Tiểu Ninh, thật sự không lừa cậu, tôi đặc biệt mang theo để cậu uống.” Thương Diễn nhẹ giọng như thông báo.Trong không gian chật chội, hơi nóng của trà bốc lên nghi ngút, phả vào mặt Thường Ninh khiến cậu đỏ mặt, nhiệt độ cơ thể không ngừng tăng cao. Không khỏi cảm thấy xấu hổ.
“Không gạt tôi?” Thường Ninh nhìn thẳng, rõ ràng là đang thắc mắc nhưng lại có một chút cảm giác mong chờ.
Nụ hôn may mắn trước đó, sau đó lại là cái ôm mơ hồ của Thương Diễn dành cho cậu, dường như đang thử thách tình bạn. Nhưng anh và Lâm Yến Yến không giống nhau, trong khi Lâm Yến Yến thì luôn xúc phạm mình còn Thương Diễn lại luôn khen ngợi mình.
Thường Ninh không hề tồi tệ như Lâm Yến Yến đã nói.
Thực ra Thường Ninh lại rất chăm chỉ, ai có thể ngờ cậu cũng tốt nghiệp một trường danh giá, công việc đầu tiên nhận được là từ một lời đề nghị lớn, khi các đồng nghiệp trong công ty nhìn thấy cũng lịch sự gọi cậu là Đội trưởng Thường, Thương Diễn cũng chưa bao giờ coi thường mình.
Kết quả lại bị Lâm Yến Yên luôn tự cao coi cậu như rác rưởi.
Nếu không thì tại sao không có ký chủ cùng hệ thống nào khác đảm nhận nhiệm vụ này? Chỉ cần có nhân vật nam phụ làm bia đỡ đạn thì vận mệnh sẽ tốt hơn, độ khó của nhiệm vụ sẽ giảm xuống.
Trường Ninh đang suy nghĩ, Hệ Thống 68 kịp thời cắt đứt biểu cảm trên mặt cậu: [Ký chủ, quyền hạn của chúng ta đã cao hơn, điểm số cũng nhiều hơn, lần sau chúng ta sẽ giành được nhiệm vụ tốt hơn!]
Thường Ninh nói với Hệ Thống: [ lần sau tốt nhất nên làm theo lời em.]
Cái bánh này có vẻ to và quá khổ, nên dù có mệt đến mấy cũng chỉ cần hơn mười ngày nữa nên đành phải chịu đựng.
Trong khi Thường Ninh đang suy nghĩ, đột nhiên Thương Diễn nhẹ nhàng nắm tay cậu, thấp giọng nói: “Tiểu Ninh, còn nửa cốc, uống đi.”
“Tôi…” Thường Ninh đang do dự, ánh mắt Thương Diễn vừa sâu vừa ôn nhu, giống như dã thú đang săn mồi, dùng thái độ cứng rắn khống chế tình hình.
Anh nói đây là loại trà dùng làm tặng lễ, khi kết hôn thường để cho người vợ uống, vậy mà hiện tại anh lại để mình uống nó... Thường Ninh rõ ràng hiểu ý của anh, và có lẽ chính mình cũng hiểu. Thương Diễn dùng tay nâng lên để thành cốc chạm vào môi Thường Ninh, nước trà ấm áp chạm vào bờ môi mềm mại.
Thương Diễn nói: “Tiểu Ninh...”
Anh đang thúc giục mình mở miệng uống hết ly trà này.
Thường Ninh theo bản năng mở miệng ra, cổ họng cuồn cuộn, húp ngụm trà còn lại nuốt xuống bụng.
Thường Ninh uống xong mãi sau mới có phản ứng, đưa tay lên sờ vào miệng mình, đầu ngón tay dính lấy nước trà còn sót lại.
Thương Diễn trông như một người bình thường nheo mắt lại. Dường như đã thỏa mãn, nhẹ nhàng hỏi: “Uống hết ly.”
Không gian bên trong chiếc xe thật chật chội. Lần đầu tiên Thường Ninh cảm thấy không gian trong xe của Thương Diễn rất hẹp, trong không gian tựa như tràn ngập hơi thở đàn ông.
Khi Thương Diễn nói chuyện, theo bản năng mà tiến lại gần hơn, lướt qua bảng điều khiển ở giữa, gần như đang đối mặt với Thường Ninh, chóp mũi chỉ cách khuôn mặt Thường Ninh một chút.
Anh ấy muốn hôn mình! Ý thức được điểm này, Thường Ninh mở to mắt tim đập loạn xạ, đầu óc trống rỗng, không nghĩ được gì.
Ding ding ding, Lâm Yến Yến gọi điện thoại đến, không đúng lúc gì cả.
“Ừm, tối nay tôi không về, anh có thể tìm một lý do nào đó, anh không được để cho cha mẹ tôi biết chuyện của tôi và Phi Phàm, đã rõ chưa?!” Lâm Yến Yến cau mày. Cô ta tranh thủ gọi điện cho Thường Ninh trong khi đang đi hẹn hò.
Thường Ninh trả lời cô: “Cha mẹ tôi tối nay không ở nhà.”
Lâm Yến Yến cau mày, mỉa mai nói: “Thường Ninh, trong túi anh không có nổi ba đồng, nếu không có nhà thì có thể ngủ dưới gầm cầu, thích ngủ ở đâu thì ngủ.”
“Tôi ở nhà đàn anh.” Thường Ninh nghiêng đầu, nhưng Thương Diễn lại không kịp rời đi, cho nên hơi thở phả vào vùng da thịt trên cổ, làm lòng người cảm thấy bất an.
Quá gần rồi…quá gần.
Đàn anh? Lâm Yến Yến đứng ở một góc của trung tâm mua sắm với cái bụng nhô cao, nhìn Trần Phi Phàm đang ở cách đó không xa, khẩn trưởng không khác gì chuẩn bị chiến tranh.
Vị đàn anh kia có phải là Thương Diễn? Gia cảnh tốt, học vấn tốt, năng lực giỏi, thân hình cường tráng, còn nghe nói rất đẹp trai, Trần Phi Phàm rất ghen tị với vị đàn anh này của Thường Ninh, không muốn đề cập đến chuyện của đối phương, một người như Thường Ninh làm sao có thể có một người bạn xuất sắc như vậy! Lâm Yến Yến cau mày, trong lòng cảm thấy chua chát.
Lúc trước, lần đầu tiên Lâm Yến Yến gặp Trần Phi Phàm đã biết là người độc đoán, nên khi nói đến chuyện của Thương Diễn không dám nói quá trớn.
Lâm Yến Yến ghen tị đến mức muốn Trần Phi Phàm dùng chức vụ của mình để sa thải Thường Ninh, nhưng lại bị Thương Diễn ngăn cản và âm thầm khiển trách cậu ta, khiến Trần Phi Phàm phải cụp đuôi vào giữa hai chân như một con chó và không dám dở trò gì với Thường Ninh nữa. Thương Diễn đúng là người bạn tốt.