Ký Chủ, Ai Dạy Cậu Nhẫn Nhịn Như Thế?

Chương 39: Cấp trên là đàn anh

Trên mặt Thương Diễn mang theo ý cười nơi đáy mắt, không nói lời nào.“Phó giám đốc Trần, có chuyện gì vậy? Cậu có vẻ đang vội.” Thương Diễn hỏi từng câu từng chữ, ánh mắt sáng ngời.

“Tôi đang tìm Đội trưởng của đội dự án số ba. Tôi có việc cần trao đổi với anh ấy. Tất cả đều đã đến nơi nhưng không thấy anh ấy ở đâu. Trần Phi Phàm nhớ lại lời dạy của những người lớn tuổi ở nhà rằng cậu không nên xúc phạm Thương Diễn, giọng nói mang theo chút vui vẻ.

Trần Phi Phàm nhìn qua vai Thương Diễn, mơ hồ nhìn thấy người đàn ông mặc đồ trắng đang ngồi trên ghế sofa, người đàn ông hơi cúi xuống, làm sao chính mình có thể cho rằng Thường Ninh đẹp trai. Bản thân nhầm lẫn rồi.

Đến nay vẫn không thăm dò được ý tứ của Thương Diễn, cũng không rõ anh ta muốn để ai làm Quản lí phòng kế hoạch, Trần Phi Vũ không muốn trở thành kẻ thù của Thương Diễn.

Thương Diễn nhướng mày, trầm giọng nói: “Tôi đã nói, tôi tin tưởng vào năng lực của Phó giám đốc, nhân lực được phân bổ đầy đủ, cậu vẫn nhất quyết muốn tiếp quản công việc này, Đội trưởng Thường có ở đây phân công công tác hay không cũng không cần cậu quản.”

Đương nhiên, bản thân không phải thực sự muốn tìm Thường Ninh, chỉ định đến đây gây rắc rối, Trần Phi Phàm không nói nên lời, biết mình đã đuối lý.

Trần Phi Phàm xua tay, nhắm mắt lại, nở nụ cười đắc ý: “Được rồi, vậy nhờ Giám đốc nói với Đội trưởng giúp tôi, sau khi tan sở tôi có chuyện muốn nói với anh ấy, vậy nên tôi sẽ đợi anh ấy ở quán cà phê đối diện công ty.”

Giọng nói của cậu ta lớn đến mức Thường Ninh đang ở trong văn phòng cũng nghe rõ, nắm chặt chiếc bánh mì trong tay.

Hệ thống 68 tức giận đến mức nhảy dựng lên chửi: [Cậu ta thật quá đáng, cậu ta đã là tiểu tam, dám đến trước mặt chính thất mà diễu võ dương oai!]

Thường Ninh tò mò hỏi hệ thống: “Vậy ký chủ trước kia cũng vì Trần Phi Phàm mà chạy trốn sao?”

Hệ thống 68 im lặng một lúc, xấu hổ nói nhỏ: “Cậu ấy làm việc tăng ca ở công ty đến mười giờ, nấu cơm giặt quần áo cho vợ đến mười hai giờ, sáng hôm sau bảy giờ đã dậy để đi làm, chen chúc trên tàu điện ngầm. Cậu ấy nói rằng ở ngoài đời chưa từng làm qua những loại việc như vậy.”

Thường Ninh: …

Hệ thống 68 lại bắt đầu nức nở hu hu hu hu, nước mắt lưng tròng: “Ký chủ, chúng ta chỉ còn mười ngày nữa là thắng lợi, mà ngày dự sinh của Lâm Yến Yến cũng sắp đến rồi!”

Thường Ninh nắm chặt tay, rơm rớm nước mắt suy nghĩ, may mắn thay chỉ còn có mười ngày, chỉ cần Thương Diễn gặp Lâm Yến Yến, nhiệm vụ của cậu coi như hoàn thành tốt đẹp.

“Tiểu Ninh, cậu đang suy nghĩ gì vậy?” Thương Diễn đóng cửa lại, đi về phía Thường Ninh.

Thường Ninh A… một tiếng, cúi đầu xoa nhẹ túi bánh mì trong tay: “Sao anh ta lại hẹn tôi gặp tôi?”

Theo nguyên tác, thì Trần Phi Phàm sẽ gϊếŧ Thương Diễn, bởi vì sau khi lừa dối chồng của Lâm Yến Yến, Thương Diễn đã đưa Lâm Yến Yến đi, điều này tương đương với việc đồng thời lừa dối cả Trần Phi Phàm và Thường Ninh.

Lục nhân lại gặp lục nhân.*

*Lục nhân: ý chỉ những kẻ thích cắm sừng, nɠɵạı ŧìиɧ.

Thương Diễn rũ mắt xuống: “Tiểu Ninh, cậu có muốn đi không?”

“Không đi, tôi không hứa hẹn gì với anh ta. Còn nữa, học trưởng, ngày mai tôi có thể nhờ anh một việc được không? Cha mẹ tôi...” Thường Ninh gật đầu, trốn tránh cũng vô ích, chính mình ra tay ngăn cản Thương Diễn gặp mặt Lâm Yến Yến.

Thường Ninh ngượng ngùng cười, cúi đầu nhẹ giọng nói: “Mẹ tôi nói muốn đến đây ở lại chăm sóc Yến Yến trong thời gian ở cữ. Ngày mai tôi muốn đi đón bà ấy.”

Nụ cười trên mặt Thương Diễn càng sáng hơn, vui vẻ cười nói: “Là bác trai và bác gái à, nhiều năm không gặp, hẳn là rất vui.”

Sau giờ làm việc, Trần Phi Phàm ở trong quán cà phê chờ Thường Ninh, nhìn chằm chằm vào cánh cửa lớn lầu một của công ty, cậu ta trông thấy Thường Ninh đang đứng ở cửa nhưng không thấy rõ biểu cảm trên mặt, mở miệng hít một ngụm khí lạnh, cả người run rẩy.

Trần Phi Phàm đứng dậy định đi đến đó, nhưng đột nhiên dừng lại khi thấy một người đàn ông cao lớn mặc lễ phục chỉnh tề xuất hiện, chính là Thương Diễn, trên tay anh còn cầm hai cốc cà phê, đem một ly áp lên má Thường Ninh.

Họ đang đi đến bãi đỗ xe và đi ngang qua quán cà phê.

Trần Phi Phàm ở trong đám người vội nhìn thoáng qua, liền thấy khuôn mặt của Thường Ninh, mái tóc rối bù trên trán cùng đôi mắt hơi ửng đỏ, lông mày hơi cau lại, trên mặt lộ ra vẻ buồn bã