Ta Có Thể Thấy Ẩn Tàng Cơ Duyên

Chương 14: Kiếm Thánh Bạch Hồng Tiêu

Nghe được lời nữ tử váy trắng, Dịch Tiểu Phong nháy mắt ngốc ra.

Cái trò gì đây?

Nàng chính là Vương Mỹ?

Phản ứng đầu tiên của Dịch Tiểu Phong chính là không tin.

Khán giả cũng nổ tung.

“xxx! Thiệt hay giả?”

“Mỹ nhân này là Vương Mỹ? Đôi mắt lão tử mù rồi!”

“Không có khả năng! Ngươi đang gạt ta!”

“Câm mồm! Yêu bà, Vương Mỹ không có khả năng xấu như ngươi, đừng tai họa Dịch ca, tai họa ta này!”

“Không khoa học, Dịch Tiểu Phong đừng tin nàng!”

“Đột nhiên nhóm ghét bà mập thay đổi, ta cũng muốn ở trong trò chơi tìm lão bà.”

……

“Cô nương chớ gạt ta!” Dịch Tiểu Phong nghiêm túc nói.

Từ Vương Mỹ biến thành mỹ nhân trước mắt, khoảng cách quá lớn.

Không chỉ có gầy, giống như chỉnh bề ngoài vậy!

Nữ tử cười nói: “Thật sự, thật ra cả ta cũng không dám tin, nhưng hiện tại vẻ ngoài của ta có vài phần giống mẫu thân, ta từ nhỏ liền không có gặp qua nàng, nhưng ta đã thấy bức họa của nàng.”

Dịch Tiểu Phong vẫn không tin.

Vương Mỹ trước đó là một cái mập mạp, chẳng lẽ cũng bị dương khí tràn ngập, phình đến ngũ quan biến hình?

“Đồ ăn vẫn còn nóng, ngươi ăn trước đi, sau lại chậm rãi tiếp thu cái hiện thực này.” Nữ tử váy trắng cười nói.

Dịch Tiểu Phong nửa tin nửa ngờ, dời bước nhường đường.

Sau khi tiến vào phòng, nữ tử trước tiên đem đồ ăn để xuống, sau đó đi mở cửa sổ thông gió.

Dịch Tiểu Phong còn chưa ngồi xuống, một thân ảnh đi theo vào.

“Nàng xác thật là xinh đẹp, ta có thể làm chứng, khi còn nhỏ nàng chính là phôi mỹ nhân, ta đã sớm nói rồi, Thuần Dương Ngũ Kiếm quyết không thích hợp nữ nhi tu luyện, cha nàng chính là không tin.”

Một tiếng hừ lạnh truyền đến.

Dịch Tiểu Phong quay đầu nhìn lại.

Chỉ thấy một nam tử cõng kiếm bước nhanh vào, tóc hắn trắng đen xen lẫn, thân hình cứng cáp, mặc áo vải cũ, ánh mắt sắc bén, long hành hổ bộ tản ra khí thế bức người.

Vương Mỹ vừa thấy hắn đến, lập tức hành lễ, bất đắc dĩ nói: “Bạch tiền bối, không cần giễu cợt ta.”

Bạch tiền bối?

Dịch Tiểu Phong tò mò, người này lại là ai?

Trước đó làm sao không thấy a?

Vương Mỹ vội vàng giới thiệu: “Vị này chính là Bạch Hồng Tiêu tiền bối, chính là đại nhân vật hiện tại của giới Tu Chân, mặc dù là Hoàng đế nhìn thấy hắn cũng đến hành lễ xưng vãn bối.”

Dịch Tiểu Phong vừa nghe, tức khắc kính sợ, ôm quyền nói: “Vãn bối Trương Tuấn Dật, gặp qua tiền bối!”

Bạch Hồng Tiêu đánh giá Dịch Tiểu Phong, bình tĩnh nói: “Chuyện của ngươi cùng nàng ta đã biết, ngươi cũng coi như đại trượng phu, nhưng từ tục tĩu nói trước, nếu là ta tra được ai là hung phạm, ta sẽ tự mình chính tay đâm.”

Hắn liếc hướng Vương Mỹ nói: “Nếu là ngươi gϊếŧ cha ngươi, ta cũng sẽ không bỏ qua cho ngươi.”

Nói xong, Bạch Hồng Tiêu lại xoay người rời đi.

Dịch Tiểu Phong cảm thấy không thể hiểu được.

Vốn tưởng rằng là trưởng bối của Vương Mỹ, như thế nào cuối cùng còn buông lời hung ác?

Hắn xoay người ngồi xuống, bắt đầu dùng bữa.

Một bên ăn, một bên nhìn về phía Vương Mỹ.

Bà nương này thật sự là Vương Mỹ?

Thật là khó có thể tin……

Vương Mỹ cũng bưng chén đũa, bắt đầu dùng bữa, nàng bất đắc dĩ cười nói: “Tuy rằng gầy, nhưng công lực ta hoàn toàn không có, từ giờ trở đi, một lần nữa bắt đầu luyện công.”

Dịch Tiểu Phong hỏi: “Còn muốn luyện Thuần Dương Ngũ Kiếm quyết?”

Vương Mỹ lắc đầu, nói: “Tự nhiên sẽ không, mấy năm nay, ta được một bộ công pháp khác, chỉ là phía trước đó vẫn không thể hạ quyết tâm tán công luyện lại.”

“Cái công pháp gì?”

“Đó cũng không thể nói, tuy rằng ngươi muốn cưới ta, nhưng ta còn không có qua cửa đây.”

“Ngươi thật sự muốn gả cho ta? Ngươi hiện tại có dung nhan này có thể tìm được bó lớn nam nhân so với ta càng tốt hơn.”

“Nhưng ta tìm không thấy lang quân đối với ta tốt hơn ngươi.”

Nhìn thấy Vương Mỹ quyết tâm muốn gả cho Dịch Tiểu Phong, giờ khắc này không biết có bao nhiêu người xem hâm mộ ghen tị hận.

《 Trò chơi Thiên Đạo tiên hiệp 》 đang tuyên truyền khi qua cái thế giới thứ hai, ám chỉ người chơi có thể ở trong trò chơi thành gia lập nghiệp.

Muốn đươc nữ tử tuyệt mỹ như Vương Mỹ, khó dữ dội a?

Dịch Tiểu Phong không cam lòng.

Cái kịch bản này chỉ có bảy ngày!

Về sau còn có thể gặp Vương Mỹ sao?

Đồng thời, trong lòng hắn tự giễu.

Nam nhân, quả nhiên xem mặt.

……

Giữa trưa.

Dịch Tiểu Phong đi theo Vương Mỹ vào một chỗ đình viện phủ thành chủ.

Nơi này tụ tập rất nhiều người, Đường Y Thiến, Hứa bộ đầu, Bạch Hồng Tiêu cũng ở đây.

Vương Mỹ vừa xuất hiện liền hấp dẫn tất cả ánh mắt nam nhân ở đây.

Ánh mắt Tằng Thụ sáng lên, thầm nghĩ: “Nữ tử thật đẹp, nàng này cùng Trương Tuấn Dật là quan hệ gì a?”

Ở trước mặt Vương Mỹ, Đường Y Thiến đều có vẻ kém hơn không ít.

Mọi người nói nhỏ, dò hỏi nhau lai lịch nàng này.

Vương Mỹ đi theo sát sau lưng Dịch Tiểu Phong, giống như tiểu tức phụ.

Dịch Tiểu Phong thì đang nghi hoặc.

Đã xảy ra cái gì?

Mà muốn triệu tập mọi người.

Hay là lại có manh mối mới mang tính đột phá?

Hứa bộ đầu nhìn thấy Vương Mỹ khẽ nhíu mày, Đường Y Thiến ở bên cạnh hắn thấp giọng nói một câu, hắn bừng tỉnh đại ngộ, trên mặt lộ ra vẻ ngạc nhiên.

Hai người Dịch Tiểu Phong đi vào bên cạnh Đường Y Thiến, tiếp tục chờ.

Người còn chưa tới đủ.

Dịch Tiểu Phong liếc hướng Bạch Hồng Tiêu, phát hiện đôi tay gia hỏa này khoanh trước ngực, nhắm mắt lại, cực kỳ trang bức.

“Có lẽ hắn thật sự sẽ là cái đệ nhất cao thủ của cốt truyện này, hắn xuất hiện chính là vì làm các tuyển thủ chỉ ra nhau và xác nhận hung thủ, đào thải một đám.”

Dịch Tiểu Phong yên lặng nghĩ đến.

Vương Mỹ trước đó đã nói với hắn, năm đó Thuần Dương môn bị diệt môn, phụ thân nàng có thể sống sót, hoàn toàn nhờ Bạch Hồng Tiêu ra tay.

Vương gia lão gia muốn bái Bạch Hồng Tiêu làm thầy, nhưng tư chất không đủ.

Cũng may Bạch Hồng Tiêu nhớ tình cũ, lần này tiến đến đúng là nghe nói Vương gia lão gia bị hại, cho nên phải báo thù rửa hận cho Vương gia lão gia.

Đại khái qua thời gian một nén nhang.

Tu sĩ trong phủ thành chủ, tất cả hạ nhân đều tụ tập tại đây.

Hứa bộ đầu mở miệng nói: “Bên người ta là Kiếm thánh Bạch Hồng Tiêu tiền bối, hắn đến chủ trì công đạo cho chúng ta!”

Kiếm thánh?

Mọi người xôn xao, một ít tu sĩ không phải tuyển thủ sắc mặt biến đổi.

“Kiếm thánh Bạch Hồng Tiêu! Ngạo khí vạn dặm đãng càn khôn, kiếm không ra vỏ trấn ma đạo, trời ơi, Kiếm thánh tiền bối tới!”

Có người kinh hô, chợt thốt ra truyền thuyết truyền lưu về Bạch Hồng.

Mấy trăm năm trước, Bạch Hồng Tiêu khiêu chiến toàn bộ ma đạo, đánh đến ma đạo không có đối thủ, kiếm cũng chưa từng ra khỏi vỏ.

Trong lúc nhất thời, tất cả mọi người đối Bạch Hồng Tiêu nghiêm nghị lên.

Dịch Tiểu Phong cũng vậy.

Hắn từng đoán Bạch Hồng Tiêu có khả năng rất lợi hại, không nghĩ tới khủng bố như thế.

Có loại cảm giác đại lão max cấp tới thôn Tân Thủ.

Hứa bộ đầu khom lưng, giãn mặt hỏi: “Bạch tiền bối, ngài có thể nói.”

Bạch Hồng Tiêu mở to mắt, trong phút chốc, trong mắt phát ra hàn mang, dường như ánh kiếm sắc bén, mọi người sợ tới mức mọi người không dám nhìn mắt hắn.

“Trong các ngươi ai là ma tu?” Bạch Hồng Tiêu mở miệng nói, ngữ khí đạm mạc.

Lời vừa nói ra, mọi người hai mặt nhìn nhau.

Tằng Thụ bỗng nhiên chỉ vào một nam tử, nói: “Hắn là ma tu, trước đó còn quang minh chính đại thừa nhận, uy hϊếp muốn gϊếŧ ta, những người khác cũng nghe qua.”

Sắc mặt nam tử hắn chỉ đại biến, thầm mắng hắn vô sỉ.

Lập tức liền có vài người tán thành.

Bạch Hồng Tiêu liếc hướng vị nam tử kia, nói: “Thân quấn sát khí, tuy rằng rất mỏng manh, nhưng có nhiều người làm chứng như vậy, ngươi hẳn là ma tu.”

Kiếm quang chợt lóe!

Mọi người còn chưa nhìn thấy Bạch Hồng Tiêu ra tay, đầu nam tử liền bay ra ngoài, máu bắn đầy đất.

Hai người cách xa nhau ít nhất cũng có mười trượng a!

Đồng tử Dịch Tiểu Phong co rụt lại, trong lòng có mười vạn thần thú lao nhanh mà qua.

Này cũng quá đột ngột!

Quá kí©ɧ ŧɧí©ɧ đi!

Trách không được ban tổ chức tiết mục phải để cho bọn họ che giấu tung tích……