Chiết Liễu

Chương 2

3

Ta lại bắt đầu tự hỏi.

Dường như ta vừa được mở ra một cánh cửa mới, với những suy nghĩ mới.

Nếu Nghiêm Huyền Đình có thù oán với Thẩm Đồng Văn, vậy thì ta có thể hợp tác với hắn, gϊếŧ chết Thẩm Đồng Văn và lấy được thuốc giải.

Nói cho cùng mỗi lần thứ độc kia phát tác, ta vẫn rất thống khổ.

Với lại xem qua xét lại thì Nghiêm Huyền Đình trông có vẻ đáng tin cậy hơn Thẩm Đồng Văn rất nhiều.

Tối thiểu ở phương diện nào đó hắn có thiên phú trời cho, kỹ xảo đã đa dạng lại còn dịu dàng kiên nhẫn.

Dáng dấp cũng đẹp đẽ hơn gấp bao lần.

Ta còn chưa kịp suy xét ra kết quả nào thì chúng ta đã đứng ở trước cửa phủ Thừa tướng.

Nghiêm Huyền Đình không dẫn ta vào cửa, ngược lại còn chuyển hướng đi ra bên ngoài: "Đi thôi Nhứ Nhứ, ta dẫn nàng đi mua thêm vài thứ."

Thứ mà hắn muốn mua thêm cho ta, là son phấn nước thơm là châu báu trang sức, là vải dệt áo gấm.

Những thứ này có lẽ các cô nương khác đều không cảm thấy xa lạ gì, nhưng đó là những thứ từ trước đến giờ ta chưa bao giờ có được.

Đứng trong tiệm may lớn nhất kinh thành, ta liếc mắt một cái đã chọn được một chiếc váy đỏ.

Trên váy chẳng biết thêu hoa gì, lại trông đẹp mắt vô cùng.

Ta tạm thời gác chuyện gϊếŧ chết Thẩm Đồng Văn qua một bên, đi vào trong tiệm thử váy.

Kết quả lúc ta mặc váy xong đi ra ngoài, ngẩng đầu lên đã nhìn thấy Thẩm Đồng Văn và Thẩm Mạn Mạn vừa bước chân vào cửa.

Nghiêm Huyền Đình đưa lưng về phía bọn họ nên không thấy được, hắn chỉ mỉm cười khen ta:

"Nhứ Nhứ, nàng mặc váy đỏ thật sự quá xinh đẹp, trông rất hoạt bát rực rỡ."

Hình như hắn rất thích khen ta.

Hơn nữa là nắm được cái gì là khen cái đó, khen đến nỗi dùng từ không hề lặp lại.

Khi nãy ở trong tiệm phấn nước ngắm son phấn, hắn nói ta xinh đẹp động lòng người.

Lúc ta ở trong tiệm trang sức đeo thử trâm cài Đông Châu thì hắn nói ta trông ung dung hoa quý*.

[*Ung dung hoa quý: Thanh lịch và sang trọng, dùng để mô tả khí chất tao nhã và điềm tĩnh, trang trọng và hào phóng.]

Tất cả những lời khen mà ta nhận được trong mười tám năm cuộc đời còn không nhiều bằng hai ngày hôm nay.

Thẩm Mạn Mạn mặc một bộ váy đỏ đứng ngay phía sau hắn, nhìn ta rồi lạnh lùng hừ một tiếng, khinh thường nói: "Cóc đi guốc, khỉ đeo hoa."

Xem ra nàng ta rất tự tin về bản thân mình.

Nghe được lời của nàng ta, Nghiêm Huyền Đình khựng lại một chút, sau đó chậm rãi xoay người lại:

"Kính An Vương."

Từng chữ từng chữ phát ra, giọng nói của hắn bị bao phủ bởi sự lạnh lùng cùng cực.

Hắn chẳng thèm liếc mắt nhìn Thẩm Mạn Mạn lấy một lần.

Nhưng ánh mắt của Thẩm Mạn Mạn dường như đã bị dính chặt trên người hắn, nàng ta nhìn không chớp mắt một hồi lâu, cuối cùng đổi sang giọng điệu yếu đuối mảnh mai rồi hỏi: "Công tử quen biết ca ca của ta sao?"

Giọng nói vô cùng yêu kiều này.

Lần gần nhất ta nghe thấy nó có lẽ là lúc nàng ta dịu giọng năn nỉ Thẩm Đồng Văn đánh gãy chân của ta rồi đuổi ta ra khỏi Kính An vương phủ thì phải.

Ta trả lời với gương mặt không chút biểu cảm: "Tất nhiên là quen biết, không quen thì chào hỏi làm gì."

"Diệp Ngọc Liễu!"

Thẩm Mạn Mạn nhăn mày, nhìn trông hình như nàng ta rất muốn to tiếng quát mắng ta như ngày xưa.

Nhưng nàng ta không làm thế.

Cô nương này chỉ nhìn ta một cái rồi khẽ cắn môi: "Ta đang nói chuyện với vị công tử này, cũng không hỏi ngươi, tại sao ngươi lại muốn nói chen vào?"

Ta không còn gì để nói.

Rõ ràng lúc nàng ta bước vào cũng nghe thấy Nghiêm Huyền Đình khen ta, chẳng hiểu sao thoáng chốc đã quên rồi.

Thế là ta không còn cách nào khác đành nhắc nhở nàng ta: "Vì vị công tử mà ngươi đang hỏi chính là phu quân của ta đấy."

Lời còn chưa dứt ta đã chợt nghe thấy tiếng cười khẽ phát ra từ đôi môi tái nhợt của Nghiêm Huyền Đình đang đứng bên cạnh.

Trông dáng vẻ này thì hình như tâm trạng của hắn đang cực tốt.

Ta hơi nghiêng mặt qua, vừa lúc đối diện với ánh mắt của hắn.

Đôi mắt kia trông hẹp dài và ướŧ áŧ, nhưng lại tỏa sáng rực rỡ lạ thường dưới ánh đèn hơi mờ của tiệm may.

Lại quay ra nhìn Thẩm Mạn Mạn, lúc này mới phát hiện ánh mắt của nàng ta vẫn dính chặt trên người Nghiêm Đình Huyền, không hề liếc mắt nhìn tới Thẩm Đồng Văn đang ôm vẻ mặt u ám vô cùng đứng bên cạnh.

"Ngươi....Ngươi chính là Nghiêm Huyền Đình?"

Thẩm Mạn Mạn hít sâu một hơi, giọng nói bắt đầu run rẩy.

Ta hoài nghi có thể nàng ta đang hối hận.

Dù sao Nghiêm Huyền Đình trông tuấn tú hơn Thẩm Đồng Văn nhiều lắm cơ.

Một đôi mắt đẹp xiết bao, lúc cười lên sẽ làm người ta nghĩ đến dòng nước trong veo ồ ạt trút xuống sau khi núi tuyết hòa tan, vừa mát lạnh vừa sạch sẽ.

Đôi mắt của Thẩm Đồng Văn không phải như thế. Trong lòng hắn tràn ngập ham muốn hỗn loạn nơi trần thế, bởi vậy nên đó là một đôi mắt đυ.c ngầu tối tăm.

Nghĩ đến đây ta nhìn thoáng qua chỗ Thẩm Đồng Văn đang đứng.

Thế mà Thẩm Đồng Văn cũng không quan tâm đến tình yêu của đời mình, hắn chỉ dùng đôi mắt đen kịt kia nhìn chằm chằm vào ta, trong ánh mắt thấp thoáng mấy phần tàn nhẫn.

Sau đó hắn hơi giơ tay lên, lộ ra cho ta thấy một vệt trắng giữa ngón tay của mình.

Đó là lọ ngọc mà mỗi tháng ta đều phải uống một lần, bên trong đựng thuốc giải tạm thời có thể trì hoãn độc tính trong cơ thể của ta.

Tính một chút thì khoảng cách đến ngày độc tính tái phát trong tháng này chỉ còn không đến năm ngày.

Không hề nghi ngờ gì nữa, hắn đang uy hϊếp ta.

Ý nghĩ muốn gϊếŧ hắn trong đầu ta đột nhiên càng mãnh liệt hơn cả.

"Đúng vậy, ta là Nghiêm Huyền Đình." Nghiêm Huyền Đình nhẹ nhàng cong đôi mắt lên, hắn giơ tay nắm lấy bàn tay của ta và nói: "Bản tướng và Thẩm cô nương vốn dĩ nên có một đoạn nhân duyên, nhưng rốt cuộc là có duyên không phận."

Có lẽ là đứng trong căn phòng không có ánh nắng quá lâu, ngón tay của hắn trở nên cực kỳ lạnh buốt.

Chỉ là lời này nghe sao mà cứ thấy có vẻ tiếc nuối thế nào ấy nhỉ.

Trong lúc vẻ mặt của Thẩm Mạn Mạn đột nhiên trở nên tái nhợt, Nghiêm Huyền Đình đã ném một thỏi bạc lên quầy rồi nắm tay ta đi tới cửa.

Ông chủ đứng sau lưng chúng ta hô lên: "Đại nhân, quần áo phu nhân thay---"

"Không cần nữa."

Nghiêm Huyền Đình nhẹ nhàng nói.

Quần áo mà ta vốn mặc trên người, là đồ mang tới từ Kính An Vương phủ.

Đen thùi lùi, ta chẳng thích chút nào.

Ném đi vừa đẹp.

Lúc đi ngang qua huynh muội nhà họ Thẩm, ta nhìn thấy Thẩm Mạn Mạn cắn môi, nàng ta dùng một ánh mắt sóng nước lấp lánh, vô cùng khổ sở đáng thương nhìn Nghiêm Huyền Đình.

Nhưng mà hắn cứ thế nhìn thẳng rồi nắm tay ta đi ra bên ngoài.

Sau khi bước ra ngoài, tiếng người huyên náo đập thẳng vào mặt, cùng với ánh nắng chói lóa ban trưa lướt qua gò má của ta, rơi xuống mái tóc óng mượt phất phơ bên tai.

Ta nhỏ giọng hỏi Nghiêm Huyền Đình: "Không có duyên gả cưới với Thẩm Mạn Mạn khiến lòng ngươi tiếc nuổi lắm sao?"

"Ta thấy may mắn." Vẻ mặt của Nghiêm Huyền Đình cực kỳ nghiêm nghị, vừa nói xong lại hơi nhướng mi cười khẽ với ta: "Chẳng lẽ phu nhân đang ghen à?"

Ta có chút sững sờ.

Cái từ bình thường không thể bình thường hơn này do hắn nói ra, sao bỗng dưng lại có thêm cái ý tứ quanh co mà vương vấn đến lạ thường.

"Cũng không đến nỗi thế." Ta nói.

Ánh sáng trong mắt hắn hơi tối lại: "Ta dẫn nàng ra ngoài dạo phố, cần gì cứ phải nhắc đến mấy người không quan trọng làm gì. Đi thôi, đằng trước vẫn còn nhiều tiệm đồ chưa dạo xong lắm đấy."

Hình như đây là con đường phồn hoa nhất trong kinh thành.

Tiếng rao hàng liên tục vang lên trên phố xá, tiếng chuông lục lạc trong trẻo hòa với tiếng hoan hô của đám trẻ đang chơi trốn tìm, mọi thứ truyền vào tai ta một cách vô cùng sống động và náo nhiệt.

Đối với ta mà nói, đây thực sự là một trải nghiệm hết sức mới mẻ.

Dường như những khoảng không trống rỗng và thiếu hụt trong cuộc đời của ta đều được lấp đầy từng chút một dưới bàn tay của Nghiêm Huyền Đình.

Lúc còn ở Kính An vương phủ, Thẩm Đồng Văn không cho phép ta ra ngoài vào ban ngày.

Hắn nói, ám vệ nhất định phải làm bạn với bóng đêm, vả lại ta đã thay hắn làm quá nhiều chuyện không thể lộ ra ánh sáng bên ngoài, cho nên ta càng không thể xuất hiện trước mặt người khác.

Thế là ban ngày ta đi ngủ, ban đêm đi làm việc.

Dù đêm không phải ra ngoài, thì ngày nhất định vẫn phải ẩn náu.

Lúc đi dạo tới một tiệm bán hà bao*, Nghiêm Huyền Đình cứ bắt ta phải chọn cho hắn một cái.

[*hà bao: túi tiền, hầu bao.]

Thấy ta cầm một đống hà bao xanh xanh đỏ đỏ không biết phải làm sao thì bà chủ tiệm đã nhiệt tình như lửa mà xông tới: "Vị phu nhân này, không bằng ngài tự tay thêu cho phu quân ngài một cái?"

Ta mê mang.

Đôi tay này của ta, từng cầm kiếm, từng dính máu, từng gϊếŧ người, nhưng chưa bao giờ chạm vào kim may chỉ thêu.

"Nhưng ta không biết...."

"Không sao, ở tiệm của chúng ta có túi nguyên liệu đã được sắp xếp sẵn, hình vẽ cũng được in ấn rồi, ngài cứ làm theo hướng dẫn là được."

Nói xong bà chủ liền nhét một bọc hàng cồng kềnh vào trong tay ta.

Ta quay đầu nhìn Nghiêm Huyền Đình.

Hắn cúi đầu, sau đó nắm tay lại đặt lên môi ho hai tiếng rồi mới cười nói: "Nhứ Nhứ, nếu nàng không thích thì không cần thêu đâu."

Ta nhìn thoáng qua gương mặt tái nhợt của hắn, yên lặng một hồi lâu.

"Không sao, ta rất thích, ngươi trả tiền đi."

4

Nghiêm Huyền Đình tặng cho ta nhiều đồ như vậy, có qua có lại, ta thêu cho hắn một cái hà bao cũng là việc nên làm.

Mặc dù nói như vậy rồi, nhưng ta cầm kim may ngồi dưới ánh nến cả buổi cũng chưa thể đặt mũi kim đầu tiên xuống.

Vốn dĩ Nghiêm Huyền Đình đang ngồi đọc sách bên mép giường, thấy ta như vậy liền vứt sách sang một bên rồi chống cằm nhìn về phía ta: "Nhứ Nhứ, nàng sao vậy?"

Ta thành thật xòe bàn tay ra.

"Ta không biết nên bắt đầu thêu từ chỗ nào."

Hắn bật cười, sau đó cầm đống đồ từ trên tay ta qua.

Nghiêm Huyền Đình thực sự là một người vô cùng thần kỳ, ta cũng không thể ngờ rằng thậm chí đến thêu hoa mà hắn cũng biết, không những vậy hắn còn thêu rất đẹp nữa là đằng khác.

Ta nhìn không dám chớp mắt, nghiêm túc nhìn hoa văn thanh trúc dần dần thành hình ra dáng dưới bàn tay của hắn.

Sau đó hắn đột nhiên vứt kim may xuống, giơ tay kéo ta vào lòng.

"Sắc trời không còn sớm nữa, ngày mai rồi thêu tiếp. Bây giờ phu nhân và ta hẳn là nên cùng nhau nghỉ ngơi sớm một chút."

Ta lập tức nhớ tới sự thật là thân thể hắn bệnh tật ốm yếu, cứ sợ hắn không đủ sức nên ta đã chủ động ôm lấy hắn, ngã trọn vào vòng tay ấm áp kia.

Cằm của ta đập mạnh vào ngực hắn, ta nghe hắn rên khẽ một tiếng.

Ta ngẩng đầu nhìn: "Đau sao?"

"Đau." Nghiêm Huyền Đình cúi đầu nói: "Cần phu nhân thơm một cái mới đỡ được."

Phương pháp chữa trị này không hề có căn cứ nào trong y thuật, thuần túy thuộc về kỹ xảo tán tỉnh trong khuê phòng.

Nhưng ta nghĩ, dỗ dành Nghiêm Huyền Đình cũng không sao cả, vậy nên ta hơi trúc trắc thò người tới hôn hắn.

Hắn lập tức đảo khách thành chủ, vươn tay ôm lấy ta rồi cả hai chúng ta cùng lăn lên giường.

"Nghiêm...."

Ta do dự một chút, nghĩ ngợi không biết gọi thẳng tên của thừa tướng ra thì có bị coi là vô lễ hay không.

Hắn cười, cúi đầu hôn lên mắt ta: "Sao không gọi nữa?"

Ta thành thật nói ra nghi vấn trong lòng.

Nghiêm Huyền Đình híp mắt, đột nhiên cắn vào vai ta một cái như muốn trừng phạt, hắn trầm giọng hỏi: "Vậy nàng và thừa tướng làm như vậy, có bị coi là vô lễ không?"

Ta nghĩ hắn nói rất có đạo lý, thế là lại bắt đầu thúc giục: "Nghiêm Huyền Đình, ngươi nhanh lên."

Trên thái dương của hắn có một giọt mồ hôi lăn xuống, có lẽ vì đã động tình nên sắc mặt vốn tái nhợt ấy lại hiện ra mấy phần kiều diểm đỏ bừng.

Rồi lại ngừng ngay vào thời điểm mấu chốt nhất.

"Nhứ Nhứ ngoan, gọi phu quân đi."

Ta gọi.

Sau đó...

Cứu mạng.

Lúc Nghiêm Huyền Đình nằm ngủ, tay của hắn vẫn cứ vỗ về tóc ta trong vô thức.

Màn trời vừa ló ra ánh sáng đầu ngày ta đã thức dậy, lúc ra khỏi phòng vừa hay gặp phải cô nương đêm qua đi vào đổi chăn nệm cho chúng ta, hình như tên nàng là Xuân Tuyết.

Nàng nhìn ta bằng đôi mắt tròn xoe của mình: "Phu nhân tỉnh rồi ạ? Vậy tướng gia..."

"Hôm qua thừa tướng hơi mệt, hôm nay cần nghỉ ngơi nhiều hơn."

Xuân Tuyết đỏ mặt nhẹ nhàng gật đầu, sau đó lại hỏi ta muốn đi đâu vậy.

Ta trầm ngâm một lát.

"Ta ra ngoài mua điểm tâm sáng."

Đương nhiên đây chỉ là kiếm cớ.

Ta muốn đi lấy thuốc giải, tiện thể gặp Thẩm Đồng Văn một mặt.

Hôm qua hắn đã ám chỉ rõ ràng với ta như vậy rồi, sao ta có thể không hiểu hắn muốn làm gì.

Nhưng không ngờ rằng vừa thấy mặt thì Thẩm Đồng Văn đã trưng bộ mặt u ám ra hỏi ta: "Tại sao ngươi còn chưa xuống tay với Nghiêm Huyền Đình?!"

Ta nghĩ cái bệnh đầu óc của hắn càng ngày càng nghiêm trọng rồi.

Ta mới gả tới phủ Thừa tướng ba ngày Nghiêm Huyền Đình liền chết thẳng cẳng, mà ta lại là người gả thay cho Thẩm Mạn Mạn, chẳng lẽ hắn không sợ hoàng thượng sẽ nghi ngờ hắn sao?

Huống chi người bây giờ ta càng muốn gϊếŧ là hắn mới đúng.

Ta không trả lời, ánh mắt của hắn dừng lại ở cổ ta, đột nhiên hai mắt hắn trợn to rồi nổi giận đùng đùng nói: "Ngươi còn làm cả chuyện đó với Nghiêm Huyền Đình?!"

Lúc này ta mới phản ứng kịp, thứ mà khi nãy hắn nhìn là dấu hôn Nghiêm Huyền Đình để lại trên cổ ta.

"Được, Diệp Ngọc Liễu." Hắn cắn răng cười lạnh lùng: "Ngươi không chịu động thủ, chẳng lẽ là bởi vì Nghiêm Huyền Đình hầu hạ quá dễ chịu nên người không nỡ?"

"Đúng vậy." Ta nói.

Hình như hắn không ngờ rằng ta sẽ thẳng thắn như vậy, tiếp tục hỏi ta bằng giọng điệu vô cùng đau đớn: "Ngọc Liễu, ta đối xử với ngươi chưa đủ tốt hay sao?"

Khựng lại một chút, bỗng nhiễn hắn lại trở nên phẫn nộ: "Ta biết ngay mà! Lúc trước ngươi cũng không từ chối ta! Diệp Ngọc Liễu, ngươi đúng là cái thứ lẳиɠ ɭơ!"

Ta nhẫn nhịn một hồi, cuối cùng vẫn không nhịn được: "Nếu rảnh thì đi tìm đại phu đi, khám xem đầu óc có bình thường không."

Khi ấy hắn nhân lúc ta đang bị tra tấn bởi độc tính tái phát, bò lên giường của ta rồi nói muốn hoan hảo với ta một lần, ta đồng ý hắn mới đưa thuốc giải cho ta.

Sau khi nếm trải được vị ngọt rồi, rất nhiều lần tiếp đó đều là hắn dùng thuốc giải uy hϊếp ta.

Trong thư phòng, trên giường, chỗ nào cũng có.

Lần nào cũng khiến ta máu me khắp người, xong còn hỏi ta có thoải mái không.

Ta thoải mái ông nội nhà hắn ấy!

Bây giờ ta đang cực kỳ nghi ngờ, hắn nói ta lẳиɠ ɭơ chỉ là đang kiếm cớ cho cái sự vô dụng của mình thôi.

Dù sao so với Nghiêm Huyền Đình thì trên phương diện chuyện phòng the này hắn quả thực không được cái nết gì.

"Ta sẽ tìm cơ hội ám sát Nghiêm Huyền Đình, nhưng ngươi phải đưa thuốc giải của tháng này cho ta trước." Ta nói, "Không thì lúc độc tính tái phát, ai biết nếu ta không chịu nổi cơn đau này thì có khai ra ngươi hay không."

Thẩm Đồng Văn dùng một ánh mắt âm u tới tột cùng nhìn chằm chằm vào ta: "Ngọc Liễu, cánh của ngươi cứng cáp rồi."

Nói thì nói vậy, nhưng hắn vẫn đưa thuốc giải cho ta.

Ta vừa cầm lọ ngọc trong tay liền muốn xoay người đi gấp, chợt lại nghe hắn nói thêm: "Chờ một chút, Mạn Mạn nói muội ấy muốn tự mình gặp ngươi một mặt."

Một lát sau ta và Thẩm Mạn Mạn cùng đứng trong phòng.

Nàng nhìn ta bằng ánh mắt vừa coi thường vừa khinh bỉ: "Diệp Ngọc Liễu, người là thứ da^ʍ phụ lả lơi ong bướm! Dụ dỗ ca ca ta còn chưa thỏa mãn, bây giờ ngay cả Nghiêm tướng cũng bị ngươi che mắt!"

"Sao giờ ngươi lại coi Thẩm Đồng Văn là ca ca rồi?" Ta nghi ngờ nhìn nàng ta: "Lần trước ngươi cũng muốn đến gặp ta một mình, lúc đó ngươi còn nói ngươi và hắn không có quan hệ thuyết thống gì cơ mà."

Vẻ mặt của Thẩm Mạn Mạn chợt cứng đờ.

Sau đó nàng ta hất cằm lên, nói một cách kiêu ngạo: "Ngươi đừng có mà vui mừng quá sớm! Sớm muộn gì ta cũng sẽ lấy lại những gì thuộc về ta cho mà xem!"

Cuối cùng cuộc đối thoại này cũng kết thúc.

Ta không muốn níu lại Kính An Vương phủ thêm một giây một phút nào nữa, mau chóng thi triển khinh công bay về phía phủ Thừa tướng.

Đi đến nửa đường ta còn dừng lại mua hai cái bánh nhân thịt mới ra lò, dùng nó chứng minh cho việc ta đã ra ngoài mua điểm tâm sáng.

Kết quả là lúc về đến nhà thì đã không thấy Nghiêm Huyền Đình đâu.

Ta cất hai cái bánh đi rồi ra sảnh ngoài tìm hắn.

Khi ta đứng ở cuối hành lang bên cạnh tiền sảnh, vừa đúng lúc nhìn thấy hắn đang tựa lưng vào nệm êm trên ghế thái sư, ngồi chống cằm một cách lười biếng.

Gương mặt cao quý mà tuấn tú kia có một nửa bị ẩn giấu trong bóng tối, những vệt sáng mờ ảo ấy rơi xuống người hắn lại đúng lúc chính là một mảng màu cực kỳ u ám, khiến ta không thể nhìn rõ tâm trạng hiện hữu trong đôi mắt kia.

Ta chỉ có thể nghe được giọng nói miễn cưỡng không có chút tình cảm nào của hắn vang lên: "Gϊếŧ đi."

Tiếp đó là tiếng cầu cứu tuyệt vọng của một nam nhân truyền đến: "Tướng gia, ta sai rồi, ngài bỏ qua cho ta lần này với...."

Nghiêm Huyền Định khẽ ho hai tiếng, hắn thở dài nói: "Ngươi phản bội ta, đả thương người của ta, ngươi nói sao ta có thể bỏ qua cho ngươi bây giờ?"

Nói xong hắn quay đầu không nhìn nam nhân kia nữa, dáng vẻ dường như đã rất mệt mỏi, hắn lạnh nhạt ra lệnh: "Kéo xuống đi---"

Giọng nói đột nhiên khựng lại. Cách một chiếc bình phòng nửa chặn nửa che, ánh mắt của ta và hắn chạm vào nhau, sau đó vẻ mặt của hắn bỗng trở nên vô cùng dịu dàng.

"Nhứ Nhứ." Hắn nói với ta: "Lại đây, tới chỗ ta."

Ta đi qua rồi đứng yên ở bên cạnh hắn, ánh mắt liếc sang phía hành lang thì đã không còn thấy người nào ở đó.

Làm việc nhanh nhẹn thật đấy.

Hắn che miệng ho khan mấy tiếng, ngước nhìn ta bằng khuôn mặt nhợt nhạt, giọng nói vô cùng nhẹ nhàng: "Nhứ Nhứ, ta làm nàng sợ sao?"

Ta lắc đầu.

Người ta đã gϊếŧ chỉ sợ còn nhiều hơn cơm mà hắn đã ăn, ta sợ gì cơ chứ.

Nghiêm Huyền Đình xích người sang một bên rồi kéo ta ngồi xuống bên cạnh hắn.

Ghế thái sư rất rộng, hai chúng ta cùng ngồi mà vẫn còn dư chỗ.

"Nhứ Nhứ ngoan, đừng sợ, người bị ta xử phạt đều là người xấu."

Hắn dịu dàng xoa đầu ta, dùng giọng điệu hệt như đang dỗ tiểu cô nương để dỗ dành ta.

Thật ra lần đầu tiên gϊếŧ người ta cũng rất sợ hãi. Nhưng Thẩm Đồng Văn chỉ nhíu mày nhìn ta, sau đó trách cứ một câu:

"Đồ vô dụng."

Về sau gϊếŧ nhiều rồi, đã chết lặng, cũng chẳng có gì phải sợ.

Nghiêm Huyền Đình vòng qua vai ta, ôm ta vào trong lòng hắn, sau đó cứ thế vỗ về mái tóc buông lơi.

Ta nằm trong lòng hắn, giơ hai cái bánh nhân thịt trong tay lên, coi như một lời giải thích hoàn mỹ cho hành tung lúc ban sáng của mình: "Ta mua điểm tâm sáng cho ngươi, nếu ngươi chưa ăn gì thì cái này còn nóng đấy."

Nhìn thấy Nghiêm Huyền Đình cầm lấy bánh nhân thịt, cũng không có chút nghi ngờ nào thì cuối cùng ta mới yên lòng thở phào nhẹ nhõm.

Có lẽ việc hợp tác với hắn nên tạm thời hoãn lại chút đi.

Mới vừa nhìn thấy hắn xử lý kẻ phản bội một cách hung ác không hề thương tiếc như thế. Nếu hắn biết ta là ám vệ của Thẩm Đồng Văn, còn gϊếŧ vài tên thuộc hạ của hắn rồi thì đoán chứng kết quả của ta sẽ còn thê thảm hơn cả người nọ.

Nhưng mà ta....

Không nỡ.