Ta Có Thể Thấy Ẩn Tàng Cơ Duyên

Chương 17: Khí Thế Của Kiếm Thánh

Lúc nhìn thấy Dịch Tiểu Phong giơ kiếm, người chủ trì lập tức đem hình ảnh phát sóng trực tiếp cắt đến màn hình phát sóng chính.

Giờ phút này, trăm triệu người xem thấy Dịch Tiểu Phong kiếm chỉ hắc y nhân, uy phong lẫm liệt.

Người xem cuồn cuộn không ngừng từ các kênh phát sóng trực tiếp khác tới rồi.

“Trâu bò a, gia hỏa này muốn một mình bắt hung thủ BOSS?”

“Thiệt hay giả, ta nghe nói hắn được nữ NPC thần bí truyền công!”

“Đúng vậy, mỹ nữ bên cạnh hắn chính là Vương Mỹ, ngươi dám tin sao?”

“Tốt tốt tốt, xem tư thế này còn ra dáng nha.”

“Thuần Dương Ngũ Kiếm quyết, bí tịch top 3 trong kịch bản lần này!”

“Gia hỏa này có vận khí quá tốt, tùy tiện đi một chút là có thể nhặt được bí tịch, còn ngay từ đầu liền có quan hệ với Vương Mỹ.”

“Lầu trên, đổi thành ngươi là Dịch Tiểu Phong, dám cứu Vương Mỹ xấu xí như thế?”

……

Trên tường cao.

Hắc y nhân châm chọc cười nói: “Học kiếm lúc này, ngươi không khỏi quá buồn cười đi!”

Dịch Tiểu Phong khinh miệt cười nói: “Sợ sao?”

Giờ phút này, trong lòng hắn không có nửa điểm sợ hãi, ngược lại nóng lòng muốn thử.

Hắc y nhân hừ lạnh một tiếng, bỗng nhiên thả người nhảy lên.

Giữa không trung, vung tay phải lên, nhiều phi tiêu bắn ra, tốc độ cực nhanh, xé rách không khí sinh ra tiếng chói tai.

Dịch Tiểu Phong nhanh chóng huy kiếm, kiếm hoa lóng lánh, mũi kiếm thành công chặn lại tất cả phi tiêu.

Hắn hơi hơi mở to hai mắt, tim đập nhanh hơn.

Thật sự có thể được!

Không biết vì sao, hắn hiện tại thi triển kiếm chiêu cơ sở của Thuần Dương Ngũ Kiếm quyết rất dễ dàng.

Trong thân thể hắn, khi linh lực dựa theo tâm pháp của Thuần Dương Ngũ Kiếm quyết chuyển động khắp các gân mạch, tự nhiên mười phần, phảng phất trước kia thường xuyên làm như vậy.

Chẳng lẽ là bởi vì Vương Mỹ trước kia từng khổ luyện qua Thuần Dương Ngũ Kiếm quyết?

Hắc y nhân nhanh chóng rơi xuống đất, tiếp tục gϊếŧ hướng Dịch Tiểu Phong.

Bộ pháp rất kỳ lạ, bắt đầu lảo đảo lắc lư, thật quỷ bí khó dò.

Vương Mỹ lui ra phía sau, tránh cho trở thành con tin của hắc y nhân.

Dịch Tiểu Phong rút kiếm đâm tới.

Thuần Dương Ngũ Kiếm quyết thức thứ nhất!

Trường Dương Hoành Không!

Hắc y nhân nhẹ nhàng né tránh mũi kiếm, nâng chưởng đánh tới ngực hắn.

Huyết khí quấn quanh bàn tay!

Huyết Sát chưởng!

Nếu như bị một chưởng này chụp đến, Dịch Tiểu Phong tám chín phần mười sẽ bị hạ gục trong nháy mắt.

Hai chân hắn bắn ra linh lực, phản chấn trên mặt đất, bước nhanh lui về phía sau.

Hắc y nhân đuổi theo không bỏ, tay phải cách ngực Dịch Tiểu Phong càng lúc càng gần.

Dịch Tiểu Phong đã có thể nhìn đến thấy sự điên cuồng trong đôi mắt hắn.

“Thức thứ hai, Dương Quyển Thiên Vân!”

Vương Mỹ bỗng nhiên hô.

Dịch Tiểu Phong vừa nghe, tay phải theo đó run rẩy.

Tay cầm trường kiếm, nhanh chóng run kiếm, bước chân không có chậm lại, như cũ vẫn lui về phía sau.

Theo mũi kiếm bắt đầu run, kiếm quang lóng lánh, hắc y nhân vì đề phòng cánh tay phải bị chém xuống, không thể không xoay người, né tránh phạm vi công kích của trường kiếm.

Chân phải hắn dùng sức, trượt ra sau, thân thể gần như nằm trên mặt đất, thành công giảm bớt lực.

Giây tiếp theo, hắn lại giống như dã thú nhắm phía Dịch Tiểu Phong.

Dịch Tiểu Phong dừng lại, thi triển kiếm chiêu Thuần Dương Ngũ Kiếm quyết chiến đấu cùng hắc y nhân.

Ngay từ đầu, kiếm pháp của hắn có vẻ vụng về mới lạ, toàn do công lực của Vương Mỹ chống đỡ.

Nhưng theo từng chiêu từng thức, Dịch Tiểu Phong đối với kiếm chiêu Thuần Dương Ngũ Kiếm quyết càng thêm thuần thục.

“Hắn giống như bị yếu đi……”

Dịch Tiểu Phong nhíu mày, trong lòng nghi hoặc nghĩ tới.

Liền thực lực này, thật có thể chế tạo nhiều vụ gϊếŧ người như vậy?

Trừ Huyết Sát chưởng âm độc, sức lực của hắc y nhân, tốc độ, chiêu thức đều không tính là mạnh mẽ tuyệt đối.

So sánh với Bạch Hồng Tiêu, giống như con nít ba tuổi.

Hoắc ——

Trên người hắc y nhân bỗng nhiên bộc phát ra huyết khí, cả người phảng phất bị lửa cháy thiêu đốt, hai tay của hắn đều biến thành màu máu, ngón tay dài ra, hóa thành móng vuốt ác thú, điên cuồng mà chụp vào Dịch Tiểu Phong.

Thế công của hắn chợt tăng mạnh, đánh đến Dịch Tiểu Phong trở tay không kịp.

Xé ——

Vải áo trên ngực Dịch Tiểu Phong bị xé mở, chỉ cảm thấy ngực nóng rát.

Hắn tức khắc giận dữ.

Hắn đem linh lực trong cơ thể theo tay trái rót vào bùa hỏa cầu thuật.

Khi hắc y nhân lại lần nữa tới gần, hắn trước dùng kiếm làm rối một chút, sau đó xoay người, tay trái theo bên dưới tay phải đánh ra, vừa lúc hướng tới hắc y nhân.

Động tác nước chảy mây trôi, rất có mỹ cảm!

Oanh ——

Một viên hỏa cầu từ lá bùa bắn ra, tạo ra luồng gió thổi trúng Dịch Tiểu Phong tóc đen rối tung.

Hắc y nhân trừng to đôi mắt, không kịp phản ứng, trực tiếp bị hỏa cầu đánh trúng, lại lần nữa cả người bị bốc cháy.

“A a a ——”

Hắn bắt đầu kêu thảm thiết, khàn cả giọng.

Sân vận động tất cả người xem đều sôi trào, trên mạng phát sóng trực tiếp bắt đầu spam, cơ hồ đều đang bình luận aduma, soái soái soái.

“Ngưu bức a, động tác này không có mười năm bản lĩnh là thi triển không ra!”

“Dịch Tiểu Phong này không phải là luyện võ đi?”

“Hẳn là công lực của Vương Mỹ nổ ra hiệu quả.”

“Hắc y nhân lại bại, Dịch ca vô địch!”

“Đây là tướng quán quân, mọi người không có ý kiến đi?”

“Này đã là lần thứ ba Dịch Tiểu Phong đánh cùng hắc y nhân mà thắng trận! Trừ hắn ra, còn có vị tuyển thủ nào có thể làm được?”

……

Dịch Tiểu Phong thành công tạo hưng phấn.

Hắn còn không biết có vô số người xem vì hắn mà reo hò, ánh mắt hắn gắt gao nhìn chằm chằm hắc y nhân.

Hắc y nhân tựa hồ tinh thông pháp thuật nào đó hóa thành sương mù, hoả cầu thuật của Dịch Tiểu Phong không thể cho hắn một kích trí mạng.

Quả nhiên!

Không bao lâu, hắc y nhân bỗng nhiên hóa thành sương đen, từ ngọn lửa thoát thân.

Hắn đang muốn đào tẩu, một tiếng xé gió truyền đến.

Trong phút chốc, một đạo ánh kiếm từ bên tai Dịch Tiểu Phong xẹt qua.

Hắn nhìn thoáng qua dư quang kiếm ảnh này.

Thời gian phảng phất chậm lại vô số lần, kiếm ảnh in vào bên trong đồng tử hắn.

Giây tiếp theo, thời gian khôi phục bình thường.

Kiếm ảnh xuyên thủng sương đen, bắn thủng một lỗ trên nền.

Sương đen ngưng tụ lại, bóng hắc y nhân lộ ra tới.

Bụng hắn bị kiếm ảnh đυ.c lỗ, quần áo trên người phần lớn bị đốt trọi, mặt nạ cũng nát, mặt đầy vẻ thống khổ.

Dịch Tiểu Phong, Vương Mỹ, Tằng Thụ trừng lớn đôi mắt.

“Hứa bộ đầu!” Tằng Thụ kinh ngạc kêu lên.

Hắc y nhân kia thế mà là Hứa bộ đầu!

Dịch Tiểu Phong quay đầu lại nhìn lại, chỉ thấy Bạch Hồng Tiêu đôi tay vắt sau thắt lưng, trên không bước chậm đi tới.

Một cái phong thái thần tiên a!

Dịch Tiểu Phong không khỏi hồi tưởng một kiếm vừa rồi.

Thật mạnh……

Khi kiếm ảnh bay qua hắn, hắn bị chấn động.

Linh hồn cùng tâm linh đều bị chấn động.

Loại cảm giác này khó có thể nói rõ.

“Đừng gϊếŧ ta…… Đừng gϊếŧ ta…… Ta không có gϊếŧ Đường thành chủ…… Càng không có gϊếŧ Vương gia lão gia!”

Hứa bộ đầu hoảng sợ kêu lên, sợ Bạch Hồng Tiêu một kiếm gϊếŧ hắn.

Tằng Thụ nhíu mày hỏi: “Không phải ngươi, lại là ai? Ngươi đừng nói cho ta, thật ra ngươi là đang noi theo hung phạm báo thù riêng!”

Hứa bộ đầu cắn răng nói: “Thật sự không phải ta…… Năm ngày trước ta mới bị truyền công Huyết Sát chưởng, Huyết Sát chưởng không phải ta luyện ra, là dựa vào phù chú trong lòng bàn tay thúc giục, ta sở dĩ làm như vậy, là bị uy hϊếp, nếu là ta không làm như vậy, thê nhi của ta liền sẽ chết thảm……”

Ba người vừa nghe, mày nhăn hơn.

Bạch Hồng Tiêu rơi xuống đất, đi đến trước mặt Hứa bộ đầu, nhìn xuống hắn hỏi: “Hung phạm xác thật không phải ngươi, lấy tu vi của ngươi còn không thao túng được tiểu yêu hóa hình.”

Tay phải hắn vung lên, trong tay áo ném ra một con chuột chết.

Con chuột này nhìn qua lớn như mèo nhà, toàn thân trắng, tròng mắt đỏ máu, răng nanh thò ra, mười phần dọa người.

Hứa bộ đầu bị dọa, sợ hãi kêu lên: “Ta biết gì đều khai hết! Người nọ uy hϊếp ta tự xưng là thủ lĩnh Hà Dương ngũ quỷ, hắn muốn tu luyện đại trận Thất thập nhị sát quỷ, cho nên cần thi thể và hồn phách bảy mươi hai vị tu sĩ!”