Miêu Phủ: Tiền Kiếp Sáu Trăm Năm

Chương 50: Bại lộ thân phận (2)

“Chuyến này chia cắt quá lâu, sau này tôi một bước cũng không rời mẹ con em nữa.”

Câu nói của A Phủ làm cô mê mải nghe theo, bị cậu kéo sang phòng bên cạnh từ lúc nào không hay.

Quả thật ban đầu lúc bị cậu đưa về tiền kiếp, cô đã kiên định rằng mình chỉ đến đây để hoàn thành nhiệm vụ sống với cậu đến hết kiếp, ngoài ra không có tình cảm dư thừa nào khác. Bao nhiêu lần A Phủ quan tâm, thể hiện tình cảm với cô, cô đều chạy trốn không chịu đón nhận. Bây giờ trải qua một lần ly biệt, thiếu vắng A Phủ bên cạnh, Khao Miêu mới nhận ra lòng mình đã bị cậu làm lay chuyển, rung động…

A Phủ ngồi ngay ngắn lên giường, cởi sạch áo.

Khao Miêu vừa xấu hổ vừa thấy mắc cười: “Mấy vết sẹo này lành hết rồi, không có cái nào đáng lo bằng cái trên mặt cả. Cậu mặc áo vào đi!”

A Phủ ngồi lì ra không nghe, biểu hiện còn ương ngạnh hơn cả thằng Bờm.

“Xin cậu đấy, thân xác này là của Nam Viễn Vương, cậu dùng thân xác này nằm cạnh tôi, nó cứ kì kì sao đó…”

Nghe cô nói vậy, nửa đôi môi không bị che khuất bởi cái mặt nạ khẽ nhếch lên. A Phủ đứng dậy đi tới bên bàn ngồi gục xuống, rồi ngồi im như tượng luôn ở đó, không thấy nhúc nhích gì. Khao Miêu tò mò ghé lại gần, linh cảm mách bảo cô đưa tay kiểm tra hơi thở của người này.

“AAA…”

Quả nhiên là không còn thở nữa, thân thể này chỉ còn là phần xác của Nam Viễn Vương thôi. Còn hồn của A Phủ thì…

“Lại đây, bé Miêu.”

Thì đang nằm sẵn trên giường chống tay lên gối nhìn cô…

Khao Miêu tập tễnh đi tới, rón rén nằm im ở mép giường, đỏ mặt nói: “Cậu… cậu nhẹ nhàng nương tay thôi… chân tôi đau…”

“Tôi không thấy nó đau đớn gì cả, lúc nãy còn thấy em nhảy tung tăng vui lắm.”

Cô không phản bác lại được câu nào nữa vì đôi môi đã bị chặn lại. Tiểu biệt thắng tân hôn, mà kể ra đêm nay mới đúng là đêm tân hôn của cô với A Phủ. Từ lúc vào làm dâu nhà họ Hà đến giờ, đây là lần đầu tiên hai người làm chuyện đấy. Trước đây A Phủ mấy lần muốn “thịt” cô nhưng thấy cô chưa sẵn sàng nên đều kiềm chế lại. Hôm nay thì… trời sắp sáng cô vẫn chưa được ngủ…

“Mẹ ơi…”

Tiếng trẻ con ngái ngủ vang lên bên tai làm Khao Miêu mơ màng tỉnh giấc. Cô nhìn con trai yêu đang lơ mơ dụi mắt, rồi lại nhìn sang chỗ bên cạnh thì đã không thấy ai. Ngó qua bộ bàn ghế cũng không thấy phần xác của Nam Viễn Vương ngồi đó nữa.

“Bờm đấy à, vương gia đâu con?”

Thằng Bờm trông không vui tí nào, nó trề môi nói: “Vương gia nào, là dượng A Phủ.”

Đêm qua nó tỉnh dậy đi tiểu, đi qua phòng Khao Miêu. Đầu óc non nớt của nó không hiểu là chuyện gì, nhưng thấy tiếng động lạ nên liều mình đập cửa la hét: “Mẹ, mẹ sao vậy? Ai đó, ai dám đánh mẹ của ta!”

Rất nhanh sau đó có một cái bóng mờ mờ từ bên trong tiến đến gần. Căn phòng bên trong nổi lên ánh sáng xanh lập loè như lửa ma chơi, A Phủ vẫn dùng cách cũ quen thuộc để doạ thằng Bờm. Thằng bé quen quá rồi nên không sợ, nhưng vẫn ấm ức lủi thủi quay về.

Nể tình dượng lâu ngày mới về, nhường mẹ cho dượng hôm nay đấy.

Mẹ con Khao Miêu lần lượt phát hiện thân phận thật sự của Nam Viễn Vương, rồi đến con Đậu biết sau, còn người hầu trong vương phủ vẫn không biết. Họ chỉ biết vương gia qua đêm trong phòng cô Khao Miêu, thì tức là ngài đã thu nhận cô ấy làm người phụ nữ của mình.

Thành ra Khao Miêu ngủ một giấc dậy tự nhiên thấy ai cũng cúi đầu kính cẩn với mình, cả đám người tự nguyện hầu hạ cô.

“Cô Khao Miêu, vương gia đang chờ cô ăn sáng cùng.”

Một hàng người hầu đứng trố mắt nhìn cô, thấy cô tập tễnh chân đi hai hàng, không ít người đầu óc đen tối đã tưởng tượng đêm qua vương gia với cô ấy “kịch liệt” thế nào. Khao Miêu xấu hổ, cảm giác mặt mình sắp biến thành cái mo, chỉ biết cười vô tri:

“Chân tôi bị thương, xin mọi người đừng hiểu lầm…”

A Phủ thấy cô tập tễnh đi tới, khuôn mặt nhìn qua vẫn lạnh lùng nhưng nhìn kĩ sẽ thấy khoé môi lén nhếch lên cười. Cậu đuổi người hầu ra ngoài rồi đưa tay đấm bóp cái chân đau của cô:

“Chân bị sao mà đi hai hàng thế kia?”

Khao Miêu tức giận bắn ánh mắt hình viên đạn qua, cậu lập tức nín miệng, đưa bát cháo nóng hổi tới trước mặt cô. Rồi cậu mới nhớ ra thằng con ngồi bên cạnh, bèn đưa một bát khác cho nó.

“Cậu lát nữa phải vào triều à, chắc là chuyện quan trọng lắm nhỉ. Ví dụ như hoàng thượng ban hôn cho mấy cô tiểu thư nhà quyền quý chẳng hạn.”

Câu nói của Khao Miêu đậm mùi giấm chua loét, A Phủ nghe vậy thì nín cười: “Em ghen à?”

“Tôi không dám, cũng không có tư cách để ghen. Trước đây cậu là cậu cả nhà họ Hà, thân phận con nhà quan tôi còn miễn cưỡng với tới. Nay cậu đã là Nam Viễn Vương thân phận cao quý, còn tôi là con dâu của gia tộc mang tội, sao có thể ở bên cậu?”