Hà Ngộ

Chương 43

Trong tiềm thức, Đoạn Mạnh cảm thấy chuyện này có liên quan đến người đàn ông lanh lợi mà mình gặp vừa nãy, nhưng anh không hỏi bất kỳ câu nào, anh luôn tự nhủ rằng việc tọc mạch đời tư của người khác chẳng có ích lợi gì.

Hòa hợp với mọi người thực ra rất đơn giản, chỉ cần nhìn vào hiện tại mà thôi.

Đoạn Mạnh thì đang loay hoay bận rộn trong bếp, còn Hà Ngộ thì thẩn thờ ngồi ngoài phòng khách, nhìn vào trong trông anh như một người đàn ông chu toàn của gia đình, điện thoại chợt vang lên tiếng chuông có tin nhắn, là của Lỗ Thành Châu gửi đến.

Nội dung là: Lần này may mắn là gặp tôi, lần sau chưa chắc đã may mắn như thế, em nên chú ý một chút.

Lỗ Thành Châu cùng Dư Nhất Dương có mối quan hệ rất tốt, bọn họ có thể mặc chung một chiếc quần, anh ta có thể giúp Hà Ngộ che giấu người anh em tốt của mình, điều này có chút ngoài ý muốn.

Khoảnh khắc Hà Ngộ nhìn thấy Lỗ Thành Châu, cô gần như đã sẵn sàng cho một trận mưa gió bão bùng sắp xảy đến với mình.

Cô nhìn chằm chằm vào màn hình điện thoại, cảm thấy có hơi khó hiểu với thái độ của anh ta.

Đoạn Mạnh ở trong bếp hỏi cô muốn ăn sườn như thế nào.

Hà Ngộ cất điện thoại, đi vào phòng bếp nói: "Như nào cũng được, em vào phụ anh được không?"

“Sắp xong rồi.” Đoạn Mạnh nói.

Hà Ngộ đi đến cửa phòng bếp, người đàn ông mặc áo sơ mi mỏng đang đứng trước bếp, trên ngực đeo một chiếc tạp dề màu vàng.

Nguyên liệu mua về đã được rửa sạch, để riêng, rau xanh cũng được rửa qua.

Đoạn Mạnh không ngừng cử động tay, quay đầu lại nhìn cô.

Hà Ngộ nói: "Hôm nay em mới phát hiện ra rằng một người đàn ông đang nấu ăn trông vô cùng hấp dẫn."

Đoạn Mạnh cười: “Đầu bếp có mị lực lớn vậy sao?”

Hà Ngộ đi vài bước đến bên cạnh anh, lưỡi dao mỏng qua lại trên xương sườn, cắt bỏ phần thừa.

"Em chưa từng thấy người đàn ông nào vào bếp, khung cảnh này thật ấm áp." Hà Ngộ đưa tay sờ tạp dề của anh. "Có cảm giác giống như một gia đình."

“Em có bao giờ tự nấu ăn không? "

“Hiếm khi.” Hà Ngộ nhớ lại. "Những năm gần đây đã không còn nữa. Nấu mì ăn liền có được tính không?"

“Mời đại tiểu thư ra kia ngồi giúp tôi.” Anh tỏ vẻ chê bai cô.

‘Đại tiểu thư’ Hà Ngộ chân tay vụng về không có việc gì làm đành loanh quanh sau lưng Đoạn Mạnh một lúc rồi quay trở lại phòng khách.

Trên bàn cà phê đã có trái cây cắt sẵn, bên cạnh còn có một ấm đun nước nóng.

Hà Ngộ ăn một chút, bật chiếc TV cũ mà Đoạn Mạnh đã mang từ nhà cũ qua, tìm kiếm chương trình TV để xem.

Đã lâu rồi Hà Ngộ chưa xem TV lại.

Không bao lâu sau, mùi thức ăn tràn ngập xung quanh, trên bàn đã có ba món ăn.

Bò xào ớt xanh, ruột già kho tộ và một đĩa ốc xào.

Đây toàn những món ăn rất gần gũi, mùi thơm quá mức hấp dẫn.

Hà Ngộ chú ý đến thời gian, vẫn chưa quá muộn.

Cô nhẫn nhịn, cuối cùng bí mật lấy một chiếc đũa.

Không ăn thì không sao, nhưng một khi ăn rồi sẽ càng đói hơn.

Hà Ngộ vừa lén lút gắp vài đũa, lại đưa tay ra, Đoạn Mạnh vừa mới từ trong phòng bếp đi ra, hai người đều sửng sốt.

“Đói lắm sao?” Đoạn Mạnh rốt cục bưng lên một đĩa đồ chay.

“Có chút.” Hà Ngộ mím môi. “Quan trọng là đồ ăn rất ngon.”

Đoạn Mạnh nhìn cô mấy giây, đột nhiên cúi người, lấy giấy ăn lau khóe miệng cô, nói: “Bị dính bẩn rồi.”

Hà Ngộ dùng lưỡi liếʍ chỗ vừa lau, để lại mấy vệt sáng.

Đoạn Mạnh lại lau sạch cho cô.

"Đói thì ăn đi, canh sắp xong rồi."

Hà Ngộ đáp: "Em đợi anh ăn cùng."

Mười phút sau, canh sườn non được dọn ra, Đoạn Mạnh cởi tạp dề, ngồi đối diện với Hà Ngộ.

Canh được nấu rất vội, nhưng đây vẫn là món ăn rất ngon miệng đối với Hà Ngộ.

Hà Ngộ nói rất hiếm khi cô được ăn những món ăn tự nấu như vậy.

“Sau này nếu không bận em có thể qua đây.” Đoạn Mạnh nói.

Hà Ngộ ngẩng đầu nhìn Đoạn Mạnh, còn Đoạn Mạnh thì lại đang tập trung cúi đầu ăn cơm, bộ dáng có vẻ rất thư thái.

"Anh có rảnh để nấu cơm cho em không ấy chứ?"

Đoạn Mạnh đáp: "Tùy lúc, nhưng trước mắt là có."

Hà Ngộ không biết xấu hổ nói: "Vậy anh có thể chuẩn bị bữa tối cho em mỗi ngày được không?"

Đoạn Mạnh ngừng ăn ngẩng đầu nhìn cô chăm chú.

Anh nói: “Em luôn được chào đón ở đây.”

Hà Ngộ cười cười: "Vậy em cũng không cần khách khí nữa nhỉ?"

“Đúng vậy.” Anh trả lời: “Em muốn ăn món gì thì cứ báo trước cho anh biết.”

"Ừm, em cũng không kén chọn lắm đâu, chỉ là không thích khoai tây và đậu phộng, cá cũng không thích lắm, không biết lọc xương, cũng không ăn được thịt quá nhiều dầu mỡ. À, với lại em cũng không thích đồ quá nhiều dầu mỡ.”

Đoạn Mạnh gật đầu: "Em kén chọn thế còn gì."

"Rất khó nhớ sao?"

“Không.” Đoạn Mạnh nói: “Buổi tối đi cùng anh đến nơi này một lát.”

Anh không hỏi mà trực tiếp đề nghị, như thể anh biết chắc rằng Hà Ngộ sẽ đồng ý.

Tất nhiên, Hà Ngộ cũng không có lý do gì để từ chối.