Ta Có Thể Thấy Ẩn Tàng Cơ Duyên

Chương 37: Cuộc Chiến Trong Đường Nhỏ

“Kiều Thiết Quyền là thủ lĩnh tuần tra, ngươi có thể đánh bại hắn?” Dịch Tiểu Phong hài hước hỏi.

Gia hỏa này thật biết khoác lác.

Liền tính ngươi ở hiện thực đánh quyền, vô địch mười năm, cũng không có khả năng trực tiếp đánh chết một người tu chân đi!

Từ Lãng từ đai lưng móc ra một con kim tất suất, cười nói: “Ta ở ven đường nhặt được, nhấn vào đuôi liền sẽ bắn ra một cây kim độc, kim độc liền sẽ từ miệng bắn ra tới, ta thử qua, phía trước có vị tuyển thủ bị ta bắn trúng, không đến ba giây liền treo.”

Dịch Tiểu Phong câm nín.

Lấy tuyển thủ tới thử?

Khán giả cũng bị chọc cười:

“Từ Lãng này là một nhân tài a!”

“Dịch Tiểu Phong: Ha hả, ta có hai con.”

“Như thế nào đầy đường cái đều là loại vàng này a? Đây là ám khí.”

“Này có thể là nhắc nhở nào đó, mọi người mau động não.”

“Nếu ta đoán không sai, người dân trong Trác Dạ Bảo đều bị Bắc Nguỵ hoàng thất gϊếŧ sạch rồi, cho nên lưu lại ám khí khắp nơi.”

……

Dịch Tiểu Phong cười như không cười hỏi: “Ngươi có thể bắn ta hay không a?”

Ánh mắt hắn gắt gao nhìn chằm chằm kim tất suất trong tay Từ Lãng.

Muốn nhìn một chút bên trong còn dư lại mấy cây kim.

Trước mắt xuất hiện một hàng chữ:

Vốn có bảy kim độc, chỉ còn lại có một cây.

Có thể a!

Chỉ một cây!

Từ Lãng cười nói: “Yên tâm đi, ta nếu là muốn làm như vậy, liền sẽ không lấy ra tới, trực tiếp thần không biết quỷ không hay dùng, không tốt sao?”

“Được, chúng ta đây liền đi ám sát thủ lĩnh tuần tra trước, làm Trác Dạ Bảo hỗn loạn.” Dịch Tiểu Phong quyết định nói.

Từ Lãng gật đầu.

Hai người lập tức hành động.

Tần Cầm Tuyết nhìn thấy bọn họ rời đi, vội vàng theo kịp.

“Các ngươi đi chỗ nào?” Tần Cầm Tuyết đi vào cạnh Dịch Tiểu Phong, mở miệng hỏi.

Từ Lãng liếc hướng nàng, hơi hơi híp mắt.

Hắn nhận thức Tần Cầm Tuyết.

Đệ nhất trong giai đoạn đầu của tiết mục, sao có thể xem nhẹ?

Bất quá hắn tổng cảm thấy Tần Cầm Tuyết khó có thể nắm bắt.

Phía trước khi xem tiết mục, hắn chẳng thể nghĩ tới Tần Cầm Tuyết là tà tu, còn có thể lấy đệ nhất!

Hắn lúc này mang phương thức hành sự chính là có tham chiếu Tần Cầm Tuyết.

“Muốn mang nàng theo hay không?” Dịch Tiểu Phong quay đầu nhìn về phía Từ Lãng, cười hỏi.

Thêm một cái đệm lưng cũng tốt.

Xảy ra chuyện, mọi người cùng nhau khiêng!

Từ Lãng do dự một lát, hỏi: “Nàng giống như ngươi? Ngươi thật sự tín nhiệm nàng?”

Tần Cầm Tuyết dẫn đầu trả lời: “Chúng ta giống nhau, nếu ta không đoán sai, các ngươi là muốn đi gϊếŧ…… Đúng không, mang ta theo, vừa lúc ta cũng muốn đi theo hiểu biết chân tướng Trác Dạ Bảo.”

Dịch Tiểu Phong, Từ Lãng âm thầm kinh hãi.

Bà nương này quá thông minh đi!

Hay là thính lực siêu cấp?

“Một khi đã như vậy, vậy cùng nhau đi, nhưng đến lúc đó cần gươi hành động, cũng không thể làm trói buộc.” Từ Lãng nghiêm túc nói.

Tần Cầm Tuyết trả lời nói: “Yên tâm đi, ta tự sơ trung bắt đầu đi học Tae Kwon Do, đại học học yoga, hành động, thân thể linh hoạt, tốc độ phản ứng đều sẽ không liên lụy các ngươi, thậm chí còn có thể ra chủ ý cho các ngươi.”

Cứ như vậy, ba người tạo thành tiểu đội.

Muốn gϊếŧ Kiều Thiết Quyền, cũng không phải là chuyện dễ.

Bên người lúc nào cũng dẫn theo một đám binh lính, cần dẫn dắt hắn rời đi.

“Ta là nữ tử, ta đến lúc đó dẫn Kiều Thiết Quyền, các ngươi tới gϊếŧ, các ngươi có nắm chắc sao?” Tần Cầm Tuyết thấp giọng hỏi nói.

Dịch Tiểu Phong nhíu mày, nói: “Không được, nói như vậy dù gϊếŧ được, cũng sẽ bị hoài nghi.”

Không thể nói gϊếŧ Kiều Thiết Quyền liền hành động.

Dù sao thời gian còn dài, không cần phải gấp như vậy.

“Không sai, chúng ta có thể trước tiên điều tra một chút, không biết các ngươi có phát hiện không, người dân còn lại ở Trác Dạ Bảo đều là phụ nữ, nơi này khẳng định có vấn đề.” Từ Lãng đi theo nói.

Ba người một bên đi tới, một bên thấp giọng giao lưu.

Về việc ba người bọn họ hợp tác nhanh chóng lên hot search.

Dịch Tiểu Phong, Tần Cầm Tuyết vốn chính là tuyển thủ hot, mà sau khi giai đoạn hai tiết mục bắt đầu, biểu hiện của Từ Lãng vẫn luôn rất xông xáo, ban tổ chức tiết mục còn không ngừng tung ra chuyện hắn trải qua, sức hút tăng cao.

Ba người này muốn liên thủ gϊếŧ người, tự nhiên sẽ khiến oanh động.

Dịch Tiểu Phong vẫn luôn tìm cơ hội, hắn muốn nhìn một chút đồ vật nhặt trong mưa to trước đó rốt cuộc là cái gì.

Hắn mấy lần kéo áo, hướng trong lòng ngực liếc nhìn.

Xác định là một tấm sắt, mặt trên còn có chữ viết.

Đọc không được.

Hẳn là có giấu tin tức quan trọng, nói không chừng sẽ là bí tịch!

Trước đó, Tần Cầm Tuyết, Từ Lãng gặp một lão phụ nhân, dò hỏi chuyện cũ của Trác Dạ Bảo.

Dịch Tiểu Phong bỗng nhiên lại có cảm giác bị nhìn trộm.

Hắn quay đầu nhìn lại, trên mái hiên phía sau có một bóng người.

Rõ ràng là tên áo vải trước đó hông treo đầu người, tay cầm đao.

Không!

Bạch Hồng Tiêu!

Dịch Tiểu Phong híp mắt, trong lòng khẩn trương.

Hắn phía trước từ tay Bạch Hồng Tiêu lấy đi Thuần Dương Đan, Bạch Hồng Tiêu lại cừu thị ma đạo, lần nữa gặp nhau, chỉ sợ không phải chuyện tốt.

Áo vải giơ tay, làm một cái tư thế cắt cổ, sau đó xoay người nhảy đi.

Dịch Tiểu Phong nhíu mày, đây là uy hϊếp?

Không đúng.

Bạch Hồng Tiêu nếu muốn gϊếŧ hắn, quá đơn giản!

Chẳng lẽ người này không phải Bạch Hồng Tiêu, hoặc là nói vừa rồi thủ thế có ý khác?

“Chúng ta đi thôi.”

Tiếng Từ Lãng truyền đến, đem sự chú ý của Dịch Tiểu Phong kéo về.

Ba người tạm biệt lão phụ nhân, tìm kiếm người tiếp theo.

“Quá kỳ quái, những nữ nhân như trúng tà.” Từ Lãng nói thầm nói.

Tần Cầm Tuyết cũng đang trầm tư suy nghĩ.

Ba người suy nghĩ, đi đến con đườmg tiếp theo.

Đi xuống là một cái thềm đà quanh co, rất giống cảnh tượng mưa bụi cổ trấn Tây Bắc, tràn ngập sơn thủy hữu tình.

Một loạt tiếng bước chân dồn dập từ phía dưới thềm đá truyền đến, ba người cả kinh giương mắt nhìn lại.

Chỉ thấy bốn gã hắc y nhân nâng đao đánh tới, tốc độ cực nhanh.

Dịch Tiểu Phong lập tức rút thanh tị kiếm, Từ Lãng, Tần Cầm Tuyết cũng rút ra vũ khí chuẩn bị chiến đấu.

Hắc y nhân chạy nhanh nhất thả người nhảy lên, đao chém về phía Dịch Tiểu Phong.

Dịch Tiểu Phong nhanh chóng né tránh, khi hắc y nhân rơi xuống đất, hắn theo sát vung kiếm chém tới, bổ về phía cổ họng hắc y nhân.

Hắc y nhân giơ tay, phá mở cánh tay Dịch Tiểu Phong.

Dịch Tiểu Phong thuận thế lui ra phía sau, hắc y nhân không có bỏ qua, đồng thời còn có một vị hắc y nhân tiến đến hỗ trợ đối phó Dịch Tiểu Phong.

Từ Lãng, Tần Cầm Tuyết bị một hắc y nhân dây dưa.

“Các ngươi là ai? Gϊếŧ chúng ta làm gì?”

Từ Lãng một bên tránh né, một bên gấp rút hỏi.

Hắn phản ứng rất mau, linh hoạt tránh thoát từng chiêu.

“Các ngươi điều tra sự tình các ngươi không nên biết, phải chết!”

Một hắc y nhân trầm giọng nói, không tính nói nhiều, bảy người đánh thành một đống, mười phần hỗn loạn.

Bị hai người vây công, Dịch Tiểu Phong biểu hiện chật vật nhất, cũng may hắn kịp thời điều động linh lực trong cơ thể, tính linh hoạt của thân thể nháy mắt tăng lên.

Dịch Tiểu Phong bắt đầu dựa theo kiếm chiêu thuần dương ngũ kiếm quyết đối địch.

Trước đó từng có kinh nghiệm chiến đấu, hai gã hắc y nhân này so với Đường thành chủ, vẫn là yếu hơn không ít.

Hưu! Hưu! Hưu……

Tốc độ vung kiếm của Dịch Tiểu Phong càng lúc càng nhanh, động tác cũng càng thêm lưu loát, bắt đầu phản áp chế hai hắc y nhân.

Từ Lãng, Tần Cầm Tuyết trong quá trình tránh né không ngừng tách xa ra khỏi Dịch Tiểu Phong.

Hoắc!

Một thân ảnh từ trên trời giáng xuống, dừng ở cạnh Dịch Tiểu Phong.

Rõ ràng là người áo vải!

Hắn nâng đao, ánh đao lóng lánh.

Phốc thứ! Phốc thứ!

Hai gã hắc y nhân còn vẫn duy trì tư thế vung đao, đầu người bay lên.

Dịch Tiểu Phong sửng sốt.

Còn chưa chờ hắn phản ứng lại, người áo vải bắt lấy bờ vai của hắn, bay lên không mà đi.

Từ Lãng, Tần Cầm Tuyết trừng lớn đôi mắt.

Hai gã hắc y nhân đối phó bọn họ bị dọa, xoay người bỏ chạy.

Không trung.

Dịch Tiểu Phong không thể động đậy, rõ ràng chỉ là bả vai bị bắt lấy, hắn có loại cảm giác lưng đeo gông xiềng.

Hắn quay đầu nhìn về phía người áo vải, nhìn gần……

Gương mặt mày……

Không phải Bạch Hồng Tiêu, lại là ai?

“Tiền bối, sự tình lần trước thật ra……” Dịch Tiểu Phong căng da đầu nói.

“Ta không gϊếŧ ngươi, ngươi có nguy hiểm, ta đang cứu ngươi.”

Áo vải trả lời hắn, thanh âm khàn khàn.