Miêu Phủ: Tiền Kiếp Sáu Trăm Năm

Chương 47: Nam Viễn Vương (2)

Ấy thế mà bàn tay đó vẫn cứ túm chặt lấy cô không buông, Khao Miêu không nhịn được trừng mắt nhìn thẳng vào mặt Nam Viễn Vương. Nãy giờ cô luôn cúi đầu, bây giờ mới có dịp nhìn kĩ hơn khuôn mặt ngài ấy. Cô giật nảy người vì người đàn ông này đeo một cái mặt nạ che mất nửa khuôn mặt bí hiểm vô cùng.

Thấp thoáng thấy có vùng da bị sưng đỏ, hình như ngài ấy bị bỏng mất nửa khuôn mặt, nên mới phải mang mặt nạ. Nửa bên mặt không bị bỏng thì ở phía bên kia nên cô nhìn không rõ lắm, nhưng lại thấy hơi quen quen.

“Xin ngài buông tay ạ.”

Tuy ngài ấy thất lễ nhưng cô không to tiếng nổi, một là thân phận người ta lớn, hai là khí chất trên người ngài ấy cứ áp đảo cô.

“Cô chắc chứ? Có chắc là không cần người đỡ cô vẫn tự đi được?”

Khao Miêu nghẹn lời, đúng là cô cần người đỡ. Cô yếu ớt phản kháng: “Tôi có đứa hầu gái, mấy việc vặt này để nó làm là được rồi.”

Nam Viễn Vương không nói gì, đỡ cô ngồi đàng hoàng rồi đập hai tay ra hiệu. Lập tức người bên ngoài đi vào, là con Đậu dắt tay thằng Bờm.

“Mẹ ơi!”

Thằng Bờm lăn vào người cô như con mèo con. Người nó đã ấm lên nhiều, được uống trà gừng tắm nước ấm nên mặt còn hồng hào thấy rõ.

“Bây giờ mẹ con cô không có nhà để về, chi bằng cứ ở lại đây đi.”

Nam Viễn Vương lên tiếng, Khao Miêu vội từ chối: “Cảm tạ ý tốt của ngài, nhưng như vậy không tiện cho lắm…”

Cô là gái đã có chồng, còn đeo thêm đứa con. Nãy giờ ở một mình trong phòng với người đàn ông này, đã rất xấu hổ rồi.

“Ta chỉ đang giúp đỡ dân lành thôi. Con hầu của cô đã kể hết rồi, mẹ con cô đang bị kẻ thù truy sát. Cô còn nơi nào an toàn mà đi đâu?”

Ngài ấy nói đúng, nhưng cô ở đây vẫn rất mất tự nhiên. Cô đành cắn răng nói:

“Ngàn vạn lần cảm tạ ơn đức của ngài, mẹ con dân nữ nguyện làm người hầu kẻ hạ để báo đáp. À phải rồi, dân nữ cũng có chút nghề mọn bốc thuốc chữa bệnh, mong giúp ích được cho ngài.”

Cô đã nghĩ kĩ lại, tầm này ló mặt ra đường để Vũ Nguyệt hoặc lão Tự tóm được thì chỉ có đường ch.ết. Người có giá trị thì không lo ch.ết đói, cô phải cho Nam Viễn Vương thấy là mình được việc, người ta mới cưu mang cô.

Nam Viễn Vương nghe cô nói thì bật cười: “Ừ được, cô khoẻ lại đã rồi muốn làm gì thì làm.”

ngài ấy đứng dậy rồi rất tự nhiên đuổi thằng Bờm và con Đậu ra ngoài, bản thân mình cũng đi ra cho cô nghỉ ngơi. Khao Miêu căng thẳng muốn ch.ết, nào dám nằm ngủ ngon lành, liền đợi Nam Viễn Vương đi rồi mới gọi thằng Bờm và con Đậu vào:

“Em tỉnh trước mợ, có biết chuyện gì xảy ra không?”

Con Đậu còn lơ ngơ thì thằng Bờm đã lanh lợi nói trước: “Mẹ ngủ được một ngày một đêm rồi. Vương gia ngồi canh mẹ ngủ suốt. Ngài là bạn tốt của dượng, đi đánh giặc trở về. Ngài bảo ngài giúp dượng chăm sóc mẹ con mình. Mẹ ruột ngài là bà Huệ phi, bây giờ ngài phải vào cung thăm bà ấy.”

Khao Miêu nghe xong mà nóng hết cả mặt. Nam Viễn Vương từ chiến trường trở về, nguyên một ngày một đêm không vào cung thăm mẹ ruột, lại đi ở đây ngồi canh cô. Bà Huệ phi mà biết chắc ghét cô lắm…

“Đậu xem cái gì đấy?”

Con Đậu đang loay hoay với một đống giấy, là giấy ghi giờ uống thuốc của cô, giấy ghi nhớ món nào ăn được, món nào kiêng không ăn được. Đây là của Nam Viễn Vương tự tay viết, bắt nó phải nhớ để chăm bệnh cho cô.

Khao Miêu thấy tình hình rất không ổn, nhìn biểu hiện này cứ như Nam Viễn Vương đang để mắt đến cô ấy. Lạ lắm, nếu ngài ấy đã là bạn tốt của A Phủ, thì càng phải biết ý mà cư xử đúng mực với cô chứ.

Hôm nay Nam Viễn Vương vào cung thăm mẹ ruột, bị bà ấy giữ lại ở trong cung một đêm. Cô hỏi han tìm hiểu mới biết, ngài ấy chưa cưới vợ, vương phủ to lớn hoành tráng này chỉ có mình anh ta với người hầu. Phủ đã ít người mà quanh năm chủ nhân đều đi biền biệt, nên cái phủ này lạnh lẽo trống vắng, ban đêm còn hơi rờn rợn.

“Bờm chịu khó qua phòng bên ngủ nhé.”

Thằng Bờm hiểu chuyện, sợ nằm vào làm chân mẹ đau nên ngoan ngoãn đi sang phòng bên cạnh. Khao Miêu vừa mới nhắm mắt thiu thiu một chút, bỗng có tiếng gọi cửa bên ngoài:

“Mẹ ơi, mở cửa cho con.”

“Mở cửa cho con, con là Bờm đây.”

“Mở cửa cho con ngủ với mẹ đi mà.”

Thằng bé này vừa mới nghe lời sang phòng bên mà, lạ thế. Cô bèn cà nhắc đứng dậy, chậm rề rề đi ra mở cửa: “Ơi, mẹ đây, chờ tí.”

“Lâu thế! Mẹ nhanh lên chứ!”

Thằng Bờm ở bên ngoài cáu kỉnh gắt um lên. Khao Miêu thấy kinh ngạc, nó chưa bao giờ dám gắt gỏng với cô. Chờ lâu quá vẫn chưa được mở cửa, nó sốt ruột xô cửa ầm ầm: “Mở cửa ra, có mở không hả?”

Khao Miêu nghe cái điệu bộ tức giận quen thuộc này, cả người khẽ run lên. Không phải chứ, lại là nó? Nó bám theo cô từ Hà phủ đến tận chỗ này ư?