Hãy Nghe Lời Ba

Chương 6

Tôi cảnh cáo Sở Ngang, nếu anh ta còn không rời khỏi đây thì tôi sẽ báo cảnh sát.

Không bao lâu sau ngoài cửa quả nhiên đã không còn tiếng động nào.

Ba mất hứng lẩm bẩm: "Báo cảnh sát làm gì, nếu nó còn không đi thì ba cầm xẻng hốt phân hốt nó đi liền."

"...Được rồi ba, ba đi xem "Chuyên gia hòa giải" của ba đi."

Tôi đẩy ông ấy vào nhà xem tivi, lúc quay lại có nhìn lướt qua đồng hồ treo tường, đã là buổi tối mười giờ rồi.

Ngồi xổm trong sân đánh răng rửa mặt xong xuôi, lúc tôi chuẩn bị đi vào ngủ thì lại nghe thấy tiếng gõ cổng.

Nhất thời tôi tức sôi máu lên, thuận tay cầm cái xẻng hốt phân ở góc tường ra, lê đôi dép lê đi ra mở cổng với vẻ mặt hung hãn:

"Anh còn dám gõ nữa hả?! Có biết xấu hổ nữa không vậy! Tôi cầm xẻng hốt phân..."

Lời còn chưa dứt tôi đã vội vàng nuốt mấy chữ còn lại vào bụng.

Người đang đứng ở ngoài cửa bất thình lình lại là Lưu Gia Dịch có dáng người cao ngất rắn rỏi. Anh đang nhướng mày nhìn tôi, trên môi còn nở nụ cười sung sướиɠ.

Tôi vội vàng ném cái xẻng hốt phân nóng như củ khoai lang nướng bỏng tay sang một bên. Sau đó chịu đựng cảm giác da đầu tê dại đang lan tràn, đỏ mặt nói: "Sao muộn rồi anh còn đến đây?"

"Ừ, bây giờ trong tiệm đỡ bận rồi, anh tới gặp em."

Cổng chỉ hơi hé một cánh, anh khom lưng đi vào trong sân, tay phải còn xách theo mấy cái túi.

"Cái gì á?"

"Bún cá thịt dê, súp bào ngư, còn có một ít trái cây cắt nhỏ nữa."

"Em không thích ăn thịt dê.”

"Anh nướng đấy, em nếm thử đi."

"Ăn khuya dễ béo lắm."

"Cho nên anh mới đến này, em gầy quá, ăn nhiều một chút mới được."

Anh cứ như ngựa quen đường cũ đi vào phòng bếp nhà tôi, bật đèn lên rồi lấy tô trong tủ ra, đổ canh thịt dê và súp bào ngư ra tô lớn.

"Chú đâu rồi?"

"Ba xem ti vi trong nhà ấy."

"Để anh đi gọi chú."

Lưu Gia Dịch đứng dậy rời khỏi phòng bếp.

Không bao lâu anh lại vừa cười vừa đi vào: "Chú Đồ không chịu xuống, em cứ ăn đi."

"À, ba tới tuổi này rồi rất ít khi ăn gì sau giờ cơm tối."

Dưới ánh đèn phòng bếp ấm áp lóe lên trong khoảng sân nhỏ nơi nhà nông, trên cái bàn vuông vắn đặt một tô canh thịt dê bốc hơi nghi ngút.

Tôi múc hai thìa vào bát nhỏ, cũng không có gan nhìn Lưu Gia Dịch, vùi đầu xuống ăn canh.

Lúc này cách ngày kết hôn của chúng tôi còn nửa tháng nữa. Sau khi đính hôn, dường như ngày nào chúng tôi cũng gặp mặt nhưng hầu hết thời gian đều gặp ở nhà kính.

Anh dẫn người tới nhập rau, tiện thể trò chuyện với tôi thêm một lúc.

Vì thời gian đó có rất nhiều người ở nhà kính, còn có cả cái tên Xa Thần không biết giữ mồm giữ miệng kia nữa, cậu ta cứ há miệng ngậm miệng lại gọi tôi là chị dâu, làm lần nào cũng khiến tôi vô cùng ngại ngùng.

Cái này dẫn đến việc nửa tháng nay tôi với Lưu Gia Dịch cũng chưa quá thân quen.

Tiệm cơm của anh bình thường rất bận rộn, nhất là giờ cơm trưa và cơm tối, không thể nào thoát thân ra ngoài nổi.

Có lần anh hẹn tôi đi xem phim suất chiếu trưa. Rạp chiếu phim rất ít người, tôi vô cùng tập trung xem phim còn anh trực tiếp ngủ thϊếp đi trong rạp.

Sau khi ra ngoài anh xin lỗi tôi, nói rằng hôm qua bận rộn đến tận nửa đêm, mãi rạng sáng mới về đến nhà nên hôm nay hơi mệt nhọc.

Tôi nói không sao cả, em hiểu mà.

Sau đó anh cười một tiếng, vươn tay ra nắm lấy tay tôi rồi đi lên xe.

Sự tiến bộ trong mối quan hệ của chúng tôi gần như chỉ là tay nắm tay.

Chúng tôi chưa bao giờ thổ lộ tình cảm, cho nên dẫn đến việc bây giờ ngồi đối mặt với anh tôi vẫn còn hơi chút hồi hộp và không được tự nhiên.

Vậy nên lúc vùi đầu ngồi ăn canh, tuy tôi có thể cảm giác được ánh mắt của anh đang rơi trên người mình nhưng lại vẫn cứ không dám ngẩng đầu.

Dáng người anh cao lớn, anh dựa vào cửa phòng bếp nhà tôi, giơ tay châm một điếu thuốc rồi đứng nhìn tôi ăn canh, bất chợt anh lên tiếng: "Ngon không?"

"Ngon!" Tôi vội vàng gật đầu.

"Ăn bào ngư nữa đi, anh làm đấy."

"Vâng..."

Tôi ngoan ngoãn múc thêm một bát súp bào ngư nữa, cúi đầu ăn hết.

Đợi lúc tôi nuốt xuống ngụm cuối cùng anh lại nói: "Ăn thêm một bát nữa đi."

Lần này tôi mới dám ngẩng đầu lên nhìn anh, liên tục vẫy tay: "Em không ăn được nữa đâu, no bể bụng rồi đây này."

Lưu Gia Dịch cắn điếu thuốc trong miệng, nhìn tôi cười: "Vậy đừng ăn nữa, em nghỉ một lát đi."

Đã gần mười một giờ rồi mà anh vẫn chưa có ý muốn đi, hai chúng tôi ngồi trong sân hàn huyên một hồi.

Dưới mái hiên nhà chính, chiếc bóng đèn cũ xưa tỏa ra vầng sáng mờ ảo rọi lên hai người chúng tôi, chiếu xuống hai cái bóng hằn trên nền đất.

Bóng của anh dài, bóng của tôi ngắn, nhưng cả hai cái bóng này lại dựa sát vào nhau.

Lưu Gia Dịch liếc mắt nhìn tôi, một tay cầm điếu thuốc, một tay đặt trên đầu gối, híp mắt lại với dáng vẻ tùy ý:

"Lúc nãy mở cửa em định dùng xẻng hốt phân hốt ai thế?"

Khoảng cách giữa chúng tôi rất gần, ánh mắt anh chứa đựng ẩn ý không rõ, mùi thuốc lá trên người xen lẫn với bầu không khí buổi đêm có hơi cay đắng.

Tôi rất căng thẳng, cúi đầu không dám nhìn anh rồi nói bằng giọng nói yếu ớt: "...Bạn trai cũ."

"Chậc."

Anh nhỏ giọng "chậc" một tiếng, ánh mắt rơi vào người tôi dường như chứa ý cười hoặc cũng chẳng có gì cả: "Chưa chia tay dứt khoát à?"

"Không hề! Dứt khoát lắm luôn, em cũng đâu có ngờ anh ta sẽ đến đây."

"Lần sau anh ta lại đến thì em cứ gọi điện thoại cho anh."

"Không có lần sau đâu Lưu Gia Dịch. Ba em cũng ở đó, em đảm bao sau này không gặp anh ta nữa."

Tôi vội vàng nhìn anh, chỉ thiếu nước giơ tay lên thề.

Anh cười: "Em căng thẳng làm gì? Anh có trách em đâu."

Tôi cũng không biết mình căng thẳng cái gì, chắc bởi tôi cảm thấy sắp kết hôn với anh rồi mà bạn trai cũ của tôi vẫn còn tới dây dưa không rõ, nghĩ thôi cũng thấy giận.

Cho nên giọng nói cũng trở nên buồn bã, tôi nói: "Xin lỗi anh, em sẽ xử lý sớm thôi."

"Đồ Khả, không phải trong lòng em vẫn còn có anh ta đấy chứ?"

"...Không."

"Em do dự."

"Thật sự không có mà."

"Vậy mời anh ta tới uống rượu mừng đi, em có ngại không?"

"....Lưu Gia Dịch, không cần phải làm thế, em thật sự không muốn gặp lại anh ta."

"À."

Anh không nói nữa, dường như rất phiền muộn. Anh rít một hơi thuốc thật sâu rồi chậm rãi phun ra nuốt vào.

Như là muốn chứng minh quyết tâm của mình, tôi nhìn anh, trong lòng bỗng sinh ra mấy phần dũng khí. Tôi giơ tay nắm lấy tay anh.

Anh chưa hiểu gì, liếc mắt qua nhìn tôi. Tôi nghiêng người, thò lại gần anh rồi hôn lên đôi môi ấy.

Thân hình của Lưu Gia Dịch khựng lại, anh lập tức ném điếu thuốc trong tay xuống đất rồi tiện đà ôm lấy thân thể tôi, đảo khách thành chủ.

Vốn là tôi chỉ định hôn một cái như chuồn chuồn lướt nước thôi, ai ngờ anh phản ứng nhanh như vậy. Anh giơ tay giữ đầu tôi lại, nghiêng người đè về phía tôi.

Sau đó do tôi đã ngồi xổm quá lâu, chân bắt đầu tê rần nên không đứng vững, ngã ngửa trên mặt đất. Cũng may anh kịp che chở cái đầu của tôi lại, cùng ngã ra đất với tôi.

Đã đến nước này rồi mà anh còn không chịu buông tôi ra, đè tôi xuống đất hôn tiếp.

Tôi bị anh đè xuống, trực tiếp bị cái hôn cuồng dã này làm cho ngẩn ngơ, vừa bực mình vừa buồn cười. Rõ là đang ngượng ngùng nhưng không thể ngưng sợ hãi, vừa đẩy anh vừa kêu " ưm ưm ưm" mấy tiếng như muốn nhắc nhở anh.

Ba tôi còn đang trong phòng khách kìa! Trong nhà có người lớn!

Cuối cùng lúc hơi thở đã rối loạn anh mới chịu buông lỏng tôi ra, khoảng cách gần như thế khiến chúng tôi bốn mắt nhìn nhau. Đôi mắt đen sâu thăm thẳm kia lộ ra chút ánh sáng, được phủ lên một lớp sương mù mông lung.

“Đồ Khả, đêm nay anh không về được không?" Anh khàn giọng hỏi.

"Không được!"

"Trễ lắm rồi."

"Không được."

"Chú sẽ không phiền đâu."

"Không được là không được..."

Tôi đỏ mặt không dám nhìn anh, nhưng giọng nói vẫn rất kiên định.

Anh lại thò người qua tới, nhỏ giọng thầm thì: "Xin bé đấy, anh lái xe về phải mất nửa tiếng cơ."

"Thế, thế thì em đưa chìa khóa Mec G cho anh."

"....Em về nhà với anh."

"Lưu Gia Dịch, anh đừng quậy nữa."

"Anh không có quậy, em còn chưa đi xem phòng cưới của mình mà, anh dẫn em qua đó xem, nói với chú một tiếng là được."

Vừa hết câu anh đã làm bộ muốn kéo tôi đứng dậy đi tìm ba tôi.

Tôi giơ tay kéo anh lại, vừa tức vừa gấp: "Lưu Gia Dịch! Anh đừng làm bậy, còn nửa tháng anh cũng không chờ được sao?"

Nói xong mặt tôi lại đỏ lên trước, tôi xoay người ra chỗ khác không chịu nhìn anh nữa.

Anh nhìn tôi rồi chợt cười ra tiếng: "Được, em không muốn thì anh chờ vậy."

Nửa tháng sau tôi và Lưu Gia Dịch kết hôn.

Tiệc rượu được tổ chức ở tiệm của anh, bày hơn ba mươi bàn đãi khách.

Thân thích họ hàng nhà tôi không nhiều lắm, chủ yếu là người bên nhà anh, bạn bè anh rất nhiều.

Nhất là mấy ông chủ của các tiệm ăn trong vùng, bọn họ đến chúc mừng rất đông vui.

Mặc dù hôn lễ khá vội vàng nhưng tất cả đều hoàn toàn dựa theo yêu thích của tôi để mua sắm và trang trí.

Đám cưới là kiểu Trung Quốc, hai chúng tôi mặc Hán phục thời nhà Minh. Khung cảnh được trang trí vô cùng lộng lẫy, tôi mặc mũ phượng khăn quàng vai, đi từng bước tới nơi anh đang đứng.

Ba đứng dưới sân khấu mỉm cười vỗ tay, lại lần nữa yên lặng gạt lệ.

Lúc đến lượt ba lên sân khấu phát biểu, ba nghẹn ngào đến nỗi không nói ra lời.

Tôi không ngờ rằng Sở Ngang sẽ xuất hiện đúng lúc tôi đi chúc rượu.

Tôi đã sớm block anh ta và ba mẹ anh ta rồi, ngay cả bạn bè chung của chúng tôi cũng không hề ngoại lệ.

Nhưng mà dù sao cũng ở bên nhau tám năm, không thể tránh khỏi sẽ có cá lọt lưới.

Lúc anh ta xuất hiện ở tiệc rượu, mặt mũi anh ta trắng bệch bàng hoàng.

Người đàn ông vẫn luôn bình tĩnh thong dong xưa kia nay lại đầu tóc rối bời, áo sơ mi cũng nhăn nhúm, không có chừng mực, hốc mắt đỏ ửng.

Trrước mắt bao người, anh ta nhìn tôi rồi nói với giọng vừa hoảng loạn vừa sợ hãi: "Khả Khả..."

Lễ phục tôi mặc trên người là chiếc váy chúc rượu lệch vai kiểu Pháp, nếu anh ta còn nhớ thì đúng là vào hôm anh ta nói sẽ để ba mẹ mình chọn ngày tới nhà tôi bạn bạc ngày cưới đó, tôi đã chọn được nó trên flagship store online mà tôi đã thích rất lâu.

Lúc đó anh ta nói: "Chọn trên mạng làm gì, đợi tới lúc đó chúng ta đi cửa hàng chọn."

Tôi cười lắc đầu, vui sướиɠ nói với anh ta: "Em thích bộ này lắm, anh nhìn coi nè, chỗ lệch vai chạm rỗng khắc ren, cổ em dài nên mặc cái này chắc sẽ rất đẹp...:"

Đời người sao mà châm chọc đến thế.

Mấy tháng trước anh ta còn cưng chiều xoa đầu tôi rồi nói: "Được thôi, em thích là được."

Mấy tháng sau tôi mặc lễ phục mình thích, trang dung xinh đẹp đứng ở bên cạnh một người đàn ông khác.

Lưu Gia Dịch mặc tây trang, anh ngại nóng nên đã tháo một cúc ở cổ áo sơ mi, trông chỉnh tề nhưng lại có vài phần tùy ý.

Anh nhướng mày nhìn Sở Ngang, khóe miệng cười mỉm: "Đến cũng đến rồi, ngồi xuống uống ly rượu mừng rồi hãy đi?"

Anh vừa dứt lời thì đám Xa Thần đã ùa lên.

Nhất là Xa Thần, cậu ta đi qua ấn Sở Ngang ngồi xuống ghế, giọng nói kèm mấy phần mừng rỡ: "Ôi chao, đây không phải lớp trưởng của chúng ta sao? Bao nhiêu năm mình chưa gặp lại rồi ấy nhỉ?"

"Cậu cũng đến uống rượu mừng à? Chẳng lẽ cậu quen biết anh mình và chị dâu mình?"

"Ôi chao, mình quên mất, cậu với chị dâu mình là bạn học, chúng ta đều là bạn học kìa. Duyên phận! Đúng là duyên phận!"

Xa Thần ồn ào bắt chuyện, Lưu Gia Dịch ôm eo tôi rồi cả hai cùng đi bàn khác chúc rượu.

Mãi đến khi tiệc rượu kết thúc Sở Ngang còn chưa đi.

Tôi nghĩ, dù sao cũng nên có một cái kết trọn vẹn.

Cho nên ngay trước mặt Lưu Gia Dịch, tôi đi về phía anh ta rồi thở dài một tiếng: "Anh thấy rồi đấy, tôi đã kết hôn. Sau này anh đừng xuất hiện trước mặt tôi nữa, chồng tôi sẽ không vui."

"Khả Khả..."

Sắc mặt anh ta vẫn trắng bệch như khi nãy, giọng nói vô cùng run rẩy: "Em còn chưa nguôi giận phải không? Để anh giải thích với em, em đánh mắng anh đều được. Nhưng em không thể vì giận anh mà gả cho người khác, anh đưa em đi, chúng ta bàn bạc hôn sự một lần nữa được không em? Anh biết sai rồi."

"Anh sai chỗ nào?"

"Anh không nên đánh em, nhưng mà chú cũng đánh lại rồi mà, chúng ta coi như hòa có được không? Mình làm lại từ đầu em nhé."

"Trễ rồi."

Tôi lẳng lặng nhìn anh ta và cười: "Hôm đó thật sự là anh quên ngày hẹn đến nhà tôi sao?"

"Anh nói thật, đợt đó anh bận quá nên chẳng nghĩ được nhiều thứ như vậy, em hãy tin anh đi."

"Ba mẹ anh thì sao? Cũng đều nhớ nhầm?"

Sắc mặt Sở ngang tái đi, chậm rãi nói: "Anh nói họ nhớ nhầm em cũng sẽ không tin. Nhưng Khả Khả ơi, việc này cũng phải trách anh, ba mẹ anh thấy anh không nói gì tới việc qua nhà em nên tưởng rằng anh chưa chuẩn bị xong, nên cứ nghĩ thôi chờ thêm một chút."

"Sở Ngang, nhà anh định chơi trò trẻ con với tôi à? Anh không thấy quá đáng lắm sao?"

"Xin lỗi em, ba mẹ anh sẽ tới xin lỗi chú, việc này đúng là do nhà anh sai."

"Ừ, thế Phương Cẩn thì sao?"

"Anh đã phân rõ giới hạn với cô ấy rồi, công ty cũng đã đi vào quỹ đạo. Sau này trừ khi là chuyện của công ty anh thì anh đều sẽ giữ khoảng cách với cô ấy."

"Đã ngủ với nhau rồi cơ mà, anh định giữ khoảng cách thế nào?"

"Khả Khả...."

Sở Ngang hoảng sợ, vừa phản ứng lại ngay lập tức liền giải thích: "Mọi chuyện không phải như em nghĩ đâu, anh chưa từng nghĩ sẽ ở bên cô ấy, đó chỉ là một chuyện ngoài ý muốn...."

"Đừng nói nữa, nghe rất ghê tởm."

Tôi nhíu mày nhìn anh ta, ánh mắt lạnh lùng: "Anh có mệt không Sở Ngang? Chân trước vừa ngủ với cô ta, chân sau đã phải giả bộ tình sâu như biển với tôi. Không phải anh không thể không có tôi, anh chỉ không nỡ buông bỏ tình cảm tám năm qua thôi. Một bên hưởng thụ nỗ lực và sự trả giá của tôi, một bên lại thèm muốn lợi ích và sự kí©ɧ ŧɧí©ɧ mà cô ta mang lại. Anh lắc lư không chừng, cuối cùng ngay cả ba mẹ anh cũng nhìn ra sự do dự của anh. Dù sao cả nhà các người đều rất ghê tởm. Coi như tôi xui xẻo đυ.ng phải nhà các người đi."

"Em đừng nói như vậy."

Đôi mắt của Sở Ngang đỏ bừng, nét mặt tràn đầy đau khổ: "Xin lỗi Khả Khả, anh sai rồi, anh xin lỗi em. Anh đảm bảo sau này sẽ không như vậy nữa, em cho anh một cơ hội, em tha thứ cho anh được không?"

"Nếu anh muốn nhận được sự tha thứ của tôi thì sau này đường ai người nấy đi, vĩnh viễn đừng có xuất hiện trước mặt tôi nữa."

Tôi quay đầu nhìn Lưu Gia Dịch, sau đó nói với Sở Ngang: "Tôi không kết hôn vì giận dỗi anh. Chồng tôi là do ba tôi chọn, ông ấy rất hài lòng, tôi cũng rất hài lòng. Hơn nữa anh biết không? Hồi sáu tuổi tôi đã quen anh ấy rồi, nhờ phúc của anh mà quanh đi quẩn lại cuối cùng chúng tôi vẫn gặp lại nhau."

"Anh nhìn đi, ngay cả ông trời cũng đều đã sắp đặt sẵn. Người bị phụ bạc, người không thẹn với lương tâm thì cuối cùng rồi sẽ có được phúc báo. Mà kẻ làm vấy bẩn chân tình, sẽ rất khó có thể gặp được một tình cảm chân thành khác. Chí ít anh sẽ vĩnh viễn không thể gặp được một Đồ Khả thứ hai!"

Tôi nhìn anh ta, mỉm cười lễ phép cáo từ: "Mời anh về cho, thay tôi gửi lời hỏi thăm tới ba mẹ anh."

Lúc rời khỏi tiệm cơm ba tôi vẫn con đang liên tục cằn nhằn, ông ấy hơi tức giận: "Bé còn để ý tới nó làm gì! Nói nhiều như thế còn không bằng trực tiếp tống cổ nó ra ngoài."

Lưu Gia Dịch nhéo lòng bàn tay tôi, anh cười nói: "Ba, ba không hiểu. Cái này gọi là gϊếŧ người tru tâm."

"Gϊếŧ người tru tâm gì, anh chớ có nói nhảm!" Tôi "hừ" một tiếng.

Chưa hẳn là gϊếŧ người tru tâm.

Nhưng tôi biết, anh ta sẽ rất khó để quên được tôi. Ít nhất trong một thời gian ngắn, tôi sẽ là cây gai nhọn đâm vào nhà bọn họ.

Nhưng ai thèm quan tâm nữa đâu, mấy chuyện đó đã chẳng còn liên quan đến tôi nữa rồi.

Trước mắt tôi còn có chuyện quan trọng hơn cần lo lắng.

Tối hôm động phòng đó, tôi rụng dâu, bụng đau đến nỗi nằm rên hừ hừ trên giường.

Đầu bếp Lưu Gia Dịch lập tức đen mặt, đầu tiên là đi xuống siêu thị dưới lầu mua băng vệ sinh cho tôi, rồi sau đó lại quay về phòng bếp nấu đường đỏ và trà gừng.

Anh liếc tôi một cái, khẽ nói: "Đồ lừa đảo, thế mà bảo nửa tháng."

Tôi vùi mặt vào gối, xấu hộ tột cùng.

Một tuần sau.

Tôi đang phơi đồ trên ban công. Cửa ban công phát ra tiếng động, Lưu Gia Dịch đứng sau lưng tôi dựa vào cửa hút thuốc.

Tôi thuận thế mở cửa sổ ra hóng mát.

Anh cười hỏi tôi: "Dâu hết mùa chưa?"

Tôi gật đầu: "Hết rồi."

"....Vậy, tối nay anh sẽ về sớm."

"....Được."

Hôm đó tôi ở nhà nhàn đến nỗi phát chán, lúc sáu giờ tội đột nhiên nghĩ muốn tới tiệm cơm tìm anh.

Giờ này trong tiệm đã bắt đầu bận rộn, Lưu Gia Dịch ở trong bếp mãi không thấy ra.

Tôi cũng tới phụ bưng bê đồ ăn, Xa Thần thấy vậy cứ "ui cha ui cha" ồn ào mãi.

"Đây là việc mà bà chủ nên làm sao, tí nữa anh bảy ra nhìn thấy lại đau lòng muốn chết cho xem."

Bưng đồ ăn lên bàn xong tôi liền tìm cơ hội hỏi cậu ta: "Sao mấy người lại gọi Lưu Gia Dịch là anh bảy?"

"Sáu thêm một tất nhiên là bảy rồi."

"À, ha ha ha, ha ha ha...."

Tôi không nhịn được lại cười ra tiếng, cười ngả cười nghiêng.

Xa Thần tức giận lườm tôi một cái: "Điểm cười thấp tè lè vậy, cũng không biết anh bảy thích cậu cái gì nữa!"

Tôi đỡ eo, chợt cũng bắt đầu tò mỏ hỏi: "Anh ấy thích tôi thật à?"

"Nói nhảm, không thích viết thư tình làm gì?"

"Hả?"

"Hả gì mà hả, đừng bảo cậu nghĩ bức thư tình năm đó là tôi viết cho cậu đấy nhé?"

"Là Lưu Gia Dịch viết?!!"

"Trừ anh ấy thì còn ai vào đây?"

"...Viết cái gì thế?"

"Cậu tự đi mà hỏi."

"Mà sao anh ấy lại viết thư cho tôi? Lúc đó tôi đã gặp anh ấy bao giờ đâu."

"Sao mà chưa từng gặp? Lớp mười một, nghỉ đông, khu trượt băng, cậu với Sở Ngang và mấy đứa trong lớp cũng từng đi đó như."

"Sau đó thì sao?"

"Sau đó, tôi không nói đấy! Đi bưng đồ ăn lên đi."

Xa Thần đắc ý vung vẩy cái đầu, cười hì hì quay đi.

Tôi cũng đi theo giúp mấy việc linh tinh, bận rộn một lúc mà đã qua một tiếng.

Sau đó Lưu Gia Dịch tìm thấy tôi ở lầu hai.

Anh ấy thay bộ đồ khác, gọi tôi về.

Tôi nói: "Đang vội mà anh, đợi chút nữa đi."

Anh đi qua trực tiếp ôm cổ tôi kéo ra ngoài: "Mình về nhà làm chuyện đứng đắn, vợ ngốc."

__________

Có lẽ bởi vì làm bên ngành ăn uống nên Lưu Gia Dịch vô cùng thích sạch sẽ. Mỗi ngày sớm hay trễ đều phải tắm rửa.

Lúc anh vào tắm, tôi liền vào bếp nấu hai bát mì.

Những ngày sau khi kết hôn, chỉ cần anh ở nhà thì hầu như đều là anh nấu cơm.

Đầu bếp Lưu nấu ăn rất có nghề, xóc muôi xóc chảo như đang chơi đồ hàng.

Đang đảo đồ ăn trong nồi, lại đột nhiên có một ngọn lửa rõ to bùng lên.

Tôi vô cùng thích xem anh nấu ăn, khi nào cũng xúm xít quanh phòng bếp kinh ngạc cảm thán, thuận tiện vỗ tay cổ vũ.

Anh quay đầu khẽ "hừ" một tiếng: "Bị anh đây mê hết đường về rồi chứ gì?”

"Lưu Gia Dịch, anh tốt nghiệp ở Tân Phương Đông thật sao?"

"....Còn có thể giả à?"

"Ha ha ha, thế có phải đời này em không cần nấu cơm nữa không?"

"Ở đó mà mơ đi, ít nhất cũng phải biết nấu mì chứ."

"Thế sau này em sẽ nấu mì, em nấu mì ngon lắm đấy!"

"Ha ha."

Bình thường lúc ở nhà anh chỉ mặc một cái quần ngủ rộng thùng thình thôi. Lúc nấu ăn cũng vậy, dáng người cao lớn rắn rỏi đó đứng trong bếp, vai rộng eo thon, đường cong sống lưng uyển chuyển, cơ bụng đã căng đầy lại còn rõ ràng nữa.

Cánh tay anh rất khỏe, cứ như ảo thuật gia đang biểu diễn, tung nồi hứng chảo trông dễ dàng như chơi.

Đàn ông biết nấu cơm quả nhiên là vô cùng hấp dẫn.

Chỉ là hình xăm trên lưng anh có hơi cuồng dã, phủ toàn bộ phần lưng rồi trải rộng ra một bên cánh cay và mu bàn tay.

Lúc anh tắm rửa xong rồi ra ngoài thì tôi đã ăn xong một bát mì, định đứng dậy vào bếp lấy cho anh đôi đũa.

Lưu Gia Dịch đắp khăn lau tóc lên đầu tôi, che cằm tôi lại chỉ để lộ ra mỗi khuôn mặt.

Anh cười trông vô cùng hư hỏng, liếc tôi một cái rồi nói bằng giọng điệu xấu xa: "Đi tắm đi, anh không ăn mì, anh ăn thịt."

....

Xong việc anh ôm tôi từ sau lưng chuẩn bị đi ngủ, ôn tồn mà thỏa mãn nhắm mắt lại.

Tôi cầm tay anh, tách từng ngón từng ngón ra nghịch, đột nhiên nhớ tới: "Lưu Gia Dịch, em cũng muốn đi xăm."

"Hửm?"

Anh lười biếng đáp lại, thấp giọng bật cười: "Không được đâu, đau lắm em chịu không nổi."

"....Em chỉ xăm nhỏ thôi, em nhịn được."

"Em không nhịn được, khi nãy em còn khóc."

"....Không nói nữa, đi ngủ!"

"Chậc."

"Anh chậc cái gì?"

"Không thể chậc sao?"

"Không thể."

"Ai, vậy đi ngủ."

"....Nghe nói trước đây anh từng viết cho em một bức thư tình, anh nói em nghe với, anh viết gì đấy?"

"...."

"Lưu Gia Dịch?"

"Ngủ rồi."

"Anh lừa người à."

Xoay người một cái, tôi nằm đối mặt với anh, định giơ tay chạm vào mi mắt đang rung động kia.

Khóe miệng anh vẫn đang mỉm cười, chợt anh bắt lấy bàn tay đang làm loạn của tôi, quay ra đè tôi lại:

"Không để cho anh ngủ đúng không? Thế thì giờ anh có tinh thần lắm."

"Ha ha ha, ha ha ha, em nói đùa, anh ngủ đi, em không hỏi."

"Muộn rồi, giờ anh không buồn ngủ nữa."

__________