Tuy rằng cơ sở hạ tầng của tiểu khu bên này chẳng ra gì, phòng ở cứ nối tiếp nhau san sát, nhưng là diện tích bên trong còn tính là khá rộng rãi, hai phòng một sảnh, chỉ là phòng bếp cùng nhà vệ sinh có chút chật.
Bên trong một căn phòng rách nát trong tiểu khu, một người phụ nữ đang cất cao giọng chửi ầm lên, nghe kĩ mới biết được, nguyên do là đang nhục mạ chồng sắp cưới của mình.
Lâm Yến Yến gắt gao nắm chặt thẻ lương, trong lòng âm thầm nhẩm tính, tháng này mới thu được một vạn bảy, trừ khoản vay mua nhà cho cha mẹ cô ta mỗi tháng là 8000 đồng, lại còn cần trả các khoản nợ nần, lãi vay hàng tháng là 6000 đồng.
Chi tiêu trong nhà vốn dĩ là dùng tiền thưởng của Thường Ninh để trả, tính ra cũng chỉ còn dư lại có 3000 đồng.
Mỗi ngày chỉ có thể dùng 100 đồng, khỏi phải nói sao Lâm Yến Yến tức giận đến đỏ mặt.
“A, anh cũng đừng vào cửa! Cút trở về công ty tăng ca đi, cả ngày chỉ biết mỗi trở về nấu cơm cho tôi, không có chí tiến thủ! Thường Ninh, mấy năm nay anh công tác, tiền lương trong thẻ đâu có được bao nhiêu đâu, có một chút xíu như này, anh có đáng mặt đàn ông không hả?!"
“Không nhìn thấy cấp trên của anh sao, người ta chính là học trưởng cùng chuyên ngành của anh đó, chỉ lớn hơn anh có ba tuổi thôi, mà giờ đã là giám đốc bộ phận kế hoạch. Anh nhìn lại bản thân mình xem, tôi lúc trước đúng là mắt mù mới vớ phải kẻ vô dụng như anh."
“Yến Yến, cho anh vào nhà trước đã.” Ngoài cửa, người bị nhục mạ không có sinh khí, ngược lại từ vẻ mặt đến động tác đều là ăn nói khép nép cầu người.
Người đứng bên ngoài bộ dạng mệt mỏi, sợi tóc mềm mại che khuất hơn phân nửa đôi mắt, lộ ra một gương mặt suy yếu, cánh môi tái nhợt mím chặt.
Trên người cậu ăn mặc một chiếc áo sơmi đã bị giặt đến trắng bệch, nhăn nheo bèo nhèo, phủ lên khung xương gầy yếu, càng khiến cậu nhìn có vẻ gầy ốm lại đơn bạc.
Bên trong cánh cửa, người con gái vòng hai tay ôm trước ngực, bộ ngực run lên, bởi vì mang thai mà khuôn mặt hơi phì tức giận đến đỏ bừng.
Lâm Yến Yến vừa xinh đẹp lại trẻ tuổi, xuất thân tuy bình thường, nhưng đã từng có lúc đám người theo đuổi có thể xếp hàng dài từ trước cổng trường học kéo đến cửa sau.
Mộng tưởng chân chính của cô ta là tìm được một kẻ giàu có, gả cho hắn ta, một bước lên mây thành phu nhân nhà giàu, mà không phải là ở tại căn phòng cho thuê cũ nát này làm bà thím già!
Từ khi lên đại học, cô ta liền quyết tâm thực hiện chủ ý này, và vẫn luôn vì mục tiêu này mà nỗ lực.
Học đại học, Lâm Yến Yến thả thính khắp nơi, rốt cuộc câu được một kẻ phú nhị đại, mộng tưởng chính mình có thể bước vào cuộc sống giàu sang. Đáng tiếc đối phương là người phong lưu thành tánh, nói là yêu đương, kỳ thật lại là bao dưỡng Lâm Yến Yến.
Lâm Yến Yến giấu giếm đối phương mà vụиɠ ŧяộʍ mang thai, một lòng vọng tưởng nhờ vào việc sinh hạ hài tử để mẫu bằng tử quý, lại không nghĩ đến việc phú nhị đại xuất ngoại chạy trốn, tất cả phương thức liên hệ lưu lại đều là giả.
Nhưng lúc đó, Lâm Yến Yến đã mang thai được tám tháng.
Vừa lúc này, có người tố cáo với trường học việc Lâm Yến Yến tác phong bất chính, bị người bao dưỡng, có tồn tại quan hệ giao dịch tiền tài với người khác.
Sự tình nháo quá lớn, chứng cứ đã chồng chất lại thêm chuyện bụng bầu của Lâm Yến Yến không giấu được, vì vi phạm nội quy trường học, làm cô ta thiếu chút nữa bị trường học khai trừ.
Vì để giữ lấy thanh danh cùng việc , Lâm Yến Yến nghe theo ý kiến của người khác, lựa chọn từ trong đám người theo đuổi mình, chọn được Thường Ninh với tính cách hướng nội, là người mà Lâm Yến Yến có thể dễ dàng khống chế.
Lâm Yến Yến yêu cầu Thường Ninh nói với cha mẹ, cả hai nhà cùng nhau ra mặt tỏ ý với nhà trường, nói hai người bọn họ là người yêu, đã đính hôn cả rồi, hai bên nội ngoại đều đã biết.
Theo sau đó Lâm Yến Yến thuận lý thành chương mà đem cái thai trong bụng tính tới trên đầu Thường Ninh.
Vốn dĩ chính là giả phu thê, theo thời gian cùng chung sống, Lâm Yến Yến ngày càng chán ghét Thường Ninh, cuối cùng phát triển đến mức vừa nhìn đến liền cảm thấy buồn nôn.
Tiếng ồn ào đánh thức hàng xóm trên lầu, cửa sổ bị đẩy ra kêu leng keng: “Tối mờ tối mịt rồi còn ầm ĩ làm gì, các ngươi có tố chất hay không! Cả ngày đều nói nhao nhao, mắng chồng cô mấy năm nay vẫn chưa mắng đủ sao! Có bản lĩnh thì bỏ hắn đi!”
“Liên quan gì đến bà! Ai là vợ chồng với tên rác rưởi này! Có bệnh sao, ở cùng một chỗ chính là vợ chồng à? Nói bao nhiêu lần rồi, hắn với tôi không có quan hệ gì cả!” Lâm Yến Yến hùng hùng hổ hổ mà mắng trở về, nếu là nuôi chó, chó chính là chồng sao?
Nhưng cô ta nghe được mấy chữ rời đi Thường Ninh, mặt khẽ biến sắc, không kiên nhẫn mà mở cửa phòng, để Thường Ninh chui vào nhà.
Lâm Yến Yến có thể cùng Thường Ninh chia tay, nhưng không thể từ bỏ đồ vật mà Thường Ninh cho chính mình, còn có phòng ở, thẻ lương, còn có sự chăm sóc tri kỷ bấy lâu nay……
Thường Ninh đi vào nhà, ở một bên ngốc ngốc dừng chân.
Lâm Yến Yến vuốt bụng bầu, trừng mắt nhìn Thường Ninh trước mặt: “Tôi đói bụng.”
Thường Ninh vội vàng sắn tay áo sơ mi trắng lên, hướng tới phòng bếp chật chội đi đến, tựa hồ là vui sướиɠ vì Lâm Yến Yến nguyện ý cho chính mình vào nhà: “Để anh đi nấu cơm luôn, không thể để em và con đói bụng được.”
Ánh mắt của Thường Ninh lướt qua phần bụng của Lâm Yến Yến, trên mặt lộ ra nụ cười đầy mệt mỏi.
Lâm Yến Yến hừ lạnh một tiếng, ngồi ở sô pha.
Thường Ninh quay người lại, khóe miệng run run, trước mặt cậu là một đoàn ánh sáng, giao diện trên cùng viết hệ thống 68.
Giao diện hệ thống biểu hiện tình hình cụ thể của nhiệm vụ, sau khi Thường Ninh nhìn đến mấy dòng chữ hiển thị, nhịn không được mà cảm thấy dạ dày có chút đau.
[Cậu là một người bạn trai đủ tư cách, có vợ chưa cưới xinh đẹp, tính cách cao ngạo, cậu cam tâm tình nguyện cho người ta đổ vỏ mới có được nữ thần. Nhưng Lâm Yến Yến chán ghét việc tiếp xúc với cậu, ba năm sau, cô ta mang thai lần thứ hai, đáng tiếc đứa bé vẫn không phải là của cậu, tình nhân lại trốn chạy. Lâm Yến Yến sinh khí lại ủy khuất, cùng cậu nháo đến ầm ĩ, càng ngày càng thêm châm chọc mỉa mai cậu, PUA cậu trên đủ loại phương diện. Lúc này, cấp trên của cậu là bạn cùng phòng thời đại học……]
[Nhiệm vụ: Vui lòng ngăn cản cấp trên và Lâm Yến Yến ở bên nhau.]