Ta Có Thể Thấy Ẩn Tàng Cơ Duyên

Chương 47: Đồ Tâm Lão Tổ, Nhiệm Vụ Của Ma Đạo

Đối mặt với Dịch Tiểu Phong da mặt dày thuận cây trèo lên trên, Bạch Hồng Tiêu thực câm nín.

Người này thật sự là……

Không biết xấu hổ!

“Ngươi có thể sống rời đi Trác Dạ Bảo rồi nói sau!” Bạch Hồng Tiêu tức giận nói.

Dịch Tiểu Phong cười nói: “Lấy thực lực của ngài nhất định có thể chiến thắng lão ma kia, đúng rồi, lão ma rốt cuộc có lai lịch ra sao?”

Hắn vẫn luôn rất tò mò thân phận lão ma.

Bạch Hồng Tiêu buông trường kiếm, sau đó ngồi xuống.

"Lão ma này hẳn là Đồ tâm lão tổ, mấy trăm năm trước bị tông chủ Thiên kiếm thánh tông tru diệt thân thể, thiếu chút nữa hồn phi phách tán, nhưng hắn vẫn may mắn sống sót, không nghĩ tới thế mà trốn đến Trác Dạ Bảo.” Bạch Hồng Tiêu thở dài nói.

Hắn đang hối hận.

Năm đó như thế nào không có phát hiện điểm này.

Hiện tại xem ra, thất sắc lưu ly thụ chính là vật của Đồ tâm lão tổ.

“Ngài hiện tại đối phó hắn, một chút phần thắng đều không có?” Dịch Tiểu Phong hỏi.

Lần này trung tâm kịch bản phỏng chừng chính là cuộc chiến giữa Kiếm Thánh cùng Đồ tâm lão tổ.

Bạch Hồng Tiêu lắc đầu nói: “Hắn có trò nguyền rủa quá tà môn, vẫn luôn tiêu hao linh lực của ta, nếu rời đi Trác Dạ Bảo, thật ra có thể tiêu trừ nguyền rủa, nhưng cần thời gian, một khi ta rời đi, nói không chừng Đồ tâm lão tổ đã đột phá thành công, tàn sát Trác Dạ Bảo, lại bỏ trốn mất dạng, cho nên ta không thể rời đi.”

Như vậy xác thật khó làm.

Dựa theo thời gian kịch bản suy đoán, nhiều nhất ba ngày, khả năng hai ngày, Đồ tâm lão tổ liền sẽ xuất quan, làm loạn Trác Dạ Bảo.

Dịch Tiểu Phong vuốt cằm, suy tư nói: “Một khi đã như vậy, ngài có tìm viện binh từ Thiên kiếm thánh tông sao?”

Bạch Hồng Tiêu trầm mặc.

Qua vài giây, hắn mới mở miệng nói: “Ta là Thiên kiếm thánh tông mời đến, ta lại mời Thiên kiếm thánh tông a?”

Ách……

Có chút đạo lý!

Dịch Tiểu Phong không còn lời gì để nói.

Dù gì Bạch Hồng Tiêu là Kiếm Thánh, nếu cả hắn cũng dẹp không xong, vậy mất mặt biết bao?

“Còn có một việc, Thiên kiếm thánh tông ngoại môn chấp sự Cừu Tu Công ở trong phủ của Đơn Thiên Ca, cần thần binh lợi khí mới có thể chặt đứt xích trên người hắn, hoặc là từ trên người Đơn Thiên Ca lấy được chìa khóa.” Dịch Tiểu Phong phảng phất nhớ tới cái gì, nhắc nhở.

Nếu là Bạch Hồng Tiêu có thể ra tay, vậy không thể tốt hơn.

Hắn là có thể hưởng không một kiện pháp khí.

Đắc ý!

“Ta biết.” Bạch Hồng Tiêu trả lời nói.

Dịch Tiểu Phong ngẩn người, hỏi: “Nếu ngài biết, vì sao không cứu?”

Bạch Hồng Tiêu ý vị thâm trường nói: “Ngươi nói chuyện với hắn, ta đều nghe được tất cả.”

Nghe vậy, Dịch Tiểu Phong tức khắc xấu hổ.

Ta sát.

Người này có đam mê làm người ta càng nghĩ càng thấy ớn a!

“Ta sở dĩ không cứu hắn, là bởi vì hắn có vấn đề, hắn là bẫy rập, chuyên môn dùng để dụ dỗ ta hiện thân, ở trên người hắn có một sợi hồn phách của Đồ tâm lão tổ.” Bạch Hồng Tiêu giải thích nói.

Dịch Tiểu Phong nhíu mày nói: “Chỗ ta, thanh kiếm này sẽ không có vấn đề đi?”

Hắn móc ra xích vân kiếm, cho Bạch Hồng Tiêu kiểm tra.

“Không có việc gì, nếu là ở trên pháp khí động tay chân, khi ngươi nhận chủ liền sẽ nhận thấy được, sẽ rút dây động rừng, bọn họ là không có khả năng ngớ ngẩn như vậy.”

Nghe được Bạch Hồng Tiêu trả lời, Dịch Tiểu Phong thở dài nhẹ nhõm một hơi.

Còn tốt!

Pháp khí không có việc gì liền tốt!

“Căn cứ ta điều tra, trừ Trác Dạ Bảo, lần này trong đám khách tiến đến chúc mừng cũng có không ít người là nanh vuốt của Đồ tâm lão tổ, ngươi phải cẩn thận chút, không nên dễ tin người khác.”

Bạch Hồng Tiêu nghiêm túc nói, khi nói chuyện, hắn vuốt mũi xích vân kiếm.

Mày Dịch Tiểu Phong lần nữa nhăn lại.

Chẳng lẽ có tuyển thủ thật ra là thủ hạ của Đồ tâm lão tổ?

Ma đạo trận doanh khả năng đều là làm việc cho Đồ tâm lão tổ?

Rất có khả năng!

Phía trước ở thuần dương thành, liền có tuyển thủ là đệ tử Huyết chưởng môn.

Nếu thật là như thế, nước của kịch bản lần này so với trong tưởng tượng còn muốn sâu hơn.

Khán giả nghe được Bạch Hồng Tiêu nói cũng nổ tung:

“Trách không được a, nhiệm vụ chủ tuyến của ma đạo tuyển thủ ngay từ đầu đều không có công bố, nguyên lai là làm việc cho Đồ tâm lão tổ.”

“Có ma tu đã bắt đầu hành động, vừa rồi liền có một vị tuyển thủ chính đạo bị ma đạo gϊếŧ chết.”

“Thú vị, như vậy mà nói, ma đạo trận doanh rất mạnh a, tà đạo, chính đạo không liên thủ, hoàn toàn không có phần thắng.”

“Tà đạo cũng có thể làm việc cho Đồ tâm lão tổ a, chỉ cần được thất sắc lưu ly quả là được.”

“Dịch Tiểu Phong có thể lựa chọn trợ giúp Đồ tâm lão tổ, đổi lấy một viên thất sắc lưu ly quả.”

……

Dịch Tiểu Phong cũng nghĩ đến có nên làm việc cho Đồ tâm lão tổ hay không.

Nhưng rất mau hắn liền vứt bỏ cái ý nghĩ này.

Giúp Đồ tâm lão tổ chẳng khác nào đắc tội Kiếm Thánh, Tố Tâm Cung, mất nhiều hơn được.

Huống hồ……

Lão cẩu kia cũng nguyền rủa hắn, hắn còn qua liếʍ sao?

Sau khi trọng sinh, Dịch Tiểu Phong liền không có hèn mọn như vậy!

Không được!

Cần phải làm chết Đồ tâm lão tổ!

Không hấp bánh bao, tranh chút đồ ăn sao!

“Tiền bối, kế tiếp ngài có tính toán gì không?” Dịch Tiểu Phong nghiêm túc hỏi.

Hắn chú ý tới Bạch Hồng Tiêu vẫn luôn đang sờ xích vân kiếm của mình.

Trong lòng hắn căng thẳng.

Kiếm Thánh sẽ không nhớ thương pháp khí của hắn đi!

“Ta tính dưỡng thương, áp chế nguyền rủa, làm chuẩn bị lúc sau đối phó Đồ tâm lão tổ, còn ngươi, không đi tìm thất sắc lưu ly thụ hoặc là Đơn phủ liền tốt.” Bạch Hồng Tiêu trả lời.

Dịch Tiểu Phong gật đầu.

Hắn muốn nói lại thôi.

Bạch Hồng Tiêu nhìn thấu ý tưởng của hắn, nói: “Thanh kiếm này trước đặt chỗ ta, ta phải làm một ít tay chân, yên tâm, đối với ngươi mà nói sẽ là chuyện tốt.”

Dịch Tiểu Phong còn có thể nói cái gì?

Chỉ có thể đồng ý.

“Ngươi trước đi ra ngoài đi, tìm được Tố Tâm Cung, cùng các nàng liên thủ, đến lúc đó ta đối phó Đồ tâm lão tổ, các ngươi đối phó Đơn phủ.” Bạch Hồng Tiêu phất tay nói.

Dịch Tiểu Phong gật đầu, đứng dậy cầm lấy trường kiếm trên bàn rời đi.

Sau khi ra khỏi phòng, Dịch Tiểu Phong bỗng nhiên cảm thấy không thích hợp.

Lão tử đang ở chỗ này nghỉ ngơi yên ổn, ngươi thế mà đuổi ta đi?

Tu hú chiếm tổ?

Tâm trạng Dịch Tiểu Phong có chút buồn bực, nhưng vẫn là thành thành thật thật tiến đến tìm kiếm đệ tử Tố Tâm Cung.

Mỗi khi cứu một đệ tử Tố Tâm Cung, đạt được 100 tích phân, xác thật không thể bỏ qua.

……

Màn đêm lại buông xuống lần nữa.

Dịch Tiểu Phong ở trong đường nhỏ Trác Dạ Bảo bước chậm.

Một buổi trưa, hắn thấy được không ít thi thể.

Từ sau khi Kiều Thiết Quyền chết đi, đều không có người xử lý thi thể trên đường nhỏ, khiến cho không khí Trác Dạ Bảo càng thêm khủng bố.

Mặt khác.

Dịch Tiểu Phong không có gặp lại đội ngũ hơn trăm người kết thành, nhiều nhất cũng chỉ gặp được năm sáu người cùng nhau hành động.

Xem ra ma đạo tuyển thủ đã phát lực, đem các tu sĩ đều tan rã.

Dịch Tiểu Phong đi tới đi tới, bỗng nhiên thoáng nhìn thấy một cây đại thụ có ánh sáng hồng.

Hắn lập tức hứng thú, bước nhanh đi tới, nhanh chóng bò lên trên cây.

Đại thụ này cao tới hai trượng, lá cây rậm rạp, người bình thường dưới tàng cây rất khó nhìn thấy trên cây cất giấu đồ vật, huống chi là ở trong đêm tối.

Dịch Tiểu Phong tiến sát tới, phát hiện đây là một cái bao.

Hắn vừa mở ra, thế mà đựng một cái hộp.

Dài hai mươi cm, rộng mười cm, cao năm cm.

Dịch Tiểu Phong do dự, nên mở ra hay không?

Bên trong có thể là ám khí hay không?

Hắn gắt gao nhìn chằm chằm hộp, xem rõ thông tin.

Vài giây sau, trước mắt hắn xuất hiện một hàng chữ:

Hộp gỗ thông thường: Mặt ngoài bôi độc, dùng tay tiếp xúc mặt ngoài ba giây liền sẽ độc phát thân vong, bên trong hộp cất giấu bí tịch pháp thuật.

……

Quả nhiên có độc!

Cẩu mao!

Dịch Tiểu Phong lấy thanh tị kiếm ra, chuẩn bị mở hộp gỗ.

Lúc này, phía dưới truyền đến tiếng bước chân.

Dịch Tiểu Phong lập tức dừng tay, cúi đầu nhìn lại, chỉ thấy có hai người đi tới.

Hắn híp mắt nhìn, trong đó một người rõ ràng là Từ Lãng.

Từ Lãng cùng một nam tử trẻ tuổi Dịch Tiểu Phong không quen biết tuổi đi đến dưới tán cây.

“Nơi này không có ai, tình huống hôm nay chỗ ngươi thế nào?” Từ Lãng nhìn chung quanh, sau đó hỏi.

Nam tử nhẹ giọng cười nói: “Ta đã mượn sức 27 vị ma tu, tà tu, cùng hiệu lực cho Đồ tâm lão tổ, chúng ta thuận tiện tan rã nhóm NPC liên hợp, hiện tại mọi người đều phân tán ra, không tạo được gió mưa gì."

Từ Lãng gật đầu, nói: “Ta mới vừa gϊếŧ Bắc Nguỵ Tam hoàng tử, giá họa cho Đơn Thiên Ca, chờ đại quân Bắc Nguỵ tiến vào, chúng ta liền liên thủ chỉ ra và xác nhận Đơn Thiên Ca.”

Nam tử trẻ tuổi kinh ngạc hỏi: “Nói như vậy, Trác Dạ Bảo không phải không còn sao, như thế nào bảo hộ Đồ tâm lão tổ xuất quan?”

Từ Lãng cười lạnh nói: “Giữa trưa ngày mai, Đồ tâm lão tổ sẽ xuất quan, Đơn Thiên Ca muốn quá nhiều thứ, cũng biết quá nhiều chuyện, hơn nữa không nghe lão tổ nói, lão tổ để chúng ta diệt trừ hắn, miễn cho hắn ở thời điểm mấu chốt thọc đao vào lão tổ.”