Tình Nguyện

Chương 31: Cô đi xe buýt trở về

Chương 31: Cô đi xe buýt trở về

Lữ Nhu gật đầu.

Lục Hành nhìn cô, khóe môi tràn ra ý cười: "Nếu em thích đọc tiểu thuyết tiếng Anh, chỗ anh có một ít sách, lát nữa đưa cho em".

Lữ Nhu nghĩ đến thư viện nhỏ của Nghiêm gia, bên trong có nhiều sách, kiếp sau cô cũng đọc không hết, vì thế nhẹ nhàng lắc đầu, uyển chuyển cự tuyệt: "Cảm ơn học trưởng, em đọc sách tương đối chậm, thật lâu mới có thể đọc xong một quyển, sẽ không phiền học trưởng nữa".

Lục Hành cười nói: "Có phiền gì đâu, sách phải đọc từ từ, anh không vội, em xem bao lâu cũng được".

Lữ Nhu còn muốn từ chối, xe buýt vào trạm, ngắt lời cô.

Bọn nhỏ trong cô nhi viện phần lớn đều có chút thiếu hụt, chăm sóc rất vất vả.

Xã đoàn đến làʍ t̠ìиɦ nguyện, tuy rằng chỉ là làm một ít công tác giáo dục và đồng hành tương đối thoải nhẹ nhàng, mọi người cũng đều mệt mỏi sau một ngày làm việc, nhưng không ai phàn nàn.

Các bạn nhỏ quanh năm thiếu người bầu bạn, khát cầu tình yêu và ấm áp, đối với những anh chị thỉnh thoảng mới đến này tràn ngập không muốn xa rời, trước khi chia tay không ngừng truy hỏi bọn họ lần sau lại đến là khi nào, khiến người ta xót xa.

Rời khỏi cô nhi viện, tâm tình mọi người đều không được tốt, không ai muốn tụ tập ăn cơm. Lục Hành liền phát cho mỗi người bao lì xì gọi xe, mọi người cảm ơn chủ tịch xã sau đó đều bắt taxi rời đi.

Lữ Nhu định đi xe buýt về nên không nhận tiền lì xì của Lục Hành.

Lục Hành cũng không miễn cưỡng cô, cười nói: "Được rồi, anh cũng đi xe buýt, tiết kiệm chút tiền".

Hai người cùng nhau đi đến trạm xe buýt.

Phong cảnh Nam Giao rất đẹp, xa xa núi xanh trùng điệp, xanh mướt, hai bên đường trồng cây ngô đồng cao lớn, ánh chiều tà xuyên qua khe hở lá cây, giống như vàng vụn rơi trên mặt đất.

Lữ Nhu thích lúc mặt trời lặn như vậy, có loại ôn nhu yên tĩnh của thời gian.

Chỉ là quá ngắn ngủi.

Có người nào đó từng nói với cô: "Tốt đẹp luôn ngắn ngủi, nghiêm túc hưởng thụ là tốt rồi".

Cô cúi đầu nhìn ánh đèn nhảy múa trên mặt đất, có chút xuất thần, bước chân càng đi càng chậm.

"Hôm nay có mệt không?". Giọng nam của Lục Hành trong trẻo vang lên, kéo suy nghĩ của cô trở về.

Lữ Nhu phản ứng hơi chậm, mờ mịt nhìn về phía anh, dừng một chút mới lắc đầu tỏ vẻ không sao.

Lúc này Lục Hành xác định vừa rồi cô đang ngẩn người, không khỏi có chút bất đắc dĩ.

Anh cảm giác như không tồn tại ... Nhìn Lữ Nhu cúi đầu, Lục Hành không nhịn được thở dài, tiếp tục tìm đề tài: "Em trở lại trường học không?"

Lữ Nhu lắc đầu.

Đêm nay nếu không liên hoan, cô vẫn nên về Nghiêm gia bồi Tạ Nhiễm Ly đi.

Lục Hành biết Lữ Nhu từ trước đến nay rất yên tĩnh, trong đám đông cô luôn nghiêm túc làm chuyện của mình, rất ít khi tham gia náo nhiệt.

Chỉ là bình thường hoạt động câu lạc bộ, nhiều người nên không nhìn ra, hiện tại chỉ có hai người ở chung với nhau mới ý thức được cô là thật sự an tĩnh.