Lúc này, Thương Diễn đi đến phòng vệ sinh, đẩy cửa ra.
Thường Ninh nhìn thoáng qua phòng vệ sinh, không gian hơi chật chội, xoay người đều có thể đυ.ng vào biên biên giác giác đồ vật, một người tắm rửa đều có vẻ chen chúc.
“Tiểu Ninh, tôi nhớ rõ cậu là người phương nam, tắm rửa có thói quen gì không? Cùng nhau tắm được chứ?” Thương Diễn oai oai đầu, ngón cái chỉ vào bên trong cánh cửa, khóe miệng ý cười càng ngày càng trong sáng.
Thường Ninh thật sự là người phương nam, Thương Diễn nói cũng không sai, nhưng nghe vào tai cứ cảm thấy quái quái, cho nên cậu lập tức tỏ vẻ cự tuyệt.
Nhà ai sẽ để công nhân và cấp trên cùng nhau tắm rửa a!
Thường Ninh vươn tay: "Đàn anh, đưa quần áo cho tôi luôn đi, tôi lấy máy sấy hong khô cho.”
Thương Diễn đứng ở tại chỗ kéo ra cà vạt, cởϊ áσ sơ mi ra, lộ ra cơ ngực cường tráng, lại dịch xuống dưới nắm tay kéo khóa quần, cơ bắp trên cánh tay càng thêm rõ ràng.
Ở phía dưới cơ bụng, nhân ngư tuyến kéo dài đến mép quần tây.
Thường Ninh bị dọa choáng váng, quay đầu đi, làm trò trước mặt người khác cởϊ qυầи áo, người phương bắc hào sảng như vậy sao?
Hệ thống 68: [Ký chủ, em cũng không hiểu, nhưng Thương Diễn thoạt nhìn thật sự thực không ngại, nghe nói người phương bắc đều có thể giúp người xa lạ xoa người, là do các nơi có thói quen bất đồng mà thôi.]
Này đối với người phương nam là Thường Ninh mà nói, quá mức kinh ngạc.
Hệ thống 68 ở phương diện này không có cảm thấy thẹn tâm, tự đáy lòng mà nói: [Nam chính…… Điều kiện thật tốt……]
Thật không hổ là nam chính văn não tàn, điều kiện phần cứng thật tốt, chinh phục nữ chủ không chỉ là tiền tài cùng nhân cách mị lực, còn có các điều kiện khác.
Hệ thống 68 ngậm khăn tay nhỏ, rưng rưng ủy khuất: [Nếu lúc ấy em có nhiều tích phân, nói cái gì cũng muốn cấp ngài đoạt một người, đem Thương Diễn *** cho ngài.]
Thường Ninh:……
Cái này liền không cần.
Thương Diễn đi vào tắm rửa trước.
Thường Ninh ngồi ở mép giường làm khô quần áo cho hắn, cảm thấy chính mình thật là đáng thương.
Đương liếʍ cẩu đương đến loại tình trạng này, phóng lên trên mạng, các võng hữu có lẽ sẽ hận không thể tấu chết cậu, hàng năm đều có liếʍ cẩu, nam nữ đều giống nhau, mà Thường Ninh là loại thảm nhất.
Cửa phòng tắm mở ra đánh cách một tiếng.
“Tiểu Ninh, tôi xong rồi, quần áo đã khô chưa?” Thương Diễn mặc quần đùi đen, trên đầu đang đắp khăn lông màu trắng chà lau tóc, mái tóc ướt nhẹp rũ xuống, dung mạo càng có vẻ xuất sắc.
“Ân ân, quần áo đã hong bằng gió nóng rồi, bất quá vẫn là có nếp uốn.” Thường Ninh đưa áo sơmi cùng quần cho hắn, áo khoác còn lại quá dày, cậu không hong khô được.
Thương Diễn thản nhiên tiếp nhận quần áo, vuốt vuốt quần áo ấm áp dễ chịu, mặt trên nếp nhăn đích xác đã được san bằng chút, khóe miệng ý cười càng thêm rõ ràng.
Thường Ninh duỗi duỗi người, buồn ngủ đến ngáp một cái: “Tắm rửa xong liền ngủ đi, ngày mai còn muốn đi làm.”
***
Đêm khuya.
Lâm Yến Yến cùng nam nhân pha trộn đến nửa đêm, thừa dịp Trần Phi Phàm đi tắm, nàng mới rút ra tinh lực để suy nghĩ đến Thường Ninh không có chìa khóa phải ngủ hàng hiên.
Một tên liếʍ cẩu, nàng nếu là nguyện ý, sẽ có rất nhiều liếʍ cẩu tới cửa, đáng tiếc không mấy người có thể đạt tới trình độ tiền lương của Thường Ninh.
Tiền, mới là nguyên nhân chân chính khiến Lâm Yến Yến không đá văng Thường Ninh.
Nàng mang theo ác ý gọi điện thoại cho Thường Ninh, trước sau như một, Thường Ninh kịp thời tiếp nghe điện thoại, nghênh đón nàng trào phúng.
“Ngủ hàng hiên tư vị sảng sao? Lạnh chết anh đi, lần này coi như tôi cho anh một cái giáo huấn, về sau thành thật cho tôi.”
“Thường Ninh, như thế nào không nói lời nào đâu? Điếc sao? Anh không nghĩ theo đuổi lại tôi sao?!” thanh âm của Lâm Yến Yến càng thêm bén nhọn.
Liền ở lúc trong lòng Lâm Yến Yến hỏa khí lan tràn, đầu bên kia di động truyền đến âm thanh quen thuộc.
Là tiếng ho nhẹ.
Nàng tuyệt đối không có nghe lầm, giọng nói trầm thấp có chứa từ tính như vậy, nàng gần nhất chỉ nghe một người nói qua, là nam nhân ở trên tầng 7!
Nam nhân thường xuyên xuất hiện trong những giấc mộng của Lâm Yến Yến, âm thanh trầm thấp ôn nhuận giống như hôn môi lỗ tai, thật lâu không tiêu tan.
Lâm Yến Yến thầm nghĩ hắn nghe được nàng mắng chửi người? Sắc mặt thảm bại, ngữ khí tiểu tâm mà lại xác nhận một lần: “Ngài là vị tiên sinh ở phòng 701 sao?”
Thương Diễn vừa không phủ nhận cũng không thừa nhận, nheo lại đôi mắt, ngữ khí mang theo một chút hài hước cùng hàm hồ: “Tưởng xác nhận, về tiểu khu mà nhìn xem đi.”
Lâm Yến Yến phát ngốc mà nhìn cắt đứt di động, môi run rẩy, cả người run lên.
Nàng vừa rồi đã làm cái gì?
Không phải là Thường Ninh dựa vào cửa ngủ, bị hàng xóm mới trên lầu phát hiện, thuận tay tiếp điện thoại nghe đi?
Nếu thật là vị kia tiên sinh phòng 701, Lâm Yến Yến từng có ảo tưởng hắn có hảo cảm với nàng, đều là bởi vì khi Thương Diễn nhìn nàng, luôn là mang theo ý cười nhàn nhạt không rõ nguyên nhân.
Lâm Yến Yến thường xuyên phán đoán hắn, lại ảo tưởng đến lúc Thương Diễn tán tỉnh thất bại.
Thậm chí, Lâm Yến Yến còn đã từng ác độc mà nghĩ tới, nếu…… Nếu hắn theo đuổi chính là tiểu kỹ nữ đã xảy ra việc ngoài ý muốn qua đời trong tiểu khu, nói không chừng nàng liền có cơ hội thượng vị.
Lâm Yến Yến năm lần bảy lượt mà gọi điện thoại cho Thường Ninh, đối phương đều biểu hiện trạng thái đang tắt máy.
Lúc này, Thường Ninh bị âm thanh trò chuyện giữa Thương Diễn và Lâm Yến Yến đánh thức.
Cậu nghi hoặc mà nói: “Hình như tôi vừa có điện thoại?”
Thương Diễn mở miệng, không chớp mắt mà dời đi đề tài: “Xin lỗi, tôi lỡ tiếp điện thoại của Lâm Yến Yến, cô ấy…… Ngôn ngữ có chút quá khích, tôi cũng không tưởng truyền đạt lại cho cậu.”
Thường Ninh muốn nói lại thôi, Lâm Yến Yến gọi tới khẳng định lại nhục mạ cậu.
Thương Diễn cũng ra tiếng đánh gãy ý nghĩ của Thường Ninh: “Chăn mỏng quá, tôi cảm thấy hơi lạnh.”
Trong bóng đêm, Thương Diễn tới gần Thường Ninh thêm một phân, cúi đầu hô hấp là có thể ngửi được mùi hương dễ ngửi, ánh mắt trở nên âm trầm: “Tiểu Ninh, nếu tôi ôm cậu ngủ, hẳn là sẽ ấm áp hơn một chút đi.”