Lâm Yến Yến đơn phương mà cãi nhau với Thường Ninh, làm ầm ĩ đến mức gương mặt bất mãn đỏ ửng lên.
Thường Ninh đứng im tại chỗ, nhớ lại ba tháng trước khi cậu vừa tới đây, vào lần đầu tiên nhìn thấy Lâm Yến Yến, cậu đã nói với hệ thống: “68, em nhìn xem, vợ chưa cưới của tôi thật xinh đẹp.”
Không hổ là nữ chính trong văn não tàn.
Tác giả nguyên tác không rõ là ai, nhưng dựa vào từ ngữ miêu tả thì có vẻ là đàn ông.
Hắn đối với Lâm Yến Yến miêu tả đáng yêu lại gợi cảm, điêu ngoa lại tùy hứng, thời điểm tức giận sẽ run ngực cùng dậm chân.
Nhưng hiện tại, Thường Ninh ngập ngừng, cuối cùng lựa chọn trầm mặc.
Hệ thống 68 cũng trầm mặc.
Chịu không nổi a.
Đúng là yêu kiều, nhưng nữ chính sao có thể sẽ xun xoe với mềm yếu vô năng trì độn liếʍ cẩu?
Mộng tưởng của hệ thống 68 chính là trở thành Long Ngạo Thiên hệ thống.
Ký chủ hoàn thành nhiệm vụ đạt được điểm tích phân, tổng hệ thống sẽ phát ra quá trình hoàn thành công lược cho các ký chủ khác nhìn thấy.
Mộng tưởng của 68 chính là quyền hạn của chính mình cao, có thể tuyển các loại nhiệm vụ Long Ngạo Thiên, xếp hạng của mình còn không bay vèo vèo vèo lên?
Hiện tại vẫn là thành thành thật thật hoàn thành nhiệm vụ này đi.
Hệ thống ngữ khí sâu kín: "Nhẫn nhẫn, tuy rằng Lâm Yến Yến cũng không phải là vợ của ngài, nhưng đứa nhỏ là của ngài!"
Thường Ninh nhấp khẩn môi, duy trì chính mình nhân thiết, trái lại ngượng ngùng trấn an: “Yến Yến, em đừng nóng giận, như vậy không tốt đối với đứa nhỏ.”
Lâm Yến Yến mồm miệng không sạch sẽ mà tiếp tục mắng, sau đó sai sử Thường Ninh: “Nhìn đến anh liền thấy phiền!”
Cô ta xoay người vào phòng, phịch một tiếng đóng cửa lại, lưu lại Thường Ninh đứng ở trong phòng khách chật chội.
Hắn đi vào một gian phòng ngủ nhỏ khác.
Thường Ninh theo khuôn phép cũ mà dựa theo cốt truyện, nỗ lực làm công cụ phá hư cốt truyện.
Chỉ cần đứa bé chào đời, Lâm Yến Yến và Thương Diễn cũng không quen biết, chính mình có thể nhờ vào tình thương của mẹ cảm hóa bạn gái.
Vì lo lắng Lâm Yến Yến hậu sản ở cữ cùng chăm sóc trẻ con sẽ hoạn thượng bệnh trầm cảm, Thường Ninh sớm vì đứa bé mà trộm chuẩn bị.
Nộp lên phần lớn tiền lương, trong túi Thường Ninh không còn mấy đồng, trước đó không lâu hạng mục do cậu phụ trách thành công ký hợp đồng, trừ tiền thưởng đã phát, công ty còn tặng kèm một thẻ mua sắm ở siêu thị.
Hơn nữa hạng mục thuận lợi kết thúc, mỗi ngày Thường Ninh đều tương đối thanh nhàn.
Hắn ngồi ở vị trí của mình, viết bản ghi nhớ: “Tã giấy, sữa bột, xe đẩy trẻ em……”
Quyết định đem thẻ mua sắm của siêu thị dùng.
Tiếng bước chân vang lên sau lưng, Thường Ninh xoa xoa cái cổ đau nhức, chậm rãi ngẩng đầu, ánh mắt đối diện với Thương Diễn.
“Tổ trưởng Thường đang chuẩn bị đồ vật cho bé con sao?” Thương Diễn đi đến bên cạnh, khiến Thường Ninh bị bao phủ bởi thân hình của hắn.
Thời điểm đi làm, Thương Diễn sẽ xưng hô dựa theo chức vụ.
Thường Ninh cười cười trả lời: “Cũng chỉ có phương diện này mới có thể giúp đỡ Yến Yến.”
“Thật là cẩn thận, nói không chừng cô ấy sẽ hồi tâm chuyển ý đâu.” Thương Diễn nhìn vào mắt Thường Ninh, câu môi cười khẽ, sau đó ánh mắt liếc nhìn nội dung trên giấy nhớ.
“Tôi đi với cậu vậy, thuận tiện lái xe đưa cậu về nhà. Coi như cảm ơn cậu vì trong khoảng thời gian này luôn làm bữa tối, đồ ăn rất hợp khẩu vị của tôi.”
Thương Diễn mỉm cười khéo léo, hắn cao hơn Thường Ninh, hiện giờ Thường Ninh ngồi lại bị bao phủ dưới thân hình của hắn.
Hắn dựa vào khoảng cách thân cận quá, Thường Ninh vừa động là có thể cọ tới thân thể của hắn.
Thường Ninh nhíu mày lại, xem nhẹ khoảng cách quá gần, vốn định cự tuyệt, nề hà Thương Diễn kiên trì muốn giúp đỡ cậu.
“Tiểu Ninh, cậu khách khí với đàn anh làm gì?” Hắn nói quá hoàn mỹ, xả tới một tầng quan hệ khác của hai người, không chê vào đâu được.
Thường Ninh chỉ đành mỉm cười thản nhiên tiếp thu: “Vậy cảm ơn giám đốc trước.”
Tan tầm, Thường Ninh thu thập đồ vật, đi đến phòng nghỉ gọi điện thoại cho Lâm Yến Yến, chuông điện thoại tiếng vang lên nửa ngày, không ai bắt máy.
Hôm nay về muộn, Lâm Yến Yến lại muốn mắng mình.
Thường Ninh gãi gãi đầu, ngón tay luồn vào mái tóc, mệt mỏi mà dựa vào tủ, cắn môi nhấp chặt cắn môi, gửi tin nhắn cho Lâm Yến Yến nói nguyên nhân chính mình về nhà muộn.
“Tiểu Ninh, đi thôi.” Thương Diễn tới thúc giục.
Thường Ninh thu hồi di động, gỡ mắt kính trên mũi xuống, đi ra ngoài nói: “Vâng”
Tan tầm, có thể không cần đeo kính.
Siêu thị to như vậy, đi dạo với giám đốc, Thường Ninh có chút không tự nhiên, nhưng theo tâm tư phóng tới việc chọn lựa đồ dùng cho bảo bảo, cậu cũng không rảnh mà nghĩ nhiều.
Hai người đi đến khu vực dành cho trẻ em.
Thương Diễn không vội mà đẩy xe mua sắm, kiên nhẫn đi theo sau lưng Thường Ninh.
Hắn nhìn Thường Ninh một lần nữa đeo kính, nhìn kỹ hướng dẫn sử dụng vật phẩm, từ tã giấy, khăn giấy trẻ con, quần áo, nhiều vô số, thập phần vụn vặt.
Hai người đứng bên xe đẩy trẻ em, Thường Ninh thử đẩy đẩy, cuối cùng chọn một chiếc xe con màu hồng phấn.
Thường Ninh câu môi, thật thích hợp với con gái đáng yêu a.
Thường Ninh cầm thú bông để vào xe đẩy trẻ em, cả ngày mệt mỏi công tác hoàn toàn tan biến vào giờ phút này.
Chờ dạo qua một vòng, Thường Ninh nhìn mua sắm xe đã tràn đầy, mà Thương Diễn vẫn chưa mua một kiện vật phẩm nào.
Thường Ninh ngượng ngùng, mở miệng dò hỏi: “Nãy giờ tôi chỉ biết lo mua đồ vật cho mình, giám đốc có muốn mua gì không?”
Thương Diễn mở miệng: “Dì giúp việc trong nhà sẽ hỗ trợ mua sắm, tôi đi dạo quanh đây với cậu là được rồi.”
Thường Ninh nhấp môi ừ một tiếng: “Tôi còn cần kem đánh răng nữa, dầu gội trong nhà cũng dùng hết rồi.”
Tính cách Lâm Yến Yến tương đối khó chiều, chỉ dùng hãng dầu gội nổi tiếng, mấy loại khác không xứng tiến vào mắt cô ta.
Thường Ninh không dám dùng loại dầu gội đắt đỏ của Lâm Yến Yến, trước nay chỉ dùng loại được siêu thị đẩy mạnh tiêu thụ.
Trên kệ để hàng có một loại dầu gội đang giảm giá, Thường Ninh nói với Thương Diễn: “Loại dầu gội này thường xuyên được giảm giá, tiện nghi rất nhiều, tôi thường xuyên dùng, nhưng mà giám đốc nhìn xem, có thể là do mùi này quá thơm, không có mấy người mua.”
Thương Diễn nhìn Thường Ninh mỉm cười, khóe miệng cũng nhếch lên, hắn nắm chặt xe đẩy.
“Phải không?”
Thương Diễn tiến đến bên người Thường Ninh, khom lưng gật đầu, vào lúc Thường Ninh chưa phản ứng kịp, thuận thế nghe thấy một câu: “Khó trách…… Cậu thơm như vậy.”