm.
Vị Kỳ thiếu gia trước mặt này tuy rằng nhìn có vẻ ngả ngớn, nhưng khí chất cũng không kém gì với những người bạn tri thức, tinh anh của hắn.
Vả lại, khuôn mặt của Kỳ Tỉnh cũng quá hoàn hảo đi!
Kỳ Tỉnh đưa ly rượu vang đỏ đến trước mặt, Lâm Tri Niên mặt không cảm xúc mà cụng ly với cậu.
Kỳ Tỉnh tiếp tục khen các tác phẩm của Lâm Tri Niên, thật ra tất cả đều là do cậu vừa mới tìm trên mạng cả.
Nói thật, đột nhiên có chút xấu hổ a!
Lâm Tri Niên cũng nhận ra, chỉ mỉm cười, không có vạch trần.
Năm phút sau, một giọng nói ôn hòa truyền tới, cắt ngang bầu không khí giữa hai người: “Tri Niên, tới đây!”
Hai người đồng thời quay đầu lại, là người tên Diệp Hành Châu kia, đối phương mới vừa nói chuyện với bạn xong liền kêu Lâm Tri Niên.
Khi ánh mắt Diệp Hành Châu lướt qua Kỳ Tỉnh, tựa hồ ngừng một giây. Kỳ Tỉnh cũng đánh giá hắn, vào khoảnh khắc hai tầm mắt đυ.ng vào nhau, cậu nhìn ra sự lạnh lẽo trong ánh mắt Diệp Hành Châu.
Cũng không rõ ràng, nhưng không thể xem nhẹ.
Loại cảm giác này làm Kỳ Tỉnh vô cùng khó chịu.
Người này, rõ ràng không phải là người hiền lành gì.
Chỉ có tên ngốc Dương Khai Minh kia mới có thể cảm thấy tính tình của người này tốt, nhìn dễ ở chung.
Diệp Hành Châu thu hồi tầm mắt, Lâm Tri Niên nói với Kỳ Tỉnh “Xin lỗi không tiếp được!”, sau đó trở về bên người Diệp Hành Châu.