Ký Chủ, Ai Dạy Cậu Nhẫn Nhịn Như Thế?

Chương 10: Cấp trên là đàn anh

Một chiếc Porsche màu đen đi ngược chiều với bọn họ, thân xe sang quý làm Lâm Yến Yến cực kỳ hâm mộ, dõi theo đến khi không nhìn thấy khói xe nữa mới lưu luyến mà thu hồi tầm mắt.

Từ tuyến đường chính đến tiểu khu chỉ có một con đường, cho nên Porsche tất nhiên là từ tiểu khu đi ra.

Chủ nhân siêu xe có lẽ là coi trọng vị cô nương xinh đẹp nào đó? Chuyên môn lái xe chở người về nhà chăng?

Bất quá cái xe này có chút quen mắt……

Lâm Yến Yến nhíu mày hồi ức, vừa quay đầu nhìn sang nam nhân bên cạnh vẫn đang lải nhải.

Keo kiệt, người khác ngồi trên siêu xe đắt tiền, còn không sợ bị đá mài hỏng sàn xe đâu?

Đối lập rõ ràng như vậy, Lâm Yến Yến bất giác thấy ủy khuất, chính mình mang thai lại không dám chia tay với Thường Ninh, quen với mấy người cũng đều là dạng chơi qua đường.

Chờ sau khi hạ sinh hài tử, khôi phục dáng người xinh đẹp, đem đứa nhỏ ném cho Thường Ninh là xong hết mọi chuyện, đến lúc đó cái loại nam nhân keo kiệt này còn chướng mắt cô ta.

Đến lúc đó…… Lâm Yến Yến nghĩ tới người đàn ông bắt gặp ở nhà hàng Trung Quốc, gương mặt lặng lẽ đỏ ửng.

Cũng có thể kiếm được người như vậy.

Suy nghĩ bị gián đoạn trong phút chốc, Lâm Yến Yến liền không nghĩ nhiều xem rốt cuộc đã nhìn thấy siêu xe kia ở chỗ nào.

Cô ta thất thần mà về đến nhà, đẩy cửa ra, Thường Ninh đang ở trong nhà vệ sinh giặt đống quần áo trẻ em mới mua.

“Yến Yến, em về rồi, sắp đến ngày sinh rồi, em đi một mình không an toàn, lần sau vẫn là để anh đi cùng đi.” Thường Ninh lên tiếng trước.

“Tôi muốn đi đâu chơi thì có liên quan gì đến anh?” Lâm Yến Yến nhíu mày.

“ Đồ đần, máy giặt cũng không biết dùng!” Lâm Yến Yến cởi giày cao gót ra, thay đổi dép lê, thái độ cực kỳ không kiên nhẫn.

Mệt chết mất thôi.

Thường Ninh quẫn bách mím môi: “Quần áo của bảo bảo không thể giặt chung với đồ người lớn được, bằng không dễ dàng sinh bệnh.”

Lâm Yến Yến xem thường xuất thân của Thường Ninh, tuy rằng chắp vá ở bên nhau, nhưng không hề có một chút tình cảm nào đối với cậu.

Mỗi lần Thường Ninh muốn kéo gần quan hệ với Lâm Yến Yến, đều bị dội một xô nước lạnh.

“Tôi theo anh nhiều năm như vậy, nhà xe cũng chưa mua, hiện tại loại quần áo này còn phải tự tay giặt lấy, đến tiền để mời bảo mẫu cũng không có.” Lâm Yến Yến giận sôi máu, thật là vô dụng!

Thường Ninh cúi đầu: “Anh không bận gì, có thể tranh thủ giặt gĩu, tiền trong thẻ lương đưa cả cho em, về sau đều phải để dành cho con và em dùng, không cần thuê bảo mẫu.”

Lâm Yến Yến nghe vậy, trên mặt nóng lên, chột dạ không dám nói tiếp, bước chân nặng nề mà đi về phòng ngủ.

Lâm Yến Yến cho rằng thiên y vô phùng, kỳ thật Thường Ninh đã sớm biết chuyện cô ta lấy tiền cầm đi chơi cổ phiếu cùng đầu tư, thua không còn một xu nào, thậm chí còn lỗ vốn, tiền lương mỗi tháng của Thường Ninh vừa đến tay, cô ta nhất định phải lấy ra một phần để trả nợ.

Trong nguyên tác, sau khi Lâm Yến Yến quăng Thường Ninh, chồng trước là cậu đây khóc lóc cầu xin cô ta quay đầu, cuối cùng vô cùng bi phẫn mà nguyền rủa Lâm Yến Yến trả không hết nợ, bị khoá thẻ tín dụng, không đi được nơi nào!

Nhưng rốt cuộc Thường Ninh chỉ là nam phụ, là nhân tố để hiện thực hoá cốt truyện NTR.

Hiện thực lúc đó là Thương Diễn vung tay trả hết nợ cho nữ chính, hai người tiếp tục khanh khanh ta ta.

Thường Ninh hai mắt vô thần, a, đây là cốt truyện chó má kiểu gì.

Ký chủ trước đây của hệ thống 68 chính là không khiêng được, ôm đồ chạy trốn suốt đêm.

Hệ thống cảm giác như bị cà khịa, chột dạ mà xuất hiện: [ký chủ, trước khổ sau ngọt, chờ chúng ta kiếm được đủ nhiều tích phân, liền đi đoạt loại nhiệm vụ khốc soái cuồng bá Long Ngạo Thiên!]

Hệ thống 68 hí hửng hô to: [Chúng ta sẽ lãng đến bay lên!]

Thường Ninh bình phục tâm tình mà nghiêm túc giặt quần áo, coi như ăn xong bánh lớn mà hệ thống vừa hoạ ra.

Ngày hôm sau, vào giờ nghỉ trưa.

Thường Ninh tay trái ôm cánh tay, tay phải lấy cà phê, lười nhác mà dựa vào cửa phòng trà, mí mắt bắt đầu đánh nhau không ngừng.

Mùi cà phê thuần hậu xâm nhập chóp mũi, Thường Ninh nhấp một ngụm sau, vị chua xót ở đầu lưỡi tản ra, đại não ngắn ngủi thanh tỉnh rồi lại lâm vào mờ mịt.

Thương Diễn đi tới, Thường Ninh nghe được tiếng bước chân quen thuộc, cố sức mở mí mắt ra, đánh cái ngáp mà đưa cho hắn một ly cà phê khác.

“Tiểu Ninh, làm sao vậy? Nhìn cậu có vẻ rất mệt.” Thương Diễn ánh mắt tối tăm trên dưới đánh giá cậu.

Thường Ninh vội vàng cưỡng bách bản thân tỉnh táo lại, xoè lòng bàn tay ra cho hắn xem: “Tối hôm qua giặt quá nhiều quần áo, còn phải giặt ga giường. Vốn dĩ tôi định đợi tới giờ nghỉ trưa để chợp mắt một chút, nhưng mà công việc quá bận rộn, đành trốn đến phòng trà vậy.”

Thương Diễn ngây người, nheo nheo mắt, vừa rồi tay trái của Thường Ninh bị che khuất, đúng là hắn không chú ý tới vệt đỏ trên mu bàn tay.

“Vậy làm sao đây, buổi chiều còn có cuộc họp, cậu và tôi đều phải tham dự, còn chịu đựng được sao?”

Thường Ninh nhắm mắt lại, thống khổ mà thở dài một tiếng.

Đây là cái loại sinh hoạt xã súc kiểu gì.

“Chốc nữa tôi sẽ giúp cậu ghi chép, cậu không cần tập trung cao độ đâu, còn hiện tại……” Thương Diễn cười khẽ, nghiêng đầu ừ một tiếng.

“Có muốn dựa vào vai tôi một lúc không?”

Thường Ninh còn đang gà gật, qua một lúc lâu mới định thần lại mà lắc đầu: “Không cần, nếu có người khác vào đây….. Nhìn thấy được thì không tốt lắm đâu.”

Thương Diễn tươi cười khom lưng, một bộ dáng muốn dựa sát vào Thường Ninh.

“Tổ trưởng!” Một đạo âm thanh nghi hoặc vang lên.

“Giám đốc, bữa trưa tốt lành, trùng hợp quá, hai người đều ở đây sao?”

Thường Ninh vội vàng đứng thẳng lên, Thương Diễn cũng ngước mắt nhìn về phía tổ viên.

Thương Diễn câu môi ngậm cười: “Phải.”

Tổ viên thầm nghĩ giám đốc sao đột nhiên lại tới phòng nghỉ, lơ đãng mà đánh giá hai người, thuận miệng nói: “Quan hệ giữa tổ trưởng và giám đốc thực không tồi.”

Kỳ thật tổ viên kinh ngạc là hiển nhiên, rốt cuộc Thường Ninh và Thương Diễn chưa từng chủ động nói qua là hai người là bạn tốt kiêm bạn cùng trường đại học, ngày thường ở trước mặt đồng sự cũng cố tình bảo trì khoảng cách.

Tổ viên tức khắc cảm thấy buồn rầu, hắn muốn nói chuyện riêng với Thường Ninh, nhưng giám đốc cũng ở……

Chính hắn sao có thể không biết xấu hổ mở miệng?