Hà Ngộ

Chương 32

Đoạn Mạnh nhàn nhạt nhẹ nhàng nói: "Không tốt lắm, bà ấy căn bản không muốn uống.”

Hà Ngộ cũng không ngạc nhiên lắm, cô nói tiếp: “Còn chi phí sau điều trị thì sao?

Đoạn Mộng im lặng một chút mới đáp lại: “Tích cóp từ từ, cũng không tới mức bị dồn vào đường cùng.”

Hà Ngộ nghĩ nghĩ, cuối cùng cũng không nói thêm nữa.

Hôm đó cô ở lại bệnh viện khá lâu, đến tận năm giờ chiều mới về, Đoạn Mạnh sau đó cũng có việc riêng phải ra ngoài.

“Đi đâu vậy, tiện đường thì tôi đưa anh đi luôn.”

“Không cần đâu.” Đoạn Mạnh nói: "Tôi bắt xe buýt được rồi.”

Ánh sáng buổi chiều nhẹ nhàng hơn nhiều chiếu rọi vào từng mảng thảm cỏ xanh tươi, những tòa nhà màu xám như đều được phủ lên một lớp ánh sáng đỏ rực rỡ.

Đoạn Mạnh liếc nhìn Hà Ngộ một chút: “Cô về đi, lái xe cẩn thận đấy.”

Hà Ngộ gật đầu.

Xe vừa lúc ngừng ở ven đường, cách trạm xe buýt không xa, Hà Ngộ cùng Đoạn Mạnh đi qua đó, chờ anh lên xe, sau đó mắt nhìn vào tấm biển thượng lộ bình an.

Hà Ngộ lái xe theo sau chiếc xe buýt 212 kia, cùng xe buýt đi vòng quanh trung tâm thành phố nửa vòng, sau đó cô thấy anh dừng xe đi xuống một quán trà nhỏ, sau đó lại đi về hướng bắc, cuối cùng là đi tới bên sông, bên bờ sông là một tiệm KTV đã mở lâu năm, trước đó nó từng là phòng ngâm chân tại nhà, bởi vì kinh doanh không tốt nên đã chuyển nhượng cho người khác.

Hà Ngộ hạ cửa sổ xe xuống để gió đêm từ từ thổi vào trong xe.

Hà Ngộ nhìn Đoạn Mạnh đi vào bên trong, anh còn chào hỏi người phụ nữ tiếp đón ở cửa, bộ dạng có vẻ như hai người rất quen thuộc.

Cô mau chóng vòng xe vào bãi đỗ xung quanh tòa nhà tráng lệ này rồi tìm một chỗ gần đó đứng gọi điện thoại cho Trần Vi.

Hà Ngộ nhanh chóng lên tiếng khi thấy tín hiệu bên kia đã được kết nói: “Hôm nay vận may của cậu thế nào?”

"Khá tốt” Trần Vi ở bên kia rất phấn khích nói: “Có chuyện gì sao?”

"Là…” Hà Ngộ xoa thái dương: “Mình có hơi ngại khi nhờ cậu.”

“Hả?” Trần Vi không nghe rõ: “Cậu nói cái gì cơ?”

“Mình có việc cần cậu giúp đỡ, vị trí mình gửi cho cậu rồi, cậu mau tới đây đi.”

“Ôi trời, hôm nay cậu còn chủ động tìm tớ cơ đấy, chẳng lẽ trời hôm nay sắp sập rồi sao!”

Hà Ngộ nói: “Mau lên!”

“……” Trần Vi không thể tin được nhìn vào điện đã bị ngắt máy.

Bên cạnh có người sôi nổi thúc giục cô ấy lật bài, giống như là đang sợ chậm thêm một bước là sẽ đi tong cả trăm triệu vậy.

Mặc dù Trần Vi rất thích nhìn thấy tiền, nhưng vì bạn tốt đang có việc cần gấp nên cô ấy quyết định — lật quân bài lên, sau đó nhanh chóng chạy ra khỏi phòng chơi bài.

Cô ấy chạy như bay đến chỗ của Hà Ngộ .

Trần Vi giống như gặp quỷ nhìn cô, cô ấy nói: “Cậu điên à?”

“Đi thôi” Hà Ngộ nói: “Mình sẽ mua đồ Trung Quốc cho cậu.”

“Nói đùa à” Trần Vi nói: “Mình mà chịu thua trước một túi đồ ăn Trung Quốc sao?”

“Mình mua cho cậu loại mềm.”

“Không phải.” Trần Vi chính thần sắc: “Cậu không có chuyện gì làm sao mà sao cứ thích đi tìm hiểu anh ta vậy, bản thân hai người cũng có chung đường đâu, cậu có thể tránh xa anh ta ra không?”

“Làm sao vậy? Cậu ghen à?”

“Này!” Trần Vi chịu không nổi nói: “Rốt cuộc cậu muốn làm gì đây?”

“Mình muốn gì chẳng lẽ cậu không biết?” Hà Ngộ giống như phất tay phủi bỏ cái gì đó: “Cậu chạy vào trong đó, đại khái thăm dò rồi đi ra là được.”

Trần Vi quen biết Hà Ngộ đã lâu, cũng từ lâu đã biết được đức tính của Dư Nhất Dương, cô ấy cảm thấy Hà Ngộ hoàn toàn không cần phải mạo hiểm như vậy.

"Không hiểu sao” Trần Vi lắc đầu, nói: "Cậu thích anh ta ở điểm nào vậy? Nói cách khác, anh ta so với Dư Nhất Dương tốt hơn à?”

Hà Ngộ nhẹ nhàng nhướng mày, ánh mắt cô nhìn Trần Vi đột nhiên trở nên âm trầm: “Có lẽ mình không trả lời được câu hỏi trước đó của cậu, nhưng với câu hỏi sau thì, mình chỉ muốn nói là, anh ấy chân thành hơn rất nhiều so với Dư Nhất Dương.”

“Cậu mới tiếp xúc với anh ta được bao lâu, sao cậu biết được anh ta là người chân thành?”

Hà Ngộ cúi đầu bấm điện thoại: “Nếu cậu không giúp được thì mình đi tìm người khác vậy.”

“…”

Trần Vi cuối cùng vẫn đi, KTV này có diện tích rất lớn, lại có rất nhiều phòng, cô ấy cũng không biết rốt cuộc Đoạn Mạnh làm nhân viên đưa rượu hay là bồi rượu, cho nên việc tìm kiếm càng trở nên khó khăn.

Cô ấy lại không thể tùy tiện tìm người để hỏi, quỷ mới biết mấy người này có dùng tên thật hay không.

Đối diện với quầy lễ tân là đường dẫn đến phòng nghỉ ngơi, bên trong phòng là một đám đàn ông ăn mặc bảnh bao.

Trần Vi dạo quanh một vòng, ngoại trừ tiếng nhạc DJ đánh đến đinh tai nhức óc thì cô ấy chẳng tìm được gì. Bản thân cô ấy cũng không phải là người kiên nhẫn gì mấy, ngay lập tức cô ấy liền cảm thấy khó chịu.

Cô ấy chạy vào nhà vệ sinh gần đó hút điếu thuốc, cũng chính tại lúc này, cô ấy lại tình cờ thấy được khuôn mặt trắng bệch của Đoạn Mạnh.

Anh không có mặc đồng phục làm việc, cũng không mặc mấy thứ đồ hoa hoét lòe loẹt giống mấy con vịt ngoài kia, chỉ thấy anh thong dong đứng dựa lưng vào tường, giống như không có chỗ nào không thoải mái.

Một cô gái ăn mặc gợi cảm đi ngang qua anh liền dừng chân, tiến lên mời anh một điếu thuốc.

Đoạn Mạnh không thèm nhấc mắt đã vội vàng đi ra xa.

Cô gái đó “Hừ” một tiếng rồi nói: “Một tên đàn ông hư hỏng, đến đây rồi còn bày đặt giả vờ làm gì.”

Tình huống này có chút không đúng lắm, Trần Vi theo bản năng cảm thấy câu nói này rất quen, rất giống với mấy lời thoại của các nhân vật nữ phụ nói với nữ chính trong phim truyền hình “Cô giả vờ cao quý làm gì.”

Đoạn Mạnh đứng đó một lúc, rồi xoay người rời đi.

Trần Vi cẩn thận đi theo sau, thấy anh đi vào một phòng VIP, từ tầm nhìn có hạn có thể nhìn vào không gian bên trong không nhỏ, hơn nữa còn có vẻ có rất nhiều người.