Bản Sắc

Chương 1

8 giờ tối, bóng đêm đen kịt, mưa thu hơi lạnh.

Trong một căn phòng sang trọng ở khách sạn 5 sao đang tổ chức một bữa tiệc từ thiện.

Đa phần khách mới ở đây đều là những nhân vật có máu mặt, có cả những ngôi sao lớn trong giới giải trí giới, bầu không khí nhộn nhịp vô cùng.

Kỳ Tỉnh đứng trước quầy điểm tâm, đánh giá những món ăn thịnh soạn trước mặt, sau đó hứng thú bừng bừng mà thưởng thức, cậu cùng những người đang uống rượu, nói chuyện xã giao ở bên kia không hợp nhau.

Vài phút sau, có người tới chào hỏi: “Kỳ thiếu gia! Sao hôm nay lại tới đây vậy? Tao còn tưởng rằng mày không có hứng thú với mấy bửa tiệc kiểu này chứ.”

Kỳ Tỉnh liếc qua, là đứa bạn tốt mất dậy của cậu, Dương Khai Minh: “Không phải mày cũng tới sao.”

“Mày cho rằng tao tình nguyện à.”

Người kia bĩu môi, nói, “Tao bị ba ép tới, ổng nói để cho tao làm quen với nhiều người, biết thêm kiến thức. Đậu má! Tha cho tao đi trời!”

Kỳ Tỉnh nhìn theo tầm mắt của hắn, ba của Dương Khai Minh đang ra sức lôi kéo làm quen với các ông lớn, nhưng bọn họ chỉ lạnh nhạt gật đầu.

“Mất mặt quá!” Kỳ Tỉnh đánh giá đúng trọng tâm.

“Tao cũng thấy vậy.” Thấy ba mình ăn mệt nhưng Dương Khai Minh cũng không quan tâm lắm, “Kỳ thiếu gia tới một mình à?”

Kỳ Tỉnh tùy ý gật đầu: “Ừ”

Thiệp mời là tên ba mẹ cậu, nhưng ba mẹ cậu lại không thích mấy bữa tiệc giả nhân giả nghĩa như này nên đưa cho cậu tới.

Dương Khai Minh nhìn khắp nơi, thấy một tiểu minh tinh nào đó trong đám người liền hiểu ra, thế là chế nhạo Kỳ Tỉnh: “Kỳ thiếu tới vì ai kia phải không? Theo đuổi đến tận đây luôn à?”

Kỳ Tỉnh thong thả nhấm nháp điểm tâm trong miệng, mắt lạnh nhìn chằm chằm người mà Dương Khai Minh nói, đối phương đang theo bên cạnh một vị phu nhân nhà giàu, cúi đầu khom lưng, cẩn thận lấy lòng, không có nửa điểm rụt rè như khi đối mặt với cậu.

“Không có theo đuổi.” Kỳ Tỉnh buông mâm đồ ăn xuống, tâm tư phai nhạt.

Dương Khai Minh còn muốn hỏi, đột nhiên xung quanh ồn ào lên, người tới không biết là thần thánh phương nào mà lại có thể khiến mọi người đều sôi nổi đi qua đó.

Dương Khai Minh thấp giọng: “Là vị kia của Diệp gia tới.”

Kỳ Tỉnh chậm rãi nuốt miếng điểm tâm cuối cùng trong miệng xuống: “Ai a?”

“Cậu vậy mà lại không biết? Là Diệp Hành Châu, chủ nhân mới của Diệp gia đó!”

Dương Khai Minh đè thấp giọng xuống, “Sau khi lão ba hắn qua đời, mấy tháng nay Diệp gia vẫn luôn tranh đấu không ngừng, gần đây mới yên bình lại, vị này chính là con riêng nhưng bản lĩnh vô cùng lợi hại, anh em, chú bác cũng không đấu lại hắn.”

Khi âm cuối rơi xuống, Kỳ Tỉnh rốt cuộc cũng thấy được người đàn ông kia, thân hình cao lớn, ngũ quan lãnh ngạnh, trên chiếc mũi cao thẳng là một cặp kính bạc, độ cong của khóe môi rất tiêu chuẩn, hào hoa phong nhã, phong độ nhẹ nhàng, nhìn qua rất giống một chính nhân quân tử.