Miêu Phủ: Tiền Kiếp Sáu Trăm Năm

Chương 54: Bị bắt cóc (2)

“Con ranh này!”

Gã kia điên tiết mắng chửi rồi cũng chạy đuổi theo. Nhưng sườn núi quá dốc làm gã phải sợ hãi đi cẩn thận từng bước một, còn Khao Miêu lại cứ như một quả bóng lăn nhanh đi mất. Thân thể cô va đập vào cây rừng, bầm dập đau đớn, lăn mãi rồi cũng dừng lại, cô bị mắc vào một mỏm đá.

Máu chảy từ khắp nơi trên người, mùi tanh nồng của máu xộc vào mũi làm cô thấy thanh tỉnh. Mắt cô sáng lên khi nhìn thấy những đốm lửa sáng phía bên trên, hình như có nhiều người đi tới. Và tiếng bước chân rầm rập rất có quy củ nữa, cô loé lên hi vọng đó là một đoàn quân lính.

“A Phủ…”

Dù không biết đó là quân của ai nhưng trong đầu cô vẫn thầm gọi một cái tên theo thói quen. Lồm ngồm vài con vắt rừng đã lần theo mùi máu bò đến hút máu cô.

Giây phút đứng giữa ranh giới sống ch.ết, ý chí sống của cô bùng lên. Mặc cho những con vắt đang hút máu, cô nén đau cọ thật mạnh dây trói tay vào mỏm đá, cọ mãi cọ mãi cuối cùng cũng đứt. Cô nhặt cành cây gạt những con vắt đi, nhưng chúng bám dai ghê tởm, bu bám lấy cô như một bữa tiệc béo ngậy…

“Cô ngốc lắm, phải làm như thế này mới đuổi được vắt.”

Một giọng nói từ đâu vang lên, lẫn vào tiếng gió rừng, nghe hơi hư ảo không giống thật. Một cô gái với khuôn mặt thanh tú, trên trán quấn khăn vấn tóc gọn gàng, nhẹ nhàng đi đến chỗ cô. Bộ đồ cô ấy mặc trên người trông cũng sạch sẽ, trông giống người hơn là ma. Có điều nước da cô ấy trông trắng bệch nhợt nhạt.

Cô gái tiến đến với một cây đuốc, hơ nhẹ qua những chỗ da thịt bị vắt bám. Một lúc sau chúng co quắp người lại rồi rụng khỏi da thịt cô. Khao Miêu cảm kích ngẩng lên nói cảm ơn, thấy sau lớp khăn quấn trên trán cô gái chỉ có hai hốc mắt trống không, không có con ngươi.

“AAA…”

Cô không quá sợ nhưng không khỏi giật mình, nhìn khắp một lượt từ trên xuống dưới cô gái. Sương mù quấn quanh làm cô không nhìn ra là cô ấy có chân hay không.

“Cảm ơn cô nhiều lắm, nhưng cô là ai?”

Cô gái vừa ngẩng nhìn lên trên vừa nói: “Là một người đồng cảnh ngộ với cô.”

Rồi cô ấy nở nụ cười độc địa, nhìn chòng chọc vào một cái bóng lù dù đang tìm đường đi xuống. Đôi hốc mắt trống không chảy ra hai hàng máu thật dài: “Lũ chúng mày nên ch.ết.”

Rồi không thấy cô gái đâu nữa, chỉ thấy bên trên có cái gì lăn ùm ùm xuống đây. “Bịch” một tiếng nặng nề, một cái thây người rơi xuống ngay trước mặt Khao Miêu, đầu đập vào giữa mỏm đá. Cái thây bầm dập toàn vết máu, thu hút những con vắt lập tức bu vào hút máu. Cô giơ đuốc lại gần nhìn kĩ, đây là gã bắt cóc lúc nãy giở trò với cô đây mà!

Xem ra cô gái kia là một hồn ma, bị bọn buôn người bắt cóc, xấu số ch.ết ở đây. Cô ấy giúp cô và dắt dụ gã này xuống đây đi ch.ết…

“Cứu tôi với!”

Cô gái kia biến mất, còn lại mình cô, cô dồn hết chút sức tàn kêu cứu với đoàn quân bên trên. Nhưng rõ ràng là vô ích.

Cô lê thân thể bầm dập của mình ngồi bệt xuống. May mắn là bọn vắt đều bu vào cái xác kia nên chỉ còn vài con loe ngoe bò đến chỗ cô. Cô nhặt cành cây đốt mấy đống lửa bên cạnh mình để xua đuổi chúng.

Tuy nhiên thân thể cô vẫn mất nhiều máu, cô gục xuống lịm đi. Trong lúc mơ màng cô thấy những đốm lửa đang di chuyển dần từ bên trên xuống…

Có người xuống đây, có người đã phát hiện cô đốt lửa!

Nhưng là quân ta hay quân địch thì không thể đoán được, Khao Miêu cố mở mắt ra không thể chịu nổi nữa, hai mắt nhắm nghiền chìm vào cơn hôn mê…

Không biết thời gian đã qua bao lâu, tiếng vũ khí leng keng va vào nhau làm cô dần dần bừng tỉnh. Cô mở mắt ra, thấy mình đang nằm trong một vòng tay ấm áp. Cảm giác quen thuộc làm cô không tin nổi mà tự cấu véo mình, mở to mắt nhìn người trước mặt.

“Không phải mơ, là thật. Là tôi đây. A Phủ của Miêu đây.”

Khuôn mặt ẩn sau cái mặt nạ hơi cúi xuống nói chuyện với cô rồi rất nhanh đã ngẩng lên nhìn thẳng về phía trước. Hình như cậu đang đối mặt với ai đó, Khao Miêu cũng đưa mắt nhìn xem người đó là ai.

Trần Long!

A Phủ và Trần Long đang đứng đầu hai đoàn người đối đầu với nhau. Cảnh tượng này nhìn cứ quái quái làm sao, Khao Miêu thở phào, cũng may người nhặt được cô là A Phủ, chứ không phải Trần Long.

Lần này Vũ Nguyệt ghen tức quá nên hành động hấp tấp, chút thủ đoạn của cô ta không qua được mắt A Phủ và Trần Long.

“Không ngờ được Nam Viễn Vương lại ngang nhiên ôm ấp vợ người khác như thế.”

Trần Long lên tiếng, ánh mắt nhìn cô đầy phức tạp. Hắn nghĩ mãi không hiểu sao cô không chịu ở bên hắn, hoá ra cô cũng chẳng yêu thương gì A Phủ mà lại trèo cao lên Nam Viễn Vương?

A Phủ chỉ ôm cô không nói gì, Trần Long cười khinh miệt một tiếng, lại nói tiếp: “Ngài không biết cô ấy đã có một đứa con ư? Không phải con của ngài! Không nghĩ ngài lại muốn làm kẻ đổ vỏ đấy!”