Ta Có Thể Thấy Ẩn Tàng Cơ Duyên

Chương 10: Bí Tịch Huyết Sát Chưởng

Đối mặt với Dịch Tiểu Phong chất vấn, hắc y nhân không có trả lời, dưới mặt nạ hai mắt vẫn lạnh băng.

Tay phải hắn bắt đầu nắm chặt, phảng phất đang bắt lấy đồ vật vô hình, một tia khí huyết mà mắt thường có thể thấy được xoay quanh ở bàn tay phải của hắn, thoạt nhìn thập phần dọa người.

“Mục đích chính là gϊếŧ chết mọi người ở đây!”

Hắc y nhân lạnh lùng nói, thanh âm lạnh băng, không có tình cảm nào, cũng rất khó phân biệt ra hắn là nam hay là nữ.

Nói xong, hắn thả người nhảy lên, dường như một con mèo yêu, nhào hướng Dịch Tiểu Phong.

Thật nhanh!

Dịch Tiểu Phong sợ tới mức lui vài bước, đồng thời thúc giục lá bùa.

Linh lực xúc động pháp chú, một viên hỏa cầu trực tiếp bắn ra.

Hắc y nhân không kịp tránh né, bị hỏa cầu thuật chính diện đánh trúng, cả người bốc cháy.

Cách đó không xa Tằng Thụ cùng Hồng Lâm Ngọc đã ngã xuống đất trừng to đôi mắt, tất cả đều hưng phấn.

Quả nhiên là cao thủ!

Một chiêu trí mạng!

Sau khi rơi xuống đất, hắc y nhân điên cuồng giãy giụa, nhưng không thể dập tắt lửa trên người.

Dịch Tiểu Phong kinh hỉ, hỏa cầu thuật này lợi hại như thế?

Khán giả cũng nổ tung:

“Hỏa cầu lớn như vậy?”

“Tưởng ngọn lửa nhỏ, không nghĩ tới là thái dương chân hỏa a……”

“Thật ra còn tốt, không phải rất lớn, chỉ là đυ.ng tới trên thân sau đó nhanh chóng lan rộng.”

“Ngưu bức, muốn trực tiếp phá đảo rồi sao?”

“Tốt tốt, hung thủ OUT, trò chơi kết thúc!”

“Hung thủ: Mả mẹ nó, ta còn chưa có lộ mặt đâu!”

……

Ở dưới sự chú ý của vô số người, hắc y nhân bị lửa cháy bao vây bỗng nhiên hóa thành một luồng khói đen tiêu tán.

Hắn tràn ngập ở không trung, âm thanh lạnh băng tràn ngập sát ý truyền ra: “Ngươi chờ đó! Ta muốn ngươi chết thật thống khổ!”

Giọng nói rơi xuống, luồng khói đen liền hoàn toàn tiêu tán không thấy.

Ba người Dịch Tiểu Phong sửng sốt.

Một cảm giác lạnh run sinh ra từ trong lòng bọn họ.

Chẳng lẽ thật sự là quỷ hồn?

Tằng Thụ đi tới, nhìn về phía Hồng Lâm Ngọc, hỏi: “Ngươi có khỏe không?”

Hồng Lâm Ngọc cười thảm nói: “Không khoẻ…… Ta cảm giác sắp chết……”

Tử vong là cái cảm giác gì?

Người bình thường rất khó mà rõ ràng.

Hồng Lâm Ngọc cũng là lần đầu tiên cảm nhận được, nàng cười càng thêm tuyệt vọng.

Trước ngực nàng, dấu tay càng thêm đỏ tươi, là máu tươi của nàng đang tràn ra.

Nàng rõ ràng cảm giác được thân thể của mình càng ngày càng nhẹ, có loại đau đớn khó tả đang không ngừng tăng cường.

Tằng Thụ trầm mặc.

Dịch Tiểu Phong đứng ở một bên, khẽ lắc đầu.

Nếu Tằng Thụ ra tay chấm dứt Hồng Lâm Ngọc, Dịch Tiểu Phong liền có lý do hoài nghi hắn không phải tu sĩ chính đạo.

Nghĩ xong, hắn xoay người rời đi, chuẩn bị gọi người tới cứu Hồng Lâm Ngọc.

Cứu người đối với hắn mà nói không có chỗ tốt, nhưng ít ra có thể làm hắn gia tăng độ hảo cảm của người qua đường, để cho người khác cảm thấy hắn không phải người xấu, sau đó Đường Y Thiến càng dễ dàng tín nhiệm hắn.

“A a a a ——”

Hồng Lâm Ngọc bỗng nhiên kêu thảm thiết lên, nàng kêu tê tâm liệt phế, đôi tay cào lấy mặt, dữ tợn đến cực điểm.

Dịch Tiểu Phong cùng Tằng Thụ bị dọa.

Ngay sau đó, bên ngoài thân Hồng Lâm Ngọc bắt đầu rỉ máu, thê thảm đến cực điểm, Dịch Tiểu Phong đều không nỡ nhìn thẳng.

Đây là cái chưởng pháp ác độc gì?

“Ngươi mau lên, mau đi gọi người!” Dịch Tiểu Phong thúc giục nói.

Tằng Thụ lập tức xoay người chạy đi, nhanh chóng rời đình viện.

Dịch Tiểu Phong quay đầu nhìn lại, không muốn nhìn Hồng Lâm Ngọc.

Khán giả cũng như thế, nhưng bọn họ không phải lần đầu tiên nhìn thấy.

Tuyển thủ chết trước đó cũng thảm như vậy, trước khi chết, sống không bằng chết.

“Trách không được Liên minh trước tổ chức tiết mục, sau mới ra bản thử nghiệm, xác thật dọa người a.”

“Đau đớn trong trò chơi giống như hiện thực, cho nên trong thế giới trò chơi không có pháp luật ước thúc, là rất nguy hiểm, dễ dàng tạo thành tinh thần bất ổn.”

“Trò chơi này tuyệt đối không thể cho tiểu hài tử chơi.”

“Thật là đáng sợ, đây mới là cái kịch bản thứ nhất a, sau đó có thể gặp được chuyện càng khủng bố hơn hay không?”

“Ta đột nhiên không muốn chơi.”

“Không có việc gì, chúng ta rời xa phân tranh liền tốt.”

……

Lúc khán giả đang nghị luận là lúc Dịch Tiểu Phong bỗng nhiên thấy chỗ trước đó hắc y nhân bị đốt xuất hiện ánh sáng hồng.

Hắn lập tức đi lại xem, chỉ thấy một khối vải giống như da người nằm trong ngọn lửa, vô luận ngọn lửa như thiêu thế nào, cũng không thể đốt trụi nó.

Hắn dùng chân dẫm dẫm, dập tắt lửa trên mặt đất, sau đó nhặt miếng vải kia lên.

“Nguy hiểm thật, may mắn ngọn lửa này không phản phệ ta.” Dịch Tiểu Phong may mắn nghĩ đến.

Có lẽ là ngọn lửa quá nhỏ.

Hắn mở vải ra, nhìn kỹ.

Giây tiếp theo, đồng tử hắn chợt co rụt lại.

Huyết Sát chưởng!

Tuyệt học trấn môn của Huyết Chưởng môn!

Đây là phương thức tu luyện Huyết Sát chưởng.

Dịch Tiểu Phong quay đầu nhìn lại, Hồng Lâm Ngọc đã đau đến ngất xỉu.

Hắn lập tức khom lưng cởi giày, nhét bí tịch Huyết Sát chưởng vào giày, sau đó một lần nữa mang vào.

Bình luận trực tiếp bắt đầu spam:

“Cẩu vận! Lại nhặt được bí tịch!”

“Động tác giấu đồ vật này cùng phản ứng quá nhanh đi!”

“Tuyệt đối là bí tịch! Mả cha, tên này có vận khí thật tốt quá đi!”

“Nhớ kỹ hắn, hắn tên Dịch Tiểu Phong!”

“Này là…… gϊếŧ quái nổ ra trang bị?”

“Lợi hại a, ta vừa rồi đều không có chú ý tới đống lửa kia cất giấu đồ vật.”

……

Dịch Tiểu Phong mới vừa giấu kỹ không bao lâu, Tằng Thụ liền mang theo một đám người tới rồi.

Đường Y Thiến, Vương Mỹ cũng tới.

“Toàn bộ ở bên ngoài chờ, không được bước vào!”

Hứa bộ đầu cao giọng hô, hắn lập tức chạy đến trước mặt Hồng Lâm Ngọc.

Sắc mặt của hắn bỗng nhiên đại biến, chỉ thấy mí mắt Hồng Lâm Ngọc lấy tốc độ mắt thường có thể thấy được lõm xuống.

Tròng mắt nàng bị hòa tan.

Dịch Tiểu Phong, Tằng Thụ chú ý tới một màn này, cũng bị dọa.

Ra là những người chết không có tròng mắt đó không phải bị móc mất.

Dấu tay máu này quá âm độc!

Trong lòng Dịch Tiểu Phong nóng bỏng.

Chưởng pháp lợi hại như thế, nhất định phải luyện!

“Tuyển thủ Lâm Giai Giai bị đào thải!”

Lâm Giai Giai, đây là tên thật của Hồng Lâm Ngọc.

Dịch Tiểu Phong thờ ơ, dù gì đây chỉ là một trò chơi, lại không phải thật sự chết.

“Trước đó đã xảy ra cái gì?” Hứa bộ đầu quay đầu nhìn về phía Dịch Tiểu Phong, trầm giọng hỏi.

Không đợi Dịch Tiểu Phong trả lời, Tằng Thụ dẫn đầu giải thích cho hắn.

Đợi Tằng Thụ nói xong, Hứa bộ đầu lâm vào trầm mặc.

Ngoài cổng vòm đá mọi người hai mặt nhìn nhau.

Đường Y Thiến mở miệng nói: “Xác thật giống người nọ mà ta gặp, đều mang mặt nạ con khỉ.”

Vương Mỹ thì khẩn trương nhìn Dịch Tiểu Phong.

Ánh mắt ôn nhu nhìn chồng kia làm hắn có chút khiêng không nổi.

“Một khi đã như vậy, việc này không trách các ngươi, các ngươi tiếp tục tìm tòi manh mối, ta cho người thu đi thi thể nàng.”

Hứa bộ đầu xua tay nói, giọng điệu không kiên nhẫn.

Dịch Tiểu Phong lập tức rời đi, Tằng Thụ theo sát sau đó.

Khi đi ngang qua Đường Y Thiến, nàng mở miệng nhắc nhở nói: “Trương công tử, ngươi phải cẩn thận, người nọ sẽ không chịu bỏ qua.”

Dịch Tiểu Phong nghiêng đầu nhìn về phía nàng, cười nói: " Đường tiểu thư cũng vậy, có bất luận cái phiền toái gì, tùy thời gọi ta.”

Đường Y Thiến gật đầu.

Hai người rời đi, sắc trời cũng tối xuống.

Màn đêm buông xuống, phủ Thành Chủ trở nên đèn đuốc sáng trưng.

Dịch Tiểu Phong cùng Tằng Thụ dừng dưới một gốc đại thụ, bắt đầu đả tọa nghỉ ngơi.

Nơi này cách phòng bếp không xa, rất nhiều người đều tụ tập ở cửa phòng bếp, chờ ăn cơm.

Dịch Tiểu Phong vẫn luôn suy nghĩ tìm cơ hội ghi nhớ phương pháp tu luyện Huyết Sát chưởng.

Như vậy mặc dù bị đào thải, hắn cũng có thể tu luyện trong hiện thực.

Nhưng Thuần Dương Ngũ Kiếm quyết cộng thêm Huyết Sát chưởng, cũng không phải là dễ nhớ như vậy.

Từ nhỏ đến lớn, thành tích học tập của Dịch Tiểu Phong cũng không tốt, năng lực học thuộc của mình chính hắn đều cảm thấy khó nhằn.

Dịch Tiểu Phong bỗng nhiên nghe được tiếng đá rơi xuống đất, hắn trợn mắt nhìn lại, chỉ thấy Vương Mỹ đứng sau cổng vòm hướng hắn vẫy tay, ý bảo hắn đi qua.

Dưới bóng đêm, bà nương này như một đầu gấu đen to, làm trong lòng hắn e dè.

----Ủng hộ để mình có động lực dịch nha----