Trong đại sảnh, cơ hồ không có thanh âm, mọi người đều dồn sự chú ý vào người Thường Ninh.
Lâm Yến Yến không nghĩ tới tên Thường Ninh yếu đuối sẽ ở trước mắt bao người kéo lấy góc áo của nàng, phản ứng đầu tiên dĩ nhiên là cực kỳ phẫn nộ.
Nếu năm đó không có tuyển Thường Ninh làm người đánh yểm trợ, tình nguyện bị trường học khai trừ, dựa vào nhan sắc của nàng, đã sớm tìm được một kẻ có tiền phú nhị đại!
“Thường Ninh!” Lâm Yến Yến đang muốn phát hỏa, còn không mau buông ra!
Lâm Yến Yến nghiêng người muốn kéo tay Thường Ninh ra.
Bởi vì nàng mấy năm nay coi nhẹ Thường Ninh, đương lúc đối thượng ánh mắt của Thường Ninh, biểu tình trên mặt Lâm Yến Yến mộc lăng buông lỏng ba phần.
Gương mặt của Thường Ninh dường như không có nhiều biến hoá so với khi học đại học, thậm chí mấy năm nay công tác làm cho mặt mày cậu nhiều thêm vài phần mềm yếu cùng dịu ngoan, liễm mục rũ mắt, nước mắt ở trên má chỉ để lại một vệt dài.
Thường Ninh muốn nói lại thôi, ôn nhu mà kêu nàng: “Yến Yến……”
Lâm Yến Yến từ kinh hách quá độ đến lấy lại tinh thần, muốn đi mau vài bước, hướng về phía Trần Phi Phàm trốn tránh.
Trần phi phàm không nhìn rõ được khuôn mặt của Thường Ninh, giờ phút này, phú nhị đại đắc ý mà mở rộng hai tay ôm lấy bả vai Lâm Yến Yến, cơ hồ là đem người ôm vào trong ngực, thân thể che khuất Lâm Yến Yến đang hoảng loạn.
“Lâm Yến Yến, chúng ta đi thôi.” Trần Phi Phàm như khoe ra chiến lợi phẩm, mang theo Lâm Yến Yến lướt qua Thường Ninh, hướng tới ngoài cửa mà đi.
“Yến Yến, đêm nay em còn về nhà ăn cơm sao?” Thường Ninh rũ mắt.
Hệ thống 68 kinh hỉ mà hoan hô một tiếng: [Không sai, chính là hiệu quả như này! Phải thể hiện rõ ngài mới là chính chủ!]
“Xem ra anh vẫn chưa từ bỏ ý định, tôi khuyên một câu……” Quay đầu lại, Lâm Yến Yến giọng nói đột nhiên im bặt.
Thường Ninh hơi khép mở cánh môi, tựa hồ có thiên ngôn vạn ngữ trong lòng, hơi nghiêng đầu ngước mắt, mờ mịt mà thất thần cười, một viên nước mắt lăn xuống lập tức nện ở trên mặt đất.
Lạch cạch!
“Yến Yến, vì cái gì…… Liền không thể là anh chứ?” Thường Ninh hỏi nàng.
Giờ khắc này, nội tâm tĩnh mịch của Lâm Yến Yến không cam lòng một hồi bởi vì Thường Ninh dao động.
Lúc trước vì cái gì tuyển Thường Ninh làm hiệp sĩ tiếp mâm?
Phải rồi, là do Thường Ninh lớn lên rất đẹp! Nàng cũng từng ảo tưởng rằng Thường Ninh sẽ thăng chức rất nhanh, làm nàng trải qua cuộc sống giàu sang tiêu tiền không ngớt.
Lâm Yến Yến nghĩ, đột nhiên hoảng loạn mà lôi kéo Trần Phi Phàm rời đi.
Nàng không dám lại xem Thường Ninh ánh mắt.
Mọi người nhìn Trần Phi Phàm cùng Lâm Yến Yến càng đi càng xa, lại nhìn về phía Thường Ninh.
Thường Ninh ngốc đứng ở tại chỗ thật lâu, làm lơ mọi người đeo lại mắt kính, chậm rãi đi đến công ty ngoài cửa lớn.
Đêm nay, Thường Ninh không có chờ đến Lâm Yến Yến về nhà.
Mà ngày hôm sau, công ty bởi vì việc này nổ tung chảo.
Phó giám đốc bộ phận kế hoạch cùng tổ trưởng tổ ba bởi vì một thai phụ xảy ra tranh cãi tình cảm.
“Phó giám đốc Trần?” Mọi người ngầm trộm thảo luận.
“Đúng rồi, Tiểu Hải tối hôm qua cũng ở hiện trường đi?” Có người nửa tin nửa ngờ.
Vừa lúc Tiểu Hải đi tới.
Mọi người giữ chặt nàng: “Mau, mau kể rõ tình hình đi!”
Tiểu hải đổ một ly cà phê, một tay chống cằm, nghiêng đầu, hai mắt vô thần mà tưởng: “Nếu không phải em đã kết hôn, thiếu chút nữa cũng muốn xông lên xin SNS của Thường tổ trưởng.”
Nàng càng nghĩ càng đáng tiếc, vô cùng đau đớn mà lắc đầu: “Nếu chồng em lớn lên đẹp như vậy, lại làm hắn rớt nước mắt vì mình, hơn phân nửa đêm đều có thể từ trên giường ngồi dậy cho mình hai tràng vỗ tay!”
Mọi người nhìn Tiểu Hải, trong lòng đặc biệt tò mò bộ dáng của Thường Ninh.
Tiểu hải xua xua tay, nói ra tin tức bát quái vừa nghe được: “Nghe nói An Mễ ở tổ ba phòng kế hoạch thích Thường Ninh, vẫn luôn không chính thức thổ lộ, phỏng chừng bộ môn bọn họ muốn hỗ trợ tác hợp.”
“Cái gì mà tin tức bát quái?” Thương Diễn mang ý cười đột nhiên lên tiếng, trên tay hắn cầm một phần folder bất động thanh sắc mà tới gần, ý vị thâm trường mà nhìn mọi người.
Ngày hôm qua hắn có chút việc, xin nghỉ ra ngoài, nào ngờ hôm nay chính mình lại phảng phất như nghe được long trời lở đất tin tức.
Mọi người đơn giản tóm tắt mà thuật lại chuyện ngày hôm qua Thường tổ trưởng cùng người khác công khai tranh đoạt một vị đại mỹ nữ.
Sau khi Thương Diễn nghe xong, trên mặt tươi cười không giảm, chậm rãi nói một câu: “Như vậy a……”
Ngay sau đó, hắn sải bước mà đi trở về bộ kế hoạch, ánh mắt đầu tiên liền nhìn đến chỗ Thường Ninh trống không, mày nhảy dựng, bước nhanh qua đi.
“Thường tổ trưởng đâu?” Thương Diễn hỏi một người.
“A, anh ấy xin nghỉ, hẳn là……”
Thương Diễn đột nhiên hỏi: “Thường tổ trưởng cùng người trong lòng bởi vì Trần Phi Phàm xảy ra mâu thuẫn sao?”
“Thoạt nhìn có vẻ vậy, hình như là chia tay.” Tổ viên nói ra suy đoán trong lòng, liền như vậy còn không chia tay nói, Thường tổ trưởng thật là kẻ luyến ái não tàn.
Lúc này có khác tổ viên thò qua tới, ríu rít: “Bằng không, chúng ta thế Thường tổ trưởng giới thiệu một người? Đúng rồi, An Mễ cũng không tồi a.”
Ngồi cách đó không xa là An Mễ bị điểm danh, trên mặt ửng hồng, lắp bắp mà nói: “Không…… Không có.”
Thương Diễn nhướng mày, từng câu từng chữ mà nói: “Nga, phải không?”
Hắn xoay người xuống lầu, chuẩn bị lái xe đi khu chung cư cũ tìm Thường Ninh, lại không nghĩ rằng lúc thang máy đến lầu một, cửa thang máy mở ra, bắt gặp Thường Ninh đứng ở bên ngoài.
Thường Ninh sắc mặt tái nhợt, nhìn thấy Thương Diễn, hướng người câu môi mỉm cười.
“Giám đốc, ngày hôm qua xin nghỉ là do thân thể không thoải mái sao? Tôi còn tính toán đi thăm anh.” Thường Ninh đi vào thang máy, ấn tầng lầu, ra vẻ thoải mái mà hỏi.
Tối hôm qua, cậu cùng hệ thống 68 đợi cả đêm, muốn cùng Lâm Yến Yến nói rõ ràng trong đó lợi và hại, nhưng nàng là thật sự trắng đêm chưa về, quyết tâm muốn cùng cậu tách ra.
Hệ thống khóc lụt cả nhà.
Giờ phút này, 68 còn ở bên cạnh Thường Ninh ê ê a a mà khóc.
Thường Ninh bị ồn ào đến không được, nói không ủy khuất là giả, mệt chết mệt sống làm xã súc, Lâm Yến Yến một chút đều không hồi tâm chuyển ý.
Thương Diễn thấp giọng kêu hắn: “Tiểu Ninh, ngẩng đầu……”
Thường Ninh cùng Thương Diễn mặt đối mặt, thể xác và tinh thần đều mệt mỏi, muốn đem đầu để ở trên vai Thương Diễn: “Học trưởng, có thể mượn vai anh dựa vào một chút……”
“Tiểu Ninh!” Thương Diễn ngắt lời, phảng phất cất giấu một mạt khắc chế cảm xúc, giống như thuốc nổ giấu trong thân thể bị căn kíp nổ là Thường Ninh bật lửa ầm ầm tạc nứt, đôi tay nắm lấy đầu vai Thường Ninh, khom lưng giống vồ mồi hé miệng lại gần.