Hà Ngộ

Chương 46

Đi dạo mua sắm thường là một việc rất mệt, so với những người phụ nữ khác thì Hà Ngộ có suy nghĩ hơi khác với bọn họ, đối với chuyện mua sắm tẻ nhạt này cô muốn tránh còn không kịp.

Lại đi cùng với đối tượng mình không yêu thích nên thái độ của cô càng thêm chán nản.

Chỉ là sau khi đi dạo vài vòng, Dư Nhất Dương vẫn cứ tiếp tục đi mãi như không có điểm dừng, Hà Ngộ nhịn không được mở miệng hỏi anh ta: “Anh rốt cuộc muốn mua cái gì?”

Dư Nhất Dương “À” một tiếng rồi nói: “Thực phẩm, quần áo, phải để anh đi xem một vòng trước chứ.”

“Vậy lên lầu 5 đi, cửa hàng quần áo trên đó nhiều lắm.”

Dư Nhất Dương gật đầu, đột nhiên duỗi tay qua dắt lấy tay Hà Ngộ.

Tay Dư Nhất Dương tinh tế mềm mại, hoàn toàn trái với đôi bàn tay thô kệch sần sùi của Đoạn Mạnh, nhưng lại không ấm bằng tay Đoạn Mạnh, ngược lại mang đến cho người ta một cảm giác vô cùng lạnh lẽo.

Bọn họ hiếm khi cùng nhau đi dạo bên ngoài như thế này, chứ đừng nói tới cùng nắm tay nhau lắc lư như thế này.

Hà Ngộ có chút không thích ứng kịp với hành động của anh ta, cô nhịn rồi lại nhịn, cuối cùng vẫn kiên quyết rút tay mình ra khỏi tay anh ta.

“Vào thang máy rồi, cũng nên chú ý an toàn.” Cô giải thích.

Dư Nhất Dương không hé răng nói gì, chỉ lẳng lặng nhét hai tay vào túi.

Bọn họ từ lầu 3 đi lên thang máy, bước vào tiệm trang phục nữ, Dư Nhất Dương quen cửa quen nẻo vào mấy nhà, chọn một đống lớn quần áo theo kích cỡ của Hà Ngộ.

Hà Ngộ mới đầu còn sẽ uyển chuyển cự tuyệt, sau khi ý thức được không có hiệu quả, liền tùy anh ta muốn làm gì thì làm.

Buổi tối, trên tay Hà Ngộ liền có thêm một đống quần áo đủ loại nhãn hiệu khác nhau.

“Để chuẩn bị cho bất cứ tình huống nào.” Dư Nhất Dương nói.

Hà Ngộ gật đầu: “Anh vui vẻ là được.”

“Là vì muốn làm cho em vui vẻ.”

Bọn họ đem đồ vật các thứ đều bỏ vào trong cốp xe, Hà Ngộ ban đầu còn nghĩ nhiệm vụ đêm nay đã kết thúc, kết quả Dư Nhất Dương còn đề nghị cùng cô đi xem phim điện ảnh.

Hà Ngộ cảm thấy hôm nay người này có chút không đúng lắm, nhưng cụ thể lại không nói được anh ta có chỗ nào không đúng.

Bọn họ đứng ở đầu gió, gió buổi tối lại lạnh hơn so với trước kia không ít, Hà Ngộ rụt vào trong một chút, cô lấy di động ra xem thử tối nay sẽ chiếu phim gì.

Dư Nhất Dương hôm nay mặc một cái áo khoác màu đen, bên trong áo sơ mi trắng, phía dưới là quần đen giản dị, chân mang giày lười, lộ ra một ít mắt cá chân, nhìn qua trông có thêm một chút hơi thở thanh xuân, tựa như một chàng sinh viên mười tám hai mươi tuổi.

Mấy cô gái trẻ cầm trà sữa đi ngang qua đều lén nhìn anh ta vài lần.

Hà Ngộ nói: “Đợi xem xong thì trời cũng đã khá tới, muốn xem thì về nhà xem đi.”

“Mấy giờ thì chiếu xong?”

“Đợi kết thúc cũng đã tới mười một mười hai giờ, cũng không có phim điện ảnh nào xuất sắc, danh tiếng cũng giống nhau.”

Dư Nhất Dương duỗi tay: “Anh xem thử.”

Hà Ngộ đưa điện thoại qua cho anh ta.

Ngón tay Dư Nhất Dương vẽ vài cái trên đó: “Có phim hài kịch này, xem cái này đi, một mình về nhà quá sớm cũng không có gì chuyện làm.”

Giọng điệu này gần như oán giận, Hà Ngộ hoài nghi chính mình gặp ảo giác.

Di động đột nhiên kêu một tiếng, trong lòng Hà Ngộ “lộp bộp” một chút.

Dư Nhất Dương nhìn màn hình di động, nói: “Muộn như vậy rồi mà vẫn có người tìm em à?”

Hà Ngộ nói: “Công việc bận rộn, cũng không có biện pháp nào.”

Dư Nhất Dương “ừ” một tiếng, đưa điện thoại di động sang để vào trên tay cô.

Trên màn hình hiện tên đồng nghiệp ở công ty, trong lòng Hà Ngộ thầm thở phào nhẹ nhõm.

Sau khi cuộc gọi kết thúc, cô mua vé bộ phim Dư Nhất Dương chỉ định, lại ở lại với anh ta hơn hai tiếng đồng hồ.

Thời gian quá muộn, hơn nữa đó lại là thời gian làm việc, cho nên toàn bộ phòng chiếu phim chỉ có hai người bọn họ.

Sau khi phim chiếu được một nửa, Dư Nhất Dương hơi ngả người về sau, anh ta nói: “Có phải đây có phải là lần đầu tiên chúng ta ra ngoài xem phim không?”

Hà Ngộ đáp lại.

Dư Nhất Dương nói: “Nhìn chúng ta như vậy không giống người yêu chút nào.”

Hà Ngộ quay đầu nhìn anh ta, ánh sáng lạnh ở trên màn ảnh chiếu lên mặt Dư Nhất Dương, mơ hồ phác họa ra khuôn mặt tuấn tú của anh ta.

“Chúng ta vốn dĩ cũng không phải người yêu.” Cô nói.

Dư Nhất Dương giơ tay, ngón trỏ chà xát cằm mình, dường như cố tình làm lơ lời nói của cô.

Sau mấy ngày tìm kiếm vất vả, cuối cùng Đoạn Mạnh cũng chọn xong vị trí của cửa hàng, Hà Ngộ qua đó giúp đỡ đi xem thử, trừ việc vị trí hơi lệch thì không có vấn đề gì khác.

“Anh chuẩn bị đem mấy món đồ nội thất cũ bỏ hết đi, dù sao qua cửa hàng mới cũng nên sắm cái mới cho có cảm giác mới mẻ.” Đoạn Mạnh nói.