Hai người từ hàng hiên một trước một sau đi ra, Thường Ninh ngồi vào bàn làm việc, cầm lấy văn kiện dừng lại một chút, lòng bàn tay yên lặng mà cọ cọ môi.
Vừa rồi thiếu chút nữa liền hôn rồi.
Đầu ngón tay Thường Ninh nóng lên……
Thùng thùng!
“Nghĩ cái gì đâu?”
Trần Phi Phàm đi tới, không kiên nhẫn mà gõ gõ mặt bàn, ném một chồng văn kiện lên trên: “Tổ trưởng Thường, anh phải xem nhiều văn kiện, đừng cố tình lười biếng.”
Trần Phi Phàm bị áp lực công việc quá lớn, khi hẹn hò với Lâm Yến Yến còn thấy nàng thất thần, giống như trong lòng còn nhớ thương người khác.
Trần Phi Phàm cân nhắc tới cân nhắc đi, chẳng lẽ là Thường Ninh?
Một tên không thú vị lại không có cảm giác tồn tại thì có gì tốt?
Cả ngày ăn mặc tây trang, tính tình nhạt nhẽo vô vị, khả năng xuyên qυầи ɭóŧ vẫn là loại qυầи ɭóŧ tứ giác cũ kỹ.
Lâm Yến Yến đã từng giải thích với hắn, lúc còn học đại học Thường Ninh khá đẹp mắt, không có mang mắt kính, người cũng không có tồn tại cảm, một mặt thiếu niên u buồn, tuổi trẻ ai không phải lòng một dạng thiếu niên như thế?
Thường Ninh mờ mịt lấy lại tinh thần, theo bản năng ngẩng đầu nhìn Trần Phi Phàm, đối thượng ánh mắt của hắn.
Trần Phi Phàm tùy ý thoáng nhìn, lại chợt thấy đồng tử màu hổ phách của Thường Ninh bị tóc mái trên trán che khuất, đuôi mắt hơi hơi phiếm hồng, bờ môi như cũ không có huyết sắc.
Trần Phi Phàm tim hẫng một nhịp, nội tâm khϊếp sợ mà lại gần một chút.
Hắn đột nhiên nhớ ra một chuyện.
“Yến Yến, tên phế vật Thường Ninh mà xinh đẹp sao? Sợ là nói giỡn đi.”
“Hắn trước kia lớn lên rất đẹp, hiện tại cả ngày cúi đầu, còn đeo mắt kính, em nhìn liền ngại ghê tởm.” Lâm Yến Yến thường xuyên cùng Trần Phi Phàm nói chuyện phiếm, cười nhạo Thường Ninh. Nhưng nàng lại quên mất, là nàng thường xuyên đối với Thường Ninh tỏ vẻ không muốn nhìn đến kia gương mặt mềm yếu vô năng của cậu.
Trào phúng cùng kinh ngạc hư thật đan xen, bình luận bất đồng đối với Thường Ninh hoàn toàn ở trong đầu Trần Phi Phàm trọng điệp làm một.
Lúc này Trần Phi Phàm đối mặt với kẻ từng bị hắn trào phúng, bên tai ong ong.
Nhưng cũng chính là một cái chớp mắt, Trần Phi Phàm thực mau liền ngẩng lên, thu hồi biểu tình kinh ngạc, khôi phục bộ dáng cao ngạo lúc trước, kinh diễm trong ánh mắt biến mất vô tung.
Trần Phi Phàm nhìn lại lần nữa, bấy giờ Thường Ninh đã cúi đầu, tựa hồ lại khôi phục tính nết yếu đuối trầm mặc.
Thường Ninh rũ mắt, nghiêm túc mà mở văn kiện trong tay ra, cẩn thận xem xét.
Trước đây Trần Phi Phàm rất khinh thường năng lực công tác của Thường Ninh, ở trong bộ môn hiểu biết một đoạn thời gian, mới biết được Thường Ninh công tác kiên định, hiệu suất cực cao, tất cả mọi người đều kính trọng, cũng không có kém cỏi như trong tưởng tượng.
Trên thực tế, Lâm Yến Yến thường xuyên mắng Thường Ninh trì độn, cứng nhắc, không có tâm tiến tới. Đổi một loại góc độ khác, có thể nói tốc độ xử lý vấn đề của cậu rất nhanh, tâm thái trầm ổn, có kinh nghiệm siêu việt so với bạn cùng lứa tuổi.
Trần Phi Phàm từ nhỏ cẩm y ngọc thực, xưa nay đều là người khác nhường hắn, làm hắn dưỡng ra tính cách có thù tất báo, cũng không vì một lần xem trọng Thường Ninh mà thay đổi ấn tượng.
Trần Phi Phàm nhìn chằm chằm Thường Ninh, vừa rồi kinh diễm có thể là do chính hắn nhìn lầm.
“Xem nhanh lên, tôi còn chờ đây này, đừng cọ tới cọ lui.” Trần Phi Phàm trước khi rời đi còn buông lời tàn nhẫn.
Chờ sau khi vị phó giám đốc mới này rời đi, các đồng sự khác mới ngẩng đầu.
“Phó giám đốc đối với tổ trưởng cũng quá không khách khí, bàn luận về tư lịch, tổ trưởng Thường có thâm niên hơn so với hắn nhiều.”
“Từ lúc bắt đầu hắn liền muốn chèn ép tổ trưởng Thường đây mà.”
Thường Ninh nghe các đồng sự vì cậu mà bênh vực kẻ yếu, chỉ có thể làm bộ như không nghe thấy được, không hề phản ứng, nỗ lực sắm vai một kẻ tình trường cô đơn, sự nghiệp thất ý đáng thương.
Hệ thống cũng vì cậu bênh vực kẻ yếu.
Trần Phi Phàm quả thực chính là có bệnh, đối phó Thường Ninh làm cái gì? Muốn bản lĩnh hắn thử đấu trực diện với Thương Diễn đi, dù sao Thương Diễn mới là người cướp đi Lâm Yến Yến cuối cùng.
Hệ thống 68 lại bắt đầu cấp Thường Ninh hoạ bánh nướng: [Ký chủ, chúng ta trước đừng thương tâm, tích phân vừa đến tay, có Maldives chờ ngài đi muôn nơi.]
Thường Ninh xua xua tay, đánh gãy âm thanh của 68. Cái bánh này quá lớn, ăn căng bụng khó tiêu hoá.
Giữa trưa, Thường Ninh hôm nay không có tự mang cơm trưa, định xuống nhà ăn công ty nhà ăn dùng bữa.
Thường Ninh gọi đồ ăn xong, trở lại bàn làm việc.
Các đồng sự khác vốn dĩ tưởng kêu cậu cùng nhau điểm cơm, thò qua nhìn đến hộp cơm canh suông quả thủy, tò mò hỏi: “Tổ trưởng, anh không điểm cơm sao?”
“Tôi ăn cái này liền khá tốt, cũng đủ no bụng.” Thường Ninh cầm lấy chiếc đũa, mấu chốt nhất là thức ăn dưới nhà ăn có giá tiện nghi, hiện tại cậu thật sự hận không thể một khối tiền bẻ thành hai nửa để tiêu.
“Kia tổ trưởng, có muốn gọi ly trà sữa hoặc là cà phê không? Đúng rồi, giám đốc nữa, có muốn gọi đồ uống không?” Mọi người nhớ tới Thương Diễn, làm Thường Ninh hỗ trợ hỏi một chút.
Thường Ninh uyển chuyển từ chối đồng sự, gần đây cậu không nghĩ uống trà sữa.
Kỳ thật là cậu cảm thấy vẫn nên tiết kiệm tiền một chút, trong nguyên tác khi Lâm Yến Yến sinh con sẽ gặp phải không ít phiền toái.
Thường Ninh buông chiếc đũa, nhắn tin cho Thương Diễn.
[Thường Ninh]: Giám đốc, các đồng sự chuẩn bị gọi trà sữa uống, anh muốn uống gì không?
[Thương Diễn]: Tôi uống loại giống cậu.
Thường Ninh ngượng ngùng mà đáp lại.
[Thường Ninh]: Kỳ thực tôi không uống……
Đối phương tạm dừng một chút mới hồi, có lẽ là đang tự hỏi nguyên nhân Thường Ninh không gọi đồ uống.
[Thương Diễn]: Bảo với bọn họ cho gọi tôi hai cốc cà phê, phóng nhiều đường.
Thường Ninh kỳ quái, Thương Diễn không phải thường xuyên uống cà phê thuần sao? Một ngụm đi xuống, linh hồn thăng thiên.
Các đồng sự quay sang thúc giục, Thường Ninh trả lời: “Giám đốc muốn hai cốc cà phê phóng nhiều đường.”
Các đồng sự ân ân một tiếng.
Thường Ninh nói xong mới phản ứng lại đây.
[Thường Ninh]: Muốn hai cốc?
[Thương Diễn]: Ừ, cho Tiểu Ninh một cốc.
Cà phê cùng cơm hộp thực mau liền được đưa tới, là do bọn họ đặt đồ của cửa hàng phụ cận công ty.
Thường Ninh tiến văn phòng đưa cà phê cho Thương Diễn, lại bị mời ngồi xuống sô pha cùng nhau uống.
“Sắc mặt cậu quá tái nhợt, uống đồ nóng cho ấm áp thân thể.” Thương Diễn tới gần ngồi xuống.
Thường Ninh nhấp một ngụm cà phê, một ngụm đi xuống, ấm đến tận trong lòng.
“Đàn anh, cảm ơn anh.” Thường Ninh nghiêm túc mà mở miệng.
Thương Diễn bất đắc dĩ mà nói: “Thật muốn cảm ơn tôi, liền không nên là bộ dáng suy sút này.”